Hộ Tâm

Chương 37




Hôm qua không cứu được Hồ yêu, sừng rồng cũng không lấy được, Nhạn Hồi và Thiên Diệu công cốc trở về.

Nhạn Hồi ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn phải đi một lần nữa, có điều hiện giờ TốẢnh chân nhân đang đóng giữ ở Thiên Hương phường, bất luận thế nào nàngcũng không dám tùy tiện tìm mấy hồn ma yểm hộ để chạy vào.

Nếu lại bắt gặp như hôm đó, e là không may mắn thoát thân được nữa.

Sáng hôm sau, Nhạn Hồi một mình đi tìm Huyền Ca.

Hôm nay Huyền Ca dậy sớm, tay bưng ly trà, tay cầm một mảnh giấy đọc cẩn thận.

Lúc Nhạn Hồi đẩy cửa bước vào, thấy Huyền Ca đang đặt ly trà bên môi nhẹvân vê chứ không uống, vẻ mặt chăm chú nhìn tờ giấy, vô tình để lộ vẻ mê hoặc quyến rũ.

“Huyền Ca.” Nàng cất tiếng gọi, đôi mắt cất chứalàn sương trời sinh của Huyền Ca ngước lên nhìn nàng, Nhạn Hồi nhảy tớimấy bước, ngồi bên cạnh Huyền Ca, hi ha cười đùa, “Này, cô nói đám namnhân kia gặp được mỹ nhân như cô rồi có còn thích được cô nương nào khác nữa không, nếu ta là nam nhân thì cô không cần dùng mê hương gì đó vớita đâu, chỉ cần liếc nhìn ta một cái thì ta đã yêu cô rồi.”

Huyền Ca cười: “Miệng cô lúc nào cũng ngọt, cô mà là nam nhân chẳng phải đãlừa hết cô nương trong thiên hạ ăn sạch rồi sao?” Huyền Ca liếc nhìn sau lưng Nhạn Hồi, “Lâu la của cô sao hôm nay không cùng tới?”

“Lâu la? Hắn là kẹo kéo thì có. Hắn đang bị thương nằm trong phòng nên ta không gọi hắn tới.”

“Bị thương à?”

Nhạn Hồi thở dài, “Hôm qua ta tới Thiên Hương phường điều tra kết quả gặpphải Tố Ảnh chân nhân, chưa làm được gì hết, Thiên Diệu còn bị thươngnữa.”

“Vậy thì tĩnh dưỡng.” Huyền Ca vừa nói vừa huơ huơ mảnh giấy trong tay,

“Nhưng cũng không phải không làm được gì, ít ra tai mắt của ta đã được cài vào đó hết rồi.”

Nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay Huyền Ca, Nhạn Hồi ngẩn ra.

Huyền Ca tiếp tục nói: “Hôm qua cô làm ầm ĩ ở hậu viện của họ mới tạo cơ hội cho ta.”

“Được lắm…” Nhạn Hồi nhớ lại chuyện trước đó, lập tức hiểu ra ngay, “Ngay từđầu cô đã biết Tố Ảnh chân nhân có ở Thiên Hương phường, cố ý không nóicho ta biết vì muốn ta làm ầm ĩ lên để ta thu hút sự chú ý của họ, sauđó tiện cho cô cài người vào Thiên Hương phường chứ gì!”

Huyền Ca cũng không giấu mà gật đầu thừa nhận, “Nói với cô thì quá phiền phức,vậy nên ta quyết định giấu cô kế hoạch này, dù sao Tố Ảnh chân nhân cũng là người trong tiên môn, biết thân phận của cô, ta nghĩ bà ta không làm khó cô đâu.”

Phải… Nếu chỉ có mình nàng, nói không chừng Tố Ảnh chân nhân thật sự sẽ không làm khó nàng, nhưng nàng đi cùng Thiên Diệu…

Huyền Ca không biết ân oán giữa Thiên Diệu và Tố Ảnh, hơn nữa trước đó cũngđưa cho Thiên Diệu túi thơm Vô Tức, trong mắt Huyền Ca, Tố Ảnh là chưởng môn tiên nhân, bà ta sẽ không làm gì quá đáng với một đệ tử tiên môndẫn theo người bình thường, bởi vậy theo lý giải của Huyền Ca, sắp xếpnày không… thất đức lắm…

Nhưng mà…

“Cô lợi dụng ta vậy đóà?” Nhạn Hồi bĩu môi, thoáng không vui, “Cô cho ta biết tính toán củacô, làm sao cô biết ta không phối hợp tốt chứ, làm vậy nếu như xảy rasai sót, cô không nghĩ thử xem, nếu Tố Ảnh chân nhân thấy ta đi cứu yêuquái, coi ta là phản đồ của tiên môn, thật sự giết ta thì sao? Cho dù Tố Ảnh không giết ta, Phụng Minh phát hiện ra giết ta thì sao?”

