Hộ Thực

Chương 37: Tham luyến




Không biết đã khóc bao lâu, cho đến khi nước mắt nàng ướt đẫm cả đầu vai Triêu Từ, Triêu Từ mới chậm rãi nói.

"Lục tiểu thư, em đừng khóc nữa." Triêu Từ vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ nhàng nhắc nhở, "Nếu không ngày mai mắt em sẽ sưng lên, sẽ cảm thấy khó chịu lắm."

Lưng Lục Kim phập phồng hai lần, sau khi phát tiết mới ổn định lại, nàng nhanh chóng dồn hết cảm xúc còn lại vào hai tiếng nghẹn ngào cuối cùng.

Thấy nàng khóc đến nỗi lớp trang điểm bị nước mắt làm cho lấm lem, hoàn toàn chính là một cô gái nhỏ không rành thế sự cũng như không biết kỹ xảo khóc sau khi trang điểm, trong lòng Triêu Từ liền mềm mại, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.

Bầu không khí tự nhiên và thân mật này làm cho Lục Kim có chút bối rối, cùng lúc đó cũng không biết sao nàng lại xui xẻo mà thấy được dấu hôn như ánh mặt trời trên cổ Triêu Từ......

Bởi vì Lục Kim khóc muốn hết nửa ngày ở đó, lớp phấn nền dày được dùng để che đậy dấu hôn bị nước mắt cuốn trôi đi hết một lớp. Dù cho đó là phấn nền chống thấm nước, dấu vết màu đỏ tím vẫn lờ mờ hiện rõ.

Lục Kim gần như ngẩng đầu lên theo phản xạ, vừa lúc bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ nhưng lại tươi cười của Triêu Từ. Hai bên đều nhận ra đối phương đã phát hiện ra bí mật nhỏ này.

"Đây là, do tôi làm sao?" Giọng điệu dò hỏi thận trọng của Lục Kim vẫn mang theo một chút cảm giác đau lòng sau khi khóc xong.

"Nếu tôi nói không phải em làm, em có tin không?"

Lục Kim cúi đầu, khẽ lắc đầu, ngoan ngoãn nhận sai.

Nụ cười mang theo giọng mũi của Triêu Từ nhanh chóng truyền vào tai nàng, khiến cho hốc tai nàng cảm thấy vừa nóng lại vừa ngứa.

"Cho nên, Lục tiểu thư có còn nhớ buổi tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, Lục Kim còn chưa kịp mở miệng thì mặt đã có chút nóng lên vì xấu hổ.

"Tôi chỉ nhớ rằng tôi giống như trúng phải mị thuật của Dương Thư Kỳ. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng mị thuật sẽ tự động được tiêu trừ sau khi cô ta rời đi......"

Khi nói những lời này, mặc dù Lục Kim biết Triêu Từ đã mở ra một kết giới mà người khác không thể bước vào hay nhìn thấy, nhưng nàng vẫn vô thức nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý đến mình rồi mới hạ giọng xuống, nói tiếp:

"Nhưng hình như không phải như tôi nghĩ, mị thuật vẫn luôn ở bên trong cơ thể tôi. Sau khi tôi lái xe đưa chị về nhà, mị thuật kia liền bắt đầu làm rối loạn ý thức của tôi. Mọi chuyện sau đó có chút mơ hồ, nhưng tôi giống như......"

"Giống như cái gì?"

"Giống như...... tôi đã làm chuyện gì đó rất quá đáng với Triêu tiểu thư." Giọng nói của Lục Kim trầm đến mức gần như đã biến mất, nàng cố gắng khống chế giọng nói của bản thân để nó không run lên vì tự trách.

Lục Kim xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống khe đất, nhưng Triêu Từ chỉ quay đầu lại, chỉ vào dấu hôn đáng sợ kia, cười hỏi Lục Kim: "Chuyện quá đáng, là đang nói cái này sao?"

Lục Kim: "......"

Triêu Từ nói một cách thoải mái: "May mắn thay, phấn nền hiện giờ rất lợi hại, cho dù Lục tiểu thư có cắt một đao trên cổ tôi, vết thương đó cũng có thể bị che đậy, huống chi chỉ là dấu hôn trong lúc không tỉnh táo chứ. Cũng cảm ơn loại phấn nền này, bằng không có thể tôi đã phải mặc áo lông cổ cao tham dự lễ trao giải, mà có lẽ như vậy sẽ càng làm người khác nghi ngờ hơn."

