Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 27




Vân Điểu Quán có thể được coi là một trong những quán ăn ngon và nổi tiếng nhất ở nơi đây. Quán phục vụ hầu hết chính là vịt quay gia truyền, mỗi ngày lượng khách ra vào nơi đây cũng phải trên trăm người, không thể không nói đây là một cửa hàng thực rất sang trọng. Bên ngoài được xây dựng theo phong cách trang nhã, tinh tế, chủ yếu được xây bằng gỗ mộc đàn đắt tiền, xung quanh có trang trí cây cảnh. Nếu so sánh nơi đây với Thanh Phong Lâu kia thì chính là khác hẳn một trời một vực. Có hai tiểu nhị đứng mời khách ở bên ngoài quán, trông vẻ mặt họ cũng thực niềm nở, trên môi nụ cười không ngớt lấy một khắc.

Bạch Ly vì vẫn chưa thể về phủ Thanh Quang nên nam trang trên người cũng chưa thể thay. Cô vẫn một bộ tiêu sái đắc ý kéo tay Viêm Thiên hướng thẳng vào Vân Điểu Quán.

Vừa vào trong quán, liền có thể ngửi ngay thấy mùi thơm nồng nàn của thịt vị nướng. Phong cách trang trí bên trong và ngoài cũng không khác nhau là bao. Hơn nữa Vân Điểu Quán là phục vụ khách trong từng gian phòng riêng, nên ở đại sảnh vẫn là không mấy ồn ào như Bạch Ly tưởng tượng.

Đồ ăn ở Nhân giới khác hẳn với đồ ăn ở Yêu giới, hương vị cũng là ở một tầm cao khác. Bạch Ly thích món ăn ở Nhân giới hơn, vừa ngon lại đẹp mắt. Bất quá cũng không thể nói cô ghét đồ ăn ở Yêu giới nha, dù sao cũng là món ăn đặc trưng của quê hương mà.

Hai người Bạch Ly cùng Viêm Thiên vào trong quán chỉ đứng vài phút, liền rất nhanh có một tiểu nhị vội vã ra tiếp đón. Tiểu nhị kia niềm nở nói:

"Hai vị công tử đây thật quý hóa quá! Xin mời đi lối này!". Hắn vừa cười vừa nói, một tay lịch thiệp chỉ về hướng trên lầu.

Gian phòng của Bạch Ly là ở trên lầu hai, ngay gần lan can cửa sổ, có thể hướng ra tận hưởng gió trời về đêm, phong cảnh cũng rất đẹp. Bên trong phòng cũng không nhỏ, vừa đủ cho hai người, ở giữa là một cái bàn thấp, không có ghế.

Tiểu nhị dẫn hai người lên lầu tay cầm một cuốn sổ cùng bút, mở miệng nói:"Hai vị đây là muốn ăn gì trước?"

Bạch Ly định mở miệng:"Ta..."

Nhưng là cô còn chưa kịp nói xong, tiểu nhị kia liền không thèm để ý lời cô nói, thao thao bất tuyệt mà mở miệng:"Chính là Vân Điểu Quán của chúng tôi có rất nhiều loại món ăn khác nhau, nhưng chủ yếu là thịt vịt. Còn có Cháo vịt hầm hạt sen; Vịt hấp lá me; Thịt vịt nướng giòn sốt cay..."

Bạch Ly đau đầu nghe tên tiểu nhị này lảm nhảm nửa ngày, sau đó thấy hắn cuối cùng cũng dừng, cô hơi hơi ngước nhìn Viêm Thiên từ lúc vào quán lại liền làm mặt lạnh, sau đó bỏ ra một nụ cười nham hiểm. Bạch Ly hướng tên tiểu nhị kia, cô gương mặt tràn đầy tươi cười, nói:

"Liền cho ta hết đi"

"Hả?". Tiểu nhị thốt ra một tiếng, hắn vừa nãy không dám nhìn thẳng mặt hai vị khách này, nhưng là bây giờ mới có cơ hội nhìn cho rõ vị thiếu niên công tử trước mắt đây. Trái tim cứ thế mà suýt ngừng đập một giây, hắn từ nhỏ tới lớn là lần đầu tiên thấy nam tử nào đẹp như vậy nha! Da dẻ trắng nõn, sóng mắt long lanh, nếu là con gái thì chắc còn đẹp hơn. Lúc thiếu niên trước mắt này đối với hằn cười tươi như vậy, thật giống như tiên giáng trần a.

