Trước những câu hỏi của ta, Sở Minh Hi luôn im lặng không nói. Ta càng tức giận, liền làm một việc không quân tử nhất trong đời nhưng ta không bao giờ hối hận. Ta bế thốc nàng lên, mặc cho những người hầu hoảng hốt kêu lên, ta liền quay người bước nhanh vào phòng ngủ.
Khi ta bước ra khỏi phòng, đã là hai ngày sau.
Sự việc này thật sự có phần hoang đường, nhưng cuối cùng, ta đã nhìn thấy trong mắt Sở Minh Hi không còn vẻ thờ ơ và né tránh như trước nữa. Ban đầu là sự ngạc nhiên, sau đó là sự e thẹn, nhưng từ đầu đến cuối, nàng không hề chống cự, dường như bất kể ta làm gì, nàng cũng có thể bình thản chấp nhận.
Lúc đó, ta hối hận vô cùng, nếu biết mọi chuyện đơn giản như vậy, ta cần gì phải chịu đựng ba năm "như hòa thượng" làm gì! Sao lại phải giả vờ vô dục vô cầu, để rồi đến khi ta nhận ra, từ sợi tóc đến đầu ngón tay của nàng, mỗi một phần ta đều muốn chiếm hữu, tình yêu chẳng phải là đền thờ, mà rõ ràng là mười dặm Giang Nam, ánh đèn chẳng bao giờ tắt.
Trương ma ma trong phủ công chúa rất nhanh nhạy, lập tức giải tán mọi người và dặn dò phải giữ kín miệng. Từ đó, đến bữa, bà chỉ gõ nhẹ cửa phòng, đặt hộp cơm trước cửa rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi ngọn lửa đam mê dịu xuống, ta ôm nàng và nói rất nhiều điều chưa từng thổ lộ trước đó, thổ lộ hết mọi nỗi niềm, và cầu xin nàng đợi thêm một thời gian nữa, ta chỉ muốn nàng, đừng vội vàng lấy người khác.
Sở Minh Hi che miệng cười khẽ: "Chàng bị Thái tử phi lừa rồi phải không? Chuyện cầu hôn, ta chưa bao giờ đồng ý, có lẽ đây là ý của Thái tử thôi."
Ta ngay lập tức thấy hợp lý, Thái tử đã chơi chiêu này, thực ra rất hay, không để ta lo lắng một chút, có lẽ cả hai chúng ta cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ gì.
Ta ép Minh Hi thề rằng, dù thế nào cũng phải đợi ta. Dù sao ta đã không còn là một quân tử nữa, vậy thì cứ không quân tử đến cùng đi.
Minh Hi không thề, chỉ nhẹ nhàng đến gần tai ta và nói: "Chàng có thể thử xem, xem ta có điều gì sẽ từ chối chàng không." Nghe xong, ta cảm thấy trong lòng ấm áp, và nhận ra rằng câu nói cổ xưa thực sự không lừa ta, "phòng ấm trải qua đêm xuân", quả nhiên là câu nói đầy tình tứ.
Hai ngày sau, ta rời khỏi phủ công chúa với tâm trạng phấn chấn, trở về nhà và mang theo một bức thư pháp quý giá đến Đông Cung để cảm tạ Thái tử.
Thái tử nhận lấy bức thư pháp, nhìn ta đầy hân hoan, gõ chân nói: "Ôi, ta định lừa ngươi để ngươi từ bỏ, không ngờ lại giúp ngươi và nàng cởi bỏ khúc mắc, thật là sai lầm, sai lầm."
Chưa bao giờ ta cảm thấy cuộc sống lại thú vị và đầy hạnh phúc đến vậy, còn vui sướng hơn cả khi ta đỗ đạt khoa cử, bởi vì việc học đối với ta quá dễ dàng, nhưng Minh Hi lại để ta chờ đợi suốt ba năm rưỡi mới có thể hiểu được lòng nhau, thật không dễ dàng gì. Khi ta đang âm thầm lập kế hoạch cho tương lai, thì không ngờ biến cố trong triều đình đã xảy ra, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của ta.
04
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Dưới sự lãnh đạo mới của triều đình, Thái tử lại đề xuất một cuộc cải cách mới, sắp xếp lại hệ thống quân điền để cân bằng thuế má các vùng, giảm thiểu việc các thế gia địa phương chiếm đoạt đất đai, giúp người dân lưu vong có thể ổn định cuộc sống trên mảnh đất của họ.
Ta và các phó quan khác đều hăng hái chuẩn bị thực hiện, nhưng phát hiện ra rằng bầu không khí trong triều đình đã dần thay đổi.
Trước tiên là sáu bộ trong nội các nhiều lần trì hoãn, sau đó một số Thượng thư và Ngự sử cùng liên danh dâng tấu phản đối. Từ khi Thái tử nắm quyền, chưa từng gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ như vậy, trong cơn tức giận, ngài đã ra lệnh thực hiện cải cách một cách cưỡng chế, và cử nhiều thái giám từ nội cung đi tuần tra các địa phương để giám sát việc thực hiện chính sách.
Chính sách quân điền miễn cưỡng được thực thi nhưng không đạt kết quả tốt, các vùng lần lượt có phản ứng chống đối, và những đơn thỉnh nguyện gửi về triều đình như tuyết rơi, khiến chúng ta rối loạn, mệt mỏi không biết làm thế nào.
Không biết ai đã đẩy hoàng thượng, người lâu nay không màng đến chính sự, vào cuộc. Ngay lập tức, sự hỗn loạn của triều đình đã được đưa đến trước mặt hoàng đế. Thái tử tự cảm thấy mình đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ, tự nguyện xin nhận hình phạt. Hoàng đế an ủi ngài vài câu, không nói thêm gì, nhưng khi chúng ta tưởng rằng mọi chuyện đã lắng xuống, thì sự việc lại xảy ra.