"Thật xin lỗi...... Tôi không phải cố ý, vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa chị về, nhưng thấy chị không thoải mái, tôi nghĩ nếu tôi ở lại thì không chừng sẽ có ích. Không ngờ......" Hai lỗ tai Lục Kim đều đỏ bừng hết cả lên, nàng chỉ còn lại một đường là xin lỗi này thôi.

Triêu Từ biết Lục Kim vừa mới khóc xong, cảm xúc lúc này không quá ổn định, nhưng cô gái thanh cao này hiếm khi lại không phải đang tức giận mà là đang thật lòng cảm thấy áy náy, cô có chút không kiềm chế được, muốn bầu không khí tuyệt đẹp hiện giờ kéo dài thêm một chút.

"Lục tiểu thư thật sự chưa từng yêu sao? Đây là đang tán tỉnh mà." Triêu Từ nhẹ nhàng nói, "Lần sau xin hãy thương tiếc tôi nhiều hơn một chút nhé."

"...... Triêu tiểu thư đang nói bậy cái gì vậy?" Lục Kim xấu hổ đến cuối cùng cũng có chút tức giận, "Tôi đã bảo là do mị thuật mà. Nếu tôi tỉnh táo, tôi...... sẽ không làm như vậy với chị đâu."

Đương nhiên rồi, em luôn rất thương tôi mà.

Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Triêu Từ, nhưng cô không thể nói thành tiếng. Cùng với những ký ức được Kim Kim yêu thương, chúng biến thành một nụ cười mà chỉ có cô mới có thể hiểu được.

Triêu Từ không thể buông bỏ hơi ấm mà Lục Kim mang lại vào lúc này, nhưng cô cũng hiểu rằng mình không thể ở trong kết giới như thế này mãi được.

Hai người vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Ngay khi một nhóm người đi qua và hậu trường tạm thời yên tĩnh, Triêu Từ thu hồi kết giới.

Điện thoại vang lên.

Triêu Từ liếc nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười thần bí với Lục Kim.

Lục Kim: "?"

"Ừm, được, tôi biết rồi." Im lặng nghe một lúc, Triêu Từ nhanh chóng cúp điện thoại, bảo Lục Kim cùng đi đến lối ra phía Tây Bắc.

"Chúng ta cứ như vậy mà rời đi hả?" Lục Kim vừa hỏi vừa đi theo cô.

"Lễ trao giải vẫn chưa kết thúc, chúng ta rời đi như thế này thì thật bất lịch sự, nhưng không sao đâu, tôi vẫn có thể giải quyết chuyện nhỏ nhặt này cho Lục tiểu thư."

Trong lúc nói chuyện, Triêu Từ vừa đi vừa búng ngón tay, hiện trường lễ trao giải Kim Đồng liền có hai người giống hệt Triêu Từ và Lục Kim đang quay lại ghế ngồi, tiếp tục nói chuyện.

Sắp sửa đến phân đoạn trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bầu không khí lại trở nên căng thẳng, không có nhiều người để ý tới chiêu trò nhỏ này của Triêu Từ.

"Yên tâm đi, sẽ không có ai cảm thấy em nhận giải liền bỏ đi đâu."

Khi họ sắp đến cổng Tây Bắc, Lục Kim nhận được tin nhắn WeChat trên điện thoại di động.

Vốn dĩ Triêu Từ đang ở bên cạnh nên nàng không muốn kiểm tra WeChat ngay, nhưng Triêu Từ lại nhắc nhở nàng: "Em không muốn nhìn xem là ai sao?"

Triêu Từ nói như vậy thì có lẽ cô đã đoán trước được ai đã gửi tin nhắn WeChat cho nàng, khẳng định là có chuyện gì đó.

Lục Kim lập tức mở WeChat ra, không ngờ lại là...... WeChat mà nàng đã trao đổi trước đó với Hà Thiên Minh.

Hà Thiên Minh: [Lục tiểu thư, tôi đang đợi cô ở cổng phía Tây Bắc. Tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với cô.]

Lục Kim cầm điện thoại di động, nói với Triêu Từ: "Là Hà Thiên Minh, ông ấy nói có chuyện gì đó muốn nói với tôi."

"Tới cũng khá nhanh đó." Triêu Từ mở cửa cho nàng, "Phỏng chừng là muốn trả lại giải thưởng Phong Bi cho em. Em đi đi, tôi sẽ không xuất hiện."

Lục Kim nhìn thấy Hà Thiên Minh đang đứng hút thuốc trong đêm vắng qua khe cửa.

Sau những sự việc gần đây, Lục Kim giờ đây đã hoàn toàn tin tưởng vào Triêu Từ. Nếu Triêu Từ yêu cầu nàng ra ngoài một mình, vậy chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.

Lục Kim gật đầu với cô rồi đi ra ngoài không chút do dự.