Mê mẩn một hồi, cuối cùng tiểu nhị cũng vùng vẫy ra được, hồn trở lại với hiện thực. Lúc này hắn mới phát giác lời mà Bạch Ly vừa nói, liền bỗng nhiên khiếp sợ mà hỏi lại:

"Công...công tử đây là món toàn bộ món ăn ở cửa hàng?!"

Bạch Ly mặt vẫn không đổi sắc, đáp:"Ân, đúng vậy"

Tiểu nhị vẫn chưa hết khiếp sợ cùng kinh ngạc, lại quay sang vị khách nhân lạnh lùng còn lại đang ngồi kia, một lần nữa xác định:

"Thật...thật sự?"

Viêm Thiên lúc đầu nghe Bạch Ly nói như vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng là dù sao cũng là điều kiện của hắn, muốn rút cũng không được. Mà ai bảo hắn là ai không làm lại là Vương gia, tiền thực sự không thiếu. Dù bây giờ có bảo hắn mua luôn cửa hàng này cũng thực không có vấn đề gì. Viêm Thiên âm trầm ngước nhìn tiểu nhị đang run như cầy sấy kia, thanh âm lạnh như băng mà nói:

"Còn không mau đi?"

"Dạ, dạ vâng! Quý khách xin chờ một chút!". Gã nói xong liền tức tốc chạy đi.

Viêm Thiên chính là có chút bất mãn cùng khó chịu đối với tiểu nhị kia, chính là không vừa lòng từ lúc hắn cứ nhìn Bạch Ly chằm chằm không thôi.

Bạch Ly lúc này mới ngồi xuống đối diện với Viêm Thiên, vui vẻ nói:"Nè, sao bản mặt Thiên lại thối như vậy? Lại nghĩ linh tinh cái gì vậy?"

Gần đây cô mới phát hiện nguyên lai bản chất của Thiên cực kì trẻ con cùng hẹp hòi khó tính, đừng nhìn hắn suốt ngày một bộ Vương gia lạnh lùng ít nói mà nhầm tưởng. Giận chuyện gì đều là không nói, mà những chuyện khiến hắn tức giận cũng cực kì quái. Ngược lại lúc nịnh nọt người khác thì chuẩn hài tử ba tuổi, tỉ như hồi chiều cô ở trên xe ngực giận hắn vậy. Thực ra đối với mấy cái tính cách khó hiểu này của hắn cô cũng không có ghét, còn thấy rất đáng yêu nha.

Bạch Ly bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục nói:"Nè, Thiên, ngươi muốn nghe về chuyện của Vũ Sương kia đúng không?". Lúc ở Thanh Phong Lâu cô có tức giận, cuối cùng cũng không giải thích gì nhiều cho Thiên biết. Bây giờ là muốn tìm một cái cớ để có chuyện nói với cái tên hẹp hòi hách dịch đang không biết giận dỗi cái gì kia.

Viêm Thiên lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn người nọ, đáp:"Kể đi"

"Là thế này..."

Ngồi một lúc nghe Bạch Ly thuật lại câu chuyện, đương nhiên cô cũng lược bỏ hết phần mình biến thành Hồ yêu, cũng là thêm mắm dặm muối vào cho câu chuyện thêm kịch tính. Có thể nói độ chính xác còn lại của câu chuyện này chỉ còn lại 30% nha, còn đâu đều là bị Bạch Ly một phen biến tấu gần hết.

