Hồ Mộng Điệp Cảnh

Chương 8




Ước hẹn ba tháng kết thúc, tôi đến công ty của anh, nhưng không gặp được Giang Ly, hỏi nhân viên mới biết anh đang nằm viện. Không phải đã nói sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân sao? Lưu Tinh lo lắng đến bệnh viện trước.

Đứng trước phòng bệnh của Giang Ly, nhìn anh nằm yên tĩnh, Lưu Tinh che miệng kiềm chế cảm xúc của mình. Không ngờ lần đầu tiên gặp lại sau ba tháng xa cách là ở bệnh viện, nghe nhân viên công tác nói anh chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng. Trong phòng bệnh truyền đến tiếng động, Lưu Tinh điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi vào.

"Đồ lừa đảo."

Giang Ly giật mình khi nhìn thấy Lưu Tinh, anh cho là mình đã che giấu rất tốt.

"Sao em lại đến đây?"

"Rõ ràng anh đã hứa với em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh xem bây giờ anh đã làm được chưa?"

"Nhưng mà anh muốn hoàn thành công việc trước thời hạn, để có thể ở cạnh em sáu tháng cuối năm."

"Em đừng nghe nhân viên công tác nói, rõ ràng là anh đã nghỉ ngơi đàng hoàng rồi."

"Sau này mà anh còn như vậy nữa, em sẽ mặc kệ anh đó."

"Được, nghe lời em. Sau này sẽ không bao giờ như thế này nữa."

Cũng may chỉ là nghỉ ngơi không tốt, chỉ cần nằm một ngày là được xuất viện.

"Tinh Tinh, dậy thôi!"

Lưu Tinh nhìn bầu trời vẫn chưa sáng bên ngoài cửa sổ, bất mãn hỏi:

"Bây giờ mới mấy giờ chứ! Hôm nay chúng ta có hoạt động gì sao?"

Giang Ly đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn cạnh giường, nhẹ nhàng nói:

"Em quên rồi à? Hôm nay chúng ta đi leo núi, không phải em nói muốn ngắm mặt trời mọc sao?"



"Hình như là vậy"

Cô nhớ lại quả thực có chuyện này, tôi lập tức rời giường.

Ngồi trong xe, Lưu Tinh lại ngủ thiếp đi, Giang Ly chỉnh nhỏ âm thanh chỉ đường, đắp chăn cho cô, cất nước khoáng và đồ ăn vặt, rồi xuất phát.

Trên đường, Lưu Tinh tỉnh lại mấy lần vì khát nước, cũng may Giang Lưu đã dự đoán được.

Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, trạng thái hăng hái sung sức của Lưu Tinh làm Giang Ly bật cười.

Hai người tìm được một quán ăn sáng gần đó, ngoài hai người họ ra còn có một nhóm bạn leo ​​núi.

"Hôm nay là sinh nhật em mà anh lại dẫn em đi leo núi. Em còn tưởng anh..."

"Đang lẩm bẩm gì đấy? Còn tưởng anh thế nào?"

"Em nói em còn tưởng là anh sẽ dẫn em đến khu vui chơi, em thích vòng quay ngựa gỗ."

"Vậy lần sau anh dẫn em đi."

Lúc này tôi không ý thức được, có thể về sau hứa hẹn này không thể thực hiện được.

Không quá nhiều người leo núi nên hai chúng tôi từ từ leo lên.

Anh luôn đi trước tôi, dò đường cho tôi, lúc tôi cần anh sẽ kéo tôi một cái.

Cuối cùng cũng lên đến đình nghỉ chân, tôi thực sự không đi nổi nữa.

"Giang Ly, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, em mệt quá."

"Được, chúng ta nghỉ ngơi một lát."

Nghỉ ngơi nửa tiếng, chúng tôi lại tiếp tục leo núi. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi, mặt trời cũng vừa mới mọc. Giang Ly kéo tôi đi, xung quanh anh là ánh sáng mặt trời. Anh kéo tôi vào ánh sáng, trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào người, mọi cảm xúc tồi tệ dường như đều tan biến.

"Giang Ly, nhìn camera nào."

"Tách tách."

Nhìn ảnh chụp đang hiện trên màn hình, chúng tôi trên tấm ảnh đều đang tươi cười rạng rỡ. Nhìn kỹ lại, tôi mới phát hiện Giang Ly không nhìn camera, mà là đang nhìn tôi.

Ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi mù sương, thời gian chỉ thuộc về chúng tôi. Gọi phương xa, phương xa đáp lại.

"Này, sau này cậu sống có tốt không?"

"Tốt lắm."

Giang Ly nhìn Lưu Tinh hét lớn với nơi xa, anh cũng muốn nói ra tâm sự của mình.



"Này, sau này cậu có đứng trên sân khấu lớn hơn, hát nhiều ca khúc hơn không?"

Thứ anh chờ được không phải là hồi âm, mà là sự khẳng định của Lưu Tinh.