Cho dù không giết nàng mà giết Thiên Diệu…

Vậy thiệt thòi biết mấy. người ta dãy dụa liều mình thoi thóp hơi tàn sống hai mươi năm, suýt chút nữa thì bị chơi đến mất mạng…

Huyền Ca thoáng suy nghĩ: “Ta tin cô.”

“…” Nhạn Hồi nhìn Huyền Ca hồi lâu, “Nể tình cô xinh đẹp nên ta mới nhịn không đánh cô đó.”

Huyền Ca bật cười, “Đừng giận nữa, hôm qua cho dù không có Tố Ảnh chân nhân ở đó, các ngươi cũng chưa chắc cứu được người từ tay Phụng Minh đâu.

Huyền Ca huơ huơ mảnh giấy trong tay, “ Chẳng phải cô muốn điều tra ngọnnguồn chuyện này sao? Xông vào như cô hôm qua không điều tra được gìcả.” Nàng ta cong môi cười, “Nè, người của ta đã giúp cô điều tra rồi.Nhờ hôm qua cô làm loạn đó.”

Nhạn Hồi vội đón lấy tờ giấy xem rồi cảm thán: “ Qảu nhiên là vì chuyển thế gì đó của người bà ta yêu.”

Thì ra chuyển thế của người Tố Ảnh yêu mà bà ta tốn rất nhiều công sức tìmvề lại không yêu bà ta, Tố Ảnh tức tối nên mới tìm ra bí phương thất đức này, giao cho Phụng Minh luyện thành thuốc.

Nhạn Hồi đập tờ giấy lên bàn, căm phẫn nói: “Rốt cuộc bà ta có ý gì? Vì ép một người khôngyêu mình phải yêu mình mà giết bao nhiêu Hồ yêu như vậy?”

HuyềnCa nhấm một ngụm trà, nhấm nháp một chút mới chậm rãi nói: “Ta cũng từng thăm dò chuyện của Tố Ảnh chân nhân. Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn liên quan tới bà ta, có người nói bà ta yêu yêu quái, có người nói bàta có tình với Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh cô, nhưng đa sốlời đồn đều không có thật, chỉ có tin chỗ ta là thật nhất.”

Nhạn Hồi gõ tay lên bàn: “Nói ta nghe thử.”

“Chừng hai mươi ba mươi năm trước, Tố Ảnh chân nhân từng luyện công tẩu hỏanhập ma, khiến kinh mạch nghịch hành, tiên pháp toàn thân mất hết, đượcmột tướng quân người phàm cứu giúp trong chốn núi sâu, bà ta mê đắmngười đó, hai người tình đầu ý hợp, ân ái vô cùng. Nhưng lúc đó TrungNguyên khai chiến với Bắc Nhung, tướng quân ra trận giết địch bị trọngthương, Tố Ảnh chân nhân vì cứu người đó mà dùng đủ mọi cách, nhưng cuối cùng tướng quân kia vẫn xuôi tay xuống suối vàng.”

Nhạn Hồi sờcằm suy nghĩ, tính ra thì cũng khớp với thời gian Thiên Diệu nói, haimươi năm trước lúc hắn gặp Tố Ảnh chân nhân chắc hắn cũng chính là lúcTố Ảnh chân nhân đi khắp thiên hạ tìm cách tục mệnh cho tướng quân, bởivậy bà ta mới có ý định chế tạo khải giáp vảy rồng, rồi ra tay với Thiên Diệu…

Nhưng cuối cùng khải giáp vảy rồng vì thiếu chiếc vảy HộTâm trong ngực nàng mà không thành hình, bởi vậy tướng quân kia mớichết.

Nhạn Hồi xoa ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ bên trong, nhất thời tâm trạng hơi phức tạp.

“Chắc khoảng chừng nửa năm trước, Tố Ảnh chân nhân đã tìm được chuyển thể của tướng quân.”

Nhạn Hồi lắc đầu, “Chuyện chuyển thế rất huyễn hoặc, đâu ai biết người nàochuyển thế thành ai, nhìn mắt nhìn mũi là nhận ra sao? Đó là nhận conthôi.”