Chưa đầy năm phút, Lục Kim đã quay lại, trên tay cầm cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Phong Bi.

"Hà tiên sinh vừa rồi nói xin lỗi với tôi, hơn nữa cũng trao giải thưởng này cho tôi. Ông ấy nói......" Lục Kim giống như vẫn chưa bình tĩnh lại sau khi thụ sủng nhược kinh, "Ông ấy nói, giải thưởng này lẽ ra phải thuộc về tôi, là tôi xứng đáng có được nó."

Hai giải thưởng mà vô số người phấn đấu cả đời cũng không nhất định sẽ có được đang nằm yên trong tay Lục Kim trẻ tuổi.

"Tôi thật sự có thể có được chúng sao?" Lục Kim cảm thấy như đang mơ vậy. Khi hỏi Triêu Từ, nàng mơ hồ mang theo mong đợi, mong nhận được sự khẳng định của cô.

Giống như chỉ khi Triêu Từ đưa ra một câu trả lời chắc chắn, tất cả những điều này mới có thể cởi bỏ lớp mờ ảo bên ngoài.

"Đương nhiên, chúng nó vốn là của em, là vinh quang thuộc về em. Trước đây tôi đã nói rồi." Triêu Từ nói, "Lục tiểu thư của chúng ta là tuyệt nhất."

Không chỉ với Lục Kim, chắc chắn lễ trao giải Kim Đồng đêm nay cũng sẽ là một đêm mất ngủ đối với rất nhiều người.

Chưa đầy một tiếng sau khi Lục Kim nhận giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Đồng lần thứ 47 và trở thành nữ diễn viên trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của giải thưởng này, Weibo chính thức của ban giám khảo Phong Bi cũng công bố giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Phong Bi được trao cho Lục Kim trên Weibo.

Mấy ngày trước còn bị đám đông chế giễu, Lục Kim hiện giờ bất ngờ lột xác, thu hai giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất vào tay, bỏ xa các đối thủ còn lại, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Tất cả mọi người đều cảm thấy trong sự biến đổi bất ngờ như trong phim này, người chiến thắng cuối cùng chính là Tinh Duệ, công ty đã ký với Lục Kim.

Không ngờ, vào đêm khuya hôm đó, Weibo chính thức của Tinh Duệ đột nhiên thông báo trên Weibo rằng họ và Lục Kim đã chia tay trong hòa bình, đồng thời chân thành chúc cô tiền đồ như gấm.

Không ai có thể hiểu nổi thao tác lần này của Tinh Duệ có ý gì.

[Sao Tinh Duệ lại thả Lục Kim đi vào lúc này? Chẳng phải giá trị thương mại của Lục Kim mới bắt đầu được thể hiện ra sao?]

[Chẳng lẽ dưa trước đó là thật?]

[Dưa nào?]

[Chính là chuyện khi Lục Kim vuột mất giải Phong Bi, Tinh Duệ liền muốn đưa cô ấy cho một ông chủ đầu tư nào đó, ý đồ muốn dùng rt để lấy tài nguyên.]

[Vãi chưởng, còn có chuyện dơ bẩn như thế này à?]

[Cho nên Lục Kim mới muốn rời khỏi Tinh Duệ đúng không? Nhưng Lục Kim không có bối cảnh, mấy công ty quản lý bây giờ rất ngang ngược, cô ấy mới xuất đạo có được bao lâu đâu. Ngay cả đoàn đội của chính mình còn chưa có, cô ấy có thể đối kháng với Tinh Duệ sao?]

[Diễn viên trẻ tài năng trước giờ vẫn luôn rất thanh cao, chắc là do cô ta không muốn quỳ lạy phục tùng ông chủ lớn nên bị Tinh Duệ từ bỏ. Cười chết tôi rồi, cầm giải thì có ích lợi gì chứ? Nếu không có một công ty tốt chuẩn bị cho cô ta, tài nguyên sau này của cô ta sẽ chỉ càng tệ hơn thôi. Xem đi, giải thưởng Kim Đồng chính là cái đỉnh cao nhất của cô ta rồi.]

[Giải thưởng Phong Bi có thể bị mua một lần, cũng có thể bị mua hai lần (đầu chó)]

[Ôi cái mùi chua này...... Giải thưởng Kim Đồng chính là cái đỉnh cao nhất của cô ta rồi? Có rất nhiều diễn viên cả đời thèm muốn giải Kim Đồng cũng không lấy được, Lục Kim chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt được vinh quang cả đời người khác không thể với tới. Hình như hai giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đâm thủng phổi của rất nhiều đứa rồi thì phải, nhưng mà biết làm sao giờ (cười)]

...