"Có."

Cuối cùng mệt mỏi, hai người ngồi cáp treo xuống núi.

Giang Ly nhìn Lưu Tinh đang ngủ say, phát hiện mình bị hoa mắt.

Dạo này anh luôn thấy chóng mặt, chắc là do nghỉ ngơi không đủ.

Ánh sáng màu cam chiếu vào người Lưu Tinh, mặt trời nơi chân trời cuối cùng cũng phải xuống núi, cáp treo xuyên qua rừng cây, như đang ở trong tranh vẽ.

Mà giờ phút này, chỉ ngắm nhìn cô thôi, anh cũng đã cảm thấy đây là chuyện tốt đẹp.

Đến khi Lưu Tinh tỉnh lại thì trời đã tối, mơ mơ màng màng như bé heo nhỏ.

"Sao đã tối rồi? Hôm nay buồn ngủ thật đấy, lát nữa chúng ta có kế hoạch gì không?"

"Em xem đằng trước có gì kìa."

"Vòng đu quay! Trên đó còn viết "Chúc Lưu Tinh sinh nhật vui vẻ" nữa."

"Anh chuẩn bị cho em à? Em thích lắm."

"Cái này chỉ là mới bắt đầu thôi. Tiếp theo chắc chắn sẽ có bất ngờ. Em chỉ cần chuẩn bị tâm lý đón nhận cho tốt là được."

Trong vòng đu quay, nhìn cảnh tượng bên ngoài ngày càng thấp. Lúc lên đến đỉnh, pháo hoa ngoài cửa sổ nở rộ trên không trung, Giang Ly khẽ hôn tôi.

Vòng đu quay có một truyền thuyết, khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu hai người yêu nhau hôn môi sẽ bên nhau mãi mãi. Lúc chúng ta ngửa mặt nhìn đu quay thì cũng chính là đang ngửa mặt nhìn hạnh phúc.

"Sao anh biết em muốn ngồi vòng đu quay!"

"Em đoán xem."

"Tinh Tinh, trước đây em vẫn luôn nói anh là ánh trăng của em, em sẽ đi theo anh. Thực ra anh nghĩ không phải thế, là "ánh trăng" đi theo ngôi sao. Chỉ cần em quay đầu lại, em sẽ phát hiện anh vẫn luôn ở phía sau em."

Anh nói thẳng ra ngược lại khiến Lưu Tinh không biết nên trả lời thế nào, đành nói sang chuyện khác.

"Em đói quá, lát nữa chúng ta đi đâu ăn đây?"

"Em đi theo anh."

Tôi đi theo Giang Ly đến một nhà hàng, bên trong đầy cây cối xanh tươi. Nói là nhà hàng thì chẳng thà nói là vườn thực vật, nhưng tất cả những thứ này lại là điều mà Lưu Tinh thích, rất lâu trước đây cô đã muốn đến kiểu nhà hàng thế này.

Giang Ly vừa ngồi xuống đã vẫy tay ra hiệu dọn đồ ăn lên, từng món từng món được dọn lên bàn.



Hộp trang sức trên bàn thu hút sự chú ý của Lưu Tinh, mở ra thì phát hiện là nhẫn đôi.

Khi mới ở bên nhau được nửa năm, chính tôi đã từng nhắc đến chiếc nhẫn này với Giang Ly. Chiếc nhẫn này được làm bằng hoa vĩnh cửu, tuy không quá đắt nhưng tôi cực kỳ thích nó, hơn nữa hai người đã chú ý đến thợ thủ công kia từ trước khi quen biết nhau, nên vẫn luôn hy vọng mua được đôi nhẫn này.

"Năm nay em không cần ước nữa rồi, bởi vì mọi nguyện vọng của em đều đã thành hiện thực."

"Cảm ơn anh, em thực sự rất thích. Anh đeo cho em đi."

Giang Ly cầm nhẫn lên, từ từ đeo vào ngón giữa của Lưu Tinh. Lưu Tinh cũng đeo cho Giang Ly, chụp ảnh nhẫn của hai người rồi đăng lên vòng bạn bè.

"Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong mấy năm nay của em, bởi vì đã có anh bên em."

"Sau này mỗi sinh nhật của em, anh đều sẽ có mặt."

Anh thắp nến cho tôi, hát chúc mừng sinh nhật tôi.

"Mau ước đi."

"Ước gì em có thể ở bên anh lâu hơn chút nữa, lâu hơn chút nữa."

Phù ——

Nến tắt, đèn sáng.

Trên mũi dính chút kem, là anh vừa nhân lúc tắt đèn bôi lên.

"Em cũng muốn bôi kem cho anh, để anh dính chút may mắn."

Giang Ly ngoan ngoãn đi tới, khom người ngoan ngoãn đưa mặt sát tới.

Lưu Tinh bôi một đống kem lên mặt anh, Giang Ly cũng không tức giận.