Hoa Anh Túc

Chương 9




Yêu?

Câu trả lời của sư phụ phút chốc in sâu vào tâm trí nàng. Nó khiến không gian im lặng và hai người đều không biết nói gì thêm nữa.

Từ trước tới nay họ đều có tâm ý với nhau, vì cái lễ giáo kia mà tự dối lòng mình. Kẻ dằn vặt đau đớn, người né tránh trong nỗi mông lung. Rốt cuộc thì cũng không giấu được, thứ tình cảm kia lại ngày càng sâu sắc.

Hóa ra nàng thật sự có tình cảm với người. Những cảm xúc phức tạp cứ ồ ạt trong lòng.

Đã năm năm rồi, năm năm rồi nàng không khóc! Nước mắt thấm ướt hàng mi dài, theo khoé mắt mà chảy xuống, đôi đồng tử tựa ánh nguyệt vọng xuống hồ, khiến người ta xót xa...tất cả không một tiếng động. Khe khẽ lau nước mắt, nàng không muốn người nhìn thấy cảnh này.

Tử Hoa nhắm mắt, cảm nhận từng hơi thở, cảm nhận hương thơm trên cơ thể nàng. Cả đời này chưa ai dạy người "thích" là gì, càng không biết "yêu" là gì, người cũng chưa từng quan tâm tới, nhưng một lần duy nhất trong quá khứ và bây giờ đã khác.

Lời vừa rồi người trả lời nàng, cũng chính để trả lời bản thân. Thử hỏi một kẻ cố gắng quên đi tình cảm sâu nặng, sao dám vạch rõ đó gọi là gì? Thời khắc người trả lời nàng, cũng là lúc người chấp nhận tất cả!

- Đan nhi, con có tin ta không?

Nàng giật mình, cố trả lời: "Tin! Đồ nhi tin tưởng người".

Người ôm nàng vào lòng, ép nàng sát vào bờ ngực vững chắc:

- Đợi sau khi giải độc cho nhị đồ đệ, ta sẽ giao lại chức chưởng môn cho Dạ Minh (đại đồ đệ). Trút bỏ thân phận Du Ngôn giáo chủ, chúng ta đi đến một nơi mà con thích, cùng sống ở đó, cả đời ngao du sơn thủy. Có được không?

- Sư phụ...

- Sinh thần năm con mười tám tuổi, ta...chúng ta sẽ thành thân, kết tóc trăm năm! Con có đồng ý không?

- Sư phụ! Người quyết định rồi sao? - Tuy rất cảm động, nhưng nàng vẫn lo lắng.

Tử Hoa càng ôm chặt hơn:

- Đúng! Mặc kệ cái gì là gọi lễ giáo! Ta không có trách nhiệm phải tuân thủ! Không có trách nhiệm phải làm gương cho đời sau! Ta không có hứng thú làm thần tiên! Ta là một kẻ xấu xa! Ta chỉ chịu trách nhiệm với nàng! Tất cả là do ta tự nguyện! Người đời có khinh bỉ thì mặc kệ họ! Dù sao đó cũng là cuộc sống của riêng ta! Ta không hối hận!

Lời người dứt khoát và chân thành như vậy, rõ đã buông bỏ tất cả, ai ngăn cản cũng không được. Vì nàng mà người hi sinh nhiều như thế, đáng sao? Thân phận tiên nhân người đời có đánh mất mạng sống cũng không đạt được. Người nói bỏ là bỏ! Tất cả cũng chỉ vì nàng sao?

Tử Đan không biết trả lời thế nào, đã nghe giọng người có phần khẩn trương:

- Đan nhi! Trả lời ta đi! Nàng có đồng ý không?

Đã đến nước này rồi, lòng của người và nàng đều đã rõ, hà cớ gì phải chần chừ thêm nữa? Cảm giác của nàng giờ phút này thật sự rất hạnh phúc! Nhẹ nhàng đẩy người ra, nàng sờ vào khuôn mặt đang hồi hộp, khoan thai chạm vào trán nhau, cọ cọ chiếc mũi đầy yêu thương và sủng nịch:

- Đồng ý! Tất nhiên là đồng ý! Chỉ cần người đừng đến lúc nào đó bỏ Đan nhi đi mất. Nếu không con sẽ rất hận người! Người cũng đừng hòng trốn, người không thoát được tay của con đâu! - Lời nói mang theo ý cười, vô tình làm cho vi sư từ vui mừng đến không diễn tả được. Chỉ biết ôm thật chặt, hôn, hôn đến khi cả hai không còn thở được nữa.

- Hộc...hộc...Đan nhi...

Lần này là do nàng chủ động.

Không biết phải qua bao lâu, màn hôn này mới kết thúc.