Trên mạng ồn ào đến chướng khí mù mịt, đại chiến bôi đen náo loạn từ Weibo tới diễn đàn, xong lại bay tới nhiều nơi khác.

Một số thế lực ở các bên và thậm chí thủy quân xã giao cũng không ngừng xô đẩy nhau. Trong một đêm mà cả Sở Vân và Khang tổng đều không thể chìm vào giấc ngủ này, Lục Kim cười nói với Triêu Từ suốt cả chặng đường sau khi thu hoạch tràn đầy. Cả hai nói về những câu chuyện vô thưởng vô phạt, vui vẻ nhìn về phía ánh đèn neon đô thị, trở về nhà Triêu Từ.

"Phịch."

Triêu Từ khui chai rượu trong tay, quay lại mỉm cười với Lục Kim: "Chúc mừng Lục tiểu thư đã đoạt được cả hai giải thưởng. Tôi tin rằng đây chỉ là điểm khởi đầu nhỏ, sự nghiệp của Lục tiểu thư sẽ càng ngày càng tiến xa hơn nữa trong tương lai. Đên nay...... tôi rất vui, đã lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy. À, đây là bình rượu tôi đã trân quý nhiều năm, Nghiêm Phong tiểu thư đã xin tôi mấy lần rồi nhưng tôi lại không nỡ đưa cho cô ấy. Nhưng bây giờ, tôi muốn lấy nó ra để biếu em. Mời Lục tiểu thư nếm thử xem."

Nói cái gì mà "biếu" vậy chứ......

Lục Kim đã sớm bị Triêu Từ ấn ngồi trước bàn. Đối mặt với Triêu Từ lớn hơn mình một con giáp nhưng lại luôn không lựa lời, nàng có chút bất đắc dĩ nói: "Triêu tiểu thư cũng quá khách sáo rồi."

Vốn dĩ Lục Kim rất không thích uống rượu. Ngày thường khi giao lưu, nàng chỉ nhấp môi một chút, nếu có thể trốn thì liền trốn. Nàng không hiểu tại sao mấy sâu rượu lại thích uống thứ khó chịu như vậy.

Nhưng mà......

Sau khi Lục Kim cầm chén rượu lên, mùi thơm của rượu nhanh chóng xâm chiếm khứu giác của nàng, là mùi hương trái cây vô cùng đặc biệt, khiến nàng bỗng nhiên tò mò.

Bất quá, đây là thứ Triêu Từ trân quý, Lục Kim cũng muốn thử qua một chút, muốn biết hương vị Triêu Từ thích là hương vị gì.

Khi nàng nhấp một ngụm, rượu vào trong miệng vẫn còn hơi chát một chút, nhưng ngay sau đó, hương vị phức tạp và hương thơm tuyệt diệu nhanh chóng chính phục đầu lưỡi của nàng. Vị chát của rượu nhanh chóng bị mùi hương nồng nàn thay thế, hương vị trái cây trở nên nổi bật, khiến cho tinh thần Lục Kim phải rung lên.

Triêu Từ vẫn không hỏi nàng rằng "có thích hay không", như thể cô đã sớm đoán trước được nàng sẽ không từ chối. Cô đứng bên cạnh lò nướng nhìn nàng uống xong, vẻ mặt vui vẻ, cười nói:

"Lục tiểu thư uống chậm một chút, sườn heo nướng cũng sắp chín rồi. Loại rượu này kết hợp với thịt heo nướng sẽ làm cho hương vị phong phú hơn."

Giống như một đứa trẻ, Lục Kim hai tay cầm chén rượu, gật đầu với Triêu Từ: "Cảm ơn Triêu tiểu thư. Nồng độ cồn của rượu này có cao lắm không?"

"Rượu nho thường không cao lắm."

"Thật không, vậy, có thể bởi vì tôi thường không uống rượu, cho nên tửu lượng mới cực kỳ thấp. Hình như tôi có hơi...... say."

Không cần Lục Kim tự mình nói, Triêu Từ cũng đã nhìn ra được nàng không thường xuyên uống rượu từ khuôn mặt hơi đỏ lên của nàng.

Chỉ là, Triêu Từ nghĩ thầm, em ấy không hay uống rượu, nhưng mình kêu uống liền uống ngay.

Thật ngoan.

Khát vọng trong lòng ngày càng mãnh liệt, Phệ Tâm cổ cũng đang gặm cắn trái tim cô.

Triêu Từ đã quen với nỗi đau thấu tim này, ngược lại còn thoải mái thưởng thức hơi thở ngọt ngào độc đáo của Lục Kim.