Nhạn Hồi bĩu môi, “Chuyện của Tố Ảnh chân nhân không đáng tin.”

“Không đáng tin thì sao, Tố Ảnh chân nhân thật sự tin rằng người bà ta tìmđược chính là chuyển thế của tướng quân.” Huyền Ca tiếp tục nói, “Kiếpnày tướng quân trở thành một thư sinh, tên Lục Mộ Sinh, là một ngườitính tình ôn hòa. Trước khi gặp Tố Ảnh chân nhân, Lục Mộ Sinh đã có ýtrung nhân. Nhưng Tố Ảnh chân nhân là ai chứ? Bà ta cưỡng ép đưa Lục MộSinh về Quảng Hàn môn, ngày đêm hình bóng không rời, không để hắn có cơhội tiếp xúc với cuộc sống trước kia nữa.”

Nhạn Hồi không nhịn được nói: “Nuôi chó à…”

“Chắc Lục Mộ Sinh cũng nghĩ giống cô đó.” Huyền Ca uống một ngụm trà, “Bởivậy đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào nói Lục Mộ Sinhcảm động trước chân tình của Tô Ảnh chân nhân nên đón nhận bà ta.”

“Đâu ai đón nhận tình yêu kiểu đó…”

“Đúng vậy, đâu ai đón nhận tình yêu kiểu đó.” Huyền Ca cụp mắt, “Nhưng vìtính tình quá cứng rắn, không nghĩ ra cách nào khác, bởi vậy Tố Ảnh chân nhân liền nghĩ tới việc chế tạo thuốc này. Trước khi chế thuốc phải thử nghiệm, cần một lượng lớn máu Hồ yêu. Rất nhiều tiên môn muốn giao hảovới Quảng Hàn môn nên tham gia tăng cường săn giết yêu vật, nhưng có lẽphần lớn đều không biết mục đích của Quảng Hàn môn bắt Hồ yêu để làmgì.”

“Thử nghiệm?” Nhạn Hồi nhíu mày, “Cô nói những mê hương đãchế tạo xong hiện giờ, cho dù bán giá trên trời cũng vẫn chỉ là vật thửnghiệm thôi à?”

Huyền Ca gật đầu, đón lấy mảnh giấy trong tayNhạn Hồi, vẩy một ít nước trà lên trên, liền thấy trên tờ giấy hiện lênmột hàng chữ khác.

“Mê hương thật sự phải dùng máu với Cửu Vĩ Hồ mới luyện thành.”

Nhạn Hồi nghe vậy im lặng.

Giết Hồ yêu thì là một chuyện, nhưng giết Cửu Vĩ Hồ lại là một chuyện khác,đó là vương thất chính thống của Yêu tộc, Yêu tộc rất coi trọng huyếtthống, nếu mạo phạm đến Cửu Vĩ Hồ, nói không chừng sẽ dẫn đến đại chiếntiên yêu.

“Tố Ảnh…” Nhạn Hồi bất giác nghiêm mặt, “Bà ta không điên đến mức đó chứ?”

“Không biết.” Huyền Ca vò tờ giấy trong ly trà, khiến nó hoàn toàn ướt đẫm, để chữ bên trên chìm vào trong nước, “Nhưng cũng may là xem ra hiện tại họ vẫn chưa có được mê hương thật sự.”

“Đối với cô cũng là một tintốt.” Huyền Ca cười cười, “Đối với mê hương hiện giờ, liều lượng baonhiêu thì người bị bỏ thuốc sẽ yêu người bỏ thuốc bấy nhiêu. Ta thấy mức độ của cô cũng chỉ là yêu vẻ ngoài của thanh kẹo kéo kia thôi. Khôngcần tìm thuốc giải, mấy ngày nữa chắc là sẽ hết công hiệu.”

Đây đúng là tin tốt, Nhạn Hồi phải chịu đựng việc cứ nhìn thấy Thiên Diệu là đỏ mặt đã đủ rồi.

Thật sự rất mất mặt.

“Được rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Nhạn Hồi nói tiếp, “Cho dù đã biếtđược tiền nhân hậu quả của chuyện này, nhưng ta vẫn phải cứu đám Hồ yêuđó, Huyền Ca, cô có giúp ta không?”

