Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 47: Phiên ngoại 8. Từ góc nhìn của Yến Thư Vọng (3)




“Vào làm lâu rồi.” Quản lý khách hàng mỉm cười, hình như biết rất rõ về Trịnh Dư An, “Từ lúc mới tốt nghiệp đã tới, làm cũng được ba năm. Lúc trước cậu ấy bên quầy cá nhân, dạo gần đây chuyển sang bên doanh nghiệp.”

Yến Thư Vọng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.

Chương Tấn lại nhiều chuyện: “Kết hôn chưa?”

Quản lý khách hàng: “Mới 25 mà, kết hôn ở tuổi này cũng sớm quá. Nhưng hình như có bạn gái rồi, trước có gặp mấy lần.” Ngừng lại một chốc, anh ta lại thêm một câu, “Trai tài gái sắc đó.”

Yến Thư Vọng không nói gì, ngược lại Chương Tấn không nhịn được bảo, với khuôn mặt của cậu ta ấy hả, tài mạo song toàn.

Dù sao cũng là tới để làm việc, ngoài mấy câu về Trịnh Dư An cũng không nói nhiều chuyện râu ria.

Lúc rời ngân hàng thì đã tới giờ chấm công tan tầm, quản lý khách hàng rõ ràng muốn giữ hai người lại dùng bữa cơm nhưng bị khéo léo từ chối. Yến Thư Vọng đứng trước cửa ngân hàng, chờ Chương Tấn đánh xe qua.

Dần dần có nhân viên ngân hàng từ cửa cuốn đi ra. Yến Thư Vọng liếc thoáng qua mấy lần liền để ý tới Trịnh Dư An.

Anh đang hút thuốc.

Giao dịch viên không được phép hút thuốc trong giờ làm việc. Trịnh Dư An hình như nghiện thuốc lá nhẹ. Cửa cuốn được kéo lên một nửa, anh vừa khom lưng chui ra vừa châm thuốc lá cho mình. Bảo vệ gọi một tiếng “cậu Trịnh”, Trịnh Dư An bèn cười chào, miệng ngậm điếu thuốc, động tác rất tự nhiên giúp người kia giữ một bên cửa cuốn. Bảo vệ hỏi anh dạo này có bận không, Trịnh Dư An nói cũng ổn. Bộ dạng hút thuốc có vẻ rất thả lỏng.

Yến Thư Vọng thấy anh lấy thuốc ra đưa cho bảo vệ. Bao thuốc đó hắn thấy không quen nên cũng nhìn nhiều hơn chút.

Bảo vệ hiếm khi được hút thuốc xịn nên coi bộ rất vui vẻ. Trịnh Dư An còn châm lửa giúp anh ta, không hề làm kiêu chút nào, cùng anh ta tán gẫu mấy lời.

“Gần đây nhiều người già, biết bao nhiêu là tiền cũ.” Bảo vệ phàn nàn. Ngân hàng có quy mô không lớn nên bảo vệ ở sảnh thi thoảng cũng sẽ giúp đón khách, đưa phiếu. Mấy người lớn tuổi tới thực hiện giao dịch cứ tóm được ai là hỏi, bảo vệ có lúc cũng thấy phiền.

Trịnh Dư An cười: “Các cụ mà, hoài cổ.”

Bảo vệ thở dài: “Anh Trịnh tính tình tốt thật.”

Trịnh Dư An tay kẹp điếu thuốc, cười không đáp.

Bảo vệ lại hỏi: “Chờ bạn gái sao?”

Trịnh Dư An không phủ nhận. Giọng anh rất dễ nghe, âm điệu không cao nhưng lại trong veo như nước chảy róc rách: “Ừ, lát cô ấy tới.”

Bảo vệ bật cười: “Tình cảm tốt quá nha.”

Trịnh Dư An hình như có chút bất đắc dĩ, lại đưa cho anh ta điếu thuộc, dùng giọng Tô Châu bảo: “Đừng kiếm tôi làm niềm vui.”

(Gốc tiếng Trung “不要寻我开心 “: Dịch ra chuẩn nhất là ‘đừng có trêu tôi’ hoặc ‘đừng lấy tôi làm vui’ nhưng vì để hợp với câu nói lúc trước của sếp Yến nên mình vẫn để thế này nhé)

Qua một thời gian, Chương Tấn mới phát hiện Yến Thư Vọng đổi thuốc rồi

Lãnh đạo trực tiếp của anh ta lúc trước hút đủ loại nhãn hiệu. Đơn vị hợp tác cũng hay tặng rượu với thuốc, Yến Thư Vọng thường thay đổi mùi vị, chưa từng thích cố định loại nào.

“Sao lại hút hiệu này?” Tiết Thâm cũng để ý, thuận miệng hỏi.

Yến Thư Vọng đáp: “Thử mùi vị.”

Tiết Thâm tự lấy một điếu, hút thử vài hơi, miệng thấy vị thì cười bảo: “Hơi nhạt.”

Yến Thư Vọng có vẻ không quá vui khi y lấy thuốc của mình, sắc mặt không nóng không lạnh trừng y mấy cái, nhét lại bao thuốc vào trong túi áo. Tiết Thâm tìm hắn là để bàn chuyện ngân hàng, bảo ngân hàng JZ gọi điện qua, muốn gửi hợp đồng cho họ xem.

“Rất có thành ý đấy.” Tiết Thâm bảo. Y gấp gáp muốn sớm giải quyết xong chuyện này, giọng điệu có phần thúc giục, “Thế chốt bọn họ chứ hả?”

Yến Thư Vọng cúi đầu lướt qua hợp đồng. Ngoài chữ ký của Giám đốc phía trên thì bên dưới cũng có mấy nhân viên thường ký tên. Chữ ký của Trịnh Dư An nằm ngay dưới con dấu của người quản lý khách hàng hôm đó, anh là một trong những người thực hiện.

Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm chữ ký đó một lúc. Tiết Thâm tưởng hắn có ý kiến, ngó đầu qua hỏi: “Sao thế? Có vấn đề à?”

Yến Thư Vọng che hợp đồng lại chắn tầm nhìn của y, lòng bàn tay đặt trên chữ ký của Trịnh Dư An, giọng đều đều: “Không vấn đề gì.” Hắn ngừng lại một chút, hình như mất kiên nhẫn, đuổi y đi, “Anh nhanh ký tên đi.”

Tiết Thâm: “?”