Tà chú đã đeo bám cô hàng ngàn năm, không bao giờ để cô cảm thấy yên tâm, luôn tìm đủ mọi cách để mang lại xui xẻo cho cô.

Thông thường, mỗi khi Triêu Từ nhớ lại nội dung độc ác của tà chú, cô đều sẽ cảm nhận được sự thù hằn sâu sắc tận trong cốt tủy từ người đã thực hiện tà chú này.

Tà chú khiến cho Triêu Từ không thể ăn bất kỳ "thức ăn" nào khác ngoài Kim Kim, nếu không, nguyên thần Kim Kim sẽ bị diệt, không bao giờ tái sinh, hoàn toàn tan biến trong Tứ giới và không bao giờ có thể tìm thấy dấu vết hơi thở của nàng nữa.

Thứ duy nhất cô có thể ăn là Kim Kim, nhưng một khi cô ăn Kim Kim, nguyên thần Kim Kim vẫn sẽ bị tiêu diệt, hóa thành cát bụi không thể chạm tới.

Tà chú giống như là con dao hai lưỡi, kẹp chặt trái tim Triêu Từ, khiến cô phải lựa chọn giữa mạng sống của Kim Kim và cơn thèm ăn của mình.

Cố tình là Kim Kim phải luân hồi hết lần này đến lần khác, nguyên thần ngủ yên trong cơ thể, dù ở kiếp nào đi chăng nữa, chỉ cần nguyên thần bất diệt thì nàng vẫn sẽ là Kim Kim của Triêu Từ, vẫn sẽ là vợ của cô.

Nốt ruồi son trên tai của Lục Kim đã cùng nàng luân hồi hàng ngàn năm nay có thể làm chứng.

Cho nên, so sánh với cơn thèm ăn, đương nhiên tính mạng của Kim Kim quan trọng hơn.

Tất nhiên, tà chú không chỉ khiến Triêu Từ mất đi khả năng ăn uống mà còn xúc tác mạnh mẽ các giác quan của cô.

Tà chú một mặt tổn thương Triêu Từ, một mặt dụ dỗ Triêu Từ. Cô yêu Lục Kim bao nhiêu, hơi thở của Lục Kim đối với cô càng thơm ngon bấy nhiêu. Hơi thở ngọt ngào đó dụ dỗ cô lập tức ăn uống thỏa thích.

Ba ngàn năm không ăn một miếng ăn, không uống một ngụm nước, Triêu Từ đã đạt tới điểm suy yếu nhất.

Mặc dù cô thường xuyên bị tà chú làm cho phát cuồng, nhưng cô cũng đã quên đi cảm giác ăn uống.

Bất quá, Triêu Từ đã có phương pháp giải quyết.

Chỉ là mấy ngàn năm không ăn không uống mà thôi, chỉ là thêm một con sâu nhỏ gặm nhấm trái tim mà thôi, đau đớn khiến cô không thể xúc động. Triêu Từ mặc cho bản thân trở nên suy yếu, cũng không muốn tổn thương Kim Kim.

Cô tin rằng vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, nếu có thể niệm ra tà chú thì nhất định sẽ có cách hóa giải.

Một ngày nào đó, cô chắc chắn sẽ tìm ra cách hóa giải tà chú.

Nhưng trước đó, cô cần phải kiểm soát tốc độ thức tỉnh của Lục Kim, giữ nàng đi đúng quỹ đạo trong cuộc sống và ngăn chặn mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Muốn Lục Kim cảnh giác và có khả năng tự bảo vệ bản thân mà không làm tổn hại đến mệnh cách của chính mình không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, trong đó cần được Triêu Từ kiểm soát cẩn thận.

Triêu Từ lần này đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô tin rằng chính mình có thể làm tốt chuyện này.

Chờ đến khi dòng chữ trên sách sinh mệnh xuất hiện trở lại, cuộc đời này của Kim Kim sẽ được khôi phục lại trạng thái ban đầu, an toàn vô lo.

Đến lúc đó......

Triêu Từ lặng lẽ nhìn Lục Kim đang gần trong gang tấc.

Lục Kim ôm khuôn mặt nhỏ của mình bằng cả hai tay, dùng giọng điệu có hơi say chia sẻ niềm vui với cô. Nàng tràn đầy năng lượng như vậy thật khiến người khác yêu thích.

Trên môi cô vẫn nở nụ cười thỏa mãn, nhưng đôi mắt tham luyến của cô dần dần trở nên ảm đạm.

Đến lúc đó, Triêu Từ tự nhủ, mình sẽ trở về nơi mình thuộc về.