Viêm Thiên vẫn chăm chú nghe Bạch Ly kể, kiểu như bị đắm chìm luôn vào giọng nói ấm áp ngọt ngào của người nọ. Bạch Ly kể chuyện thực chậm, dưới ánh trăng của màn đêm hắt qua ban công rọi vào gương mặt trắng noãn của cô, đôi mắt híp lại long lanh như muốn thu trọn cả bầu trời đêm vào bên trong, đôi môi di chuyển nhẹ nhàng qua từng lời nói. Thời khắc này, Viêm Thiên như đã bị ai đó nuốt trọng lấy linh hồn, ánh mắt đắm chìm trong thân ảnh bé nhỏ của người nọ, cả thế giới trong tâm trí hắn cũng chỉ có duy nhất hình bóng của Tiểu Bạch.

Khung cảnh chỉ riêng hai người này, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, thực lãng mạn biết bao!...

Nhưng chưa được bao lâu, lại bị một giọng nói choe chóe phá vỡ...

"Đồ ăn của quý khách tới rồi đây!". Tiểu nhị vui mừng bê ba mâm đầy sơn hào hải vị vào bên trong phòng, cũng là không có chú ý tới không khí đang ngọt ngào trước mắt, một phen liền phá vỡ hết thảy.

Bạch Ly cũng vừa lúc kể xong, nhìn thấy một bàn đồ ăn thơm phức như vậy tâm lý vui vẻ tràn vào trong đại não. Liền nhanh chóng bắt lấy một cái đùi vịt ở gần mình nhất không nhanh không chậm mà bắt đầu ăn ngon lành.

Tiểu nhị kia sau khi bày hết đồ ăn ra bàn, trong lòng cũng đang vui mừng vì vừa được chủ quán khen thưởng tăng lương. Nhưng hắn chân trước chân sau còn chưa bước ra khỏi phòng, liền nhạy cảm phát hiện được một cỗ khí tức lạnh buốt đến nổi da gà.

Rùng minh một cái, tiểu nhị mới quay đầu lại, liền nháy mắt chạm tới ánh mắt như muốn giết người của Viêm Thiên kia. Mặt tức tốc tái mét khiếp sợ. Hắn là đã làm cái gì a?! Hình như vị khách này không có thích hắn cho lắm? Ánh mắt như kiểu muốn băm người ta thành ba khúc cứ liên tục lia tới trên người hắn a!

Sau một hồi thất kinh, tiểu nhị liền chọn phương án tốt nhất là chuồn lẹ. Đến khi hắn xuống tận lầu một rồi, vẫn là cảm thấy lạnh sống lưng, phảng phất còn giống như vị khách kia đang nhìn từ lầu hai xuống hắn chằm chằm a! Rốt cuộc hắn đã tạo ra cái nghiệp gì chứ!

Bên kia Bạch Ly vui vẻ thưởng thức mĩ vị. Nhìn từng miếng thịt vịt giòn tan thơm phức, liền không kìm lòng được ăn liên hồi. Sau một lúc, mới phát hiện bầu không khí có phần kì dị, cô ngẩng mặt lên. Liền bắt thấy một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

"!...Khụ khụ...". Mắc nghẹn rồi!...

"Khụ khụ...Thiên, ngươi nhìn ta làm cái gì?!"

Viêm Thiên từ lúc Bạch Ly lao vào đống đồ ăn thì tay vẫn không động đũa, ánh mắt chuyên chú mà nhìn cô, giống như Bạch Ly mới chính là đồ ăn của hắn vậy. Lúc này mới thấy cô chú ý tới mình, liền mỉm cười, nói:

"Tiếp tục ăn. Ta không ngại"

Bạch Ly:"...". Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy thì ăn kiểu gì?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Bạch Ly tay lấy một cái đùi vịt thơm ngát, cô nhổm người lên, hướng tới phía đối diện.

Viêm Thiên:"!". Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị một miếng thịt vịt nhét vô trong mồm.

Bạch Ly lúc này mới tươi cười nói:"Thiên, ngươi cũng ăn đi!"

Viêm Thiên không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận miếng thịt vịt. Chỉ là trong lòng hắn bây giờ cũng là một mảnh thơm ngát ngọt ngào kì lạ.