Sừng rồng của Thiên Diệu cũng phải lấy lại, nếu không hôm nay nàng cứu được đám Hồ yêu này, ngày maihọ sẽ bắt Hồ yêu khác thế vào, trị ngọn không trị tận gốc thì cũng nhưlúc trước nàng cứu Bạch Hiểu Lộ ở núi Thần Tinh, sẽ phí công vô ích.

Huyền Ca chậm rãi uống trà, sau đó khẽ ngước lên, ánh mắt quyến rũ: “Khônggiúp cô thì ta cài tai mắt vào Thiên Hương phường làm gì?” Huyền Cabuông ly trà, “Nhưng mà chuyện này phải chờ vết thương của tiểu ca kẹokéo nhà cô lành lại rồi mới bàn được, mấy ngày nay ta thấy bản thân TốẢnh chân nhân cũng có phiền phức.”

Nhớ lại tình cảnh cuối cùngtối qua, Tố Ảnh chân nhân vội vàng theo người tìm tới chạy đi, Nhạn Hồigật đầu đứng dậy: “Nếu cô đã cài tai mắt vào, vậy chắc mấy hôm nay sẽkhông mất tin. Hôm qua ta đi đánh rắn động cỏ, nghỉ mấy ngày cũng tốt,vậy bây giờ ta về trước đây.”

“Đi đi.”

Huyền Ca vừa nói xong, ngoài cửa có một tiểu nha hoàn bước vào, mang theo một lá thư: “Lâu chủ, đường chủ có thư.”

Nhạn Hồi đảo mắt qua lá thư, mấy chữ “Gửi Huyền Ca” rồng bay phượng múa hiển hiện rõ ràng tính cách phô trương của người đó. Nhạn Hồi liếc nhìn,thấy Huyền Ca đón lấy lá thư từ nha hoàn, cho dù đã cố gắng che giấunhưng vẫn lộ ra chút nóng lòng khác với vẻ điềm nhiên thường ngày.

Huyền Ca đọc thư, giống như hòa mình vào một thế giới khác, không màng tất cả mọi thứ xung quanh.

Nhạn Hồi âm thầm rời đi, trước khi đóng cửa phòng, bỗng nhiên nghe Huyền Cadùng giọng điệu hân hoan như một tiểu cô nương nói: “Mấy ngày nữa đườngchủ sẽ đích thân tới Vong Ngữ lâu, từ hôm nay phải chuẩn bị nghênh đóncho tốt.”

“Dạ.”

Nhạn Hồi đóng cửa thở dài, Huyền Ca àHuyền Ca, đường chủ Thất Tuyệt đường Phụng Thiên Sóc đã có cả trăm tiểuthiếp rồi, có thể nói là một kẻ háo sắc nổi danh khắp thiên hạ…

Rốt cuộc cô thích hắn chỗ nào chứ…

Nàng thở dài, bất ngờ bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn nàng, Nhạn Hồi nhìnlại, người đang dựa vào tường kia chính là Thiên Diệu.

Nhạn Hồichỉ thoáng nhìn hắn một cái đã cảm thấy tim đập nhanh hơn, nàng vội dờimắt, vừa đi xuống dưới vừa nói: “Xem ra túi thơm Vô Tức thật sự có tácdụng nhỉ, ngươi đứng ngoài cửa nghe lén bao lâu rồi mà ta chẳng hề cảmgiác được sự tồn tại của ngươi. Đúng rồi, ngươi tới làm gì?”

Thiên Diệu mấp máy môi, hắn muốn nói sáng nay tỉnh dậy không thấy Nhạn Hồinên hắn đi tìm nàng khắp nơi, nghe các cô nương ở đây nói nàng đến chỗnày, hắn bèn tìm tới ngay không suy nghĩ.

Nhưng câu này xoay tớixoay lui trong cổ họng, nhớ lại vừa nãy nghe thấy Huyền Ca gọi mình là“kẹo kéo”, Thiên Diệu thoáng suy nghĩ… rồi nuốt những lời này xuống.

Cũng may Nhạn Hồi không bắt buộc hắn trả lời, hắn không đáp nàng cũng liềnbỏ qua, bước mấy bước tới trước mặt hắn, nghiêm mặt bàn chính sự: “Lờita và Huyền Ca nói ban nãy ngươi nghe được bao nhiêu?”

“Nghe hết rồi.”

“Ồ.” Nhạn Hồi suy nghĩ, “Vậy thì không có gì để nói với ngươi nữa, tiếp theo ngươi hãy nghĩ xem thử xem mấy ngày rảnh rỗi này muốn làm gì đi.”