Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 17: Khí hữu hạo nhiên, cầu thị thác tân




Lúc Lương Đào trở lại thì Đường Trọng đang ngồi ăn bánh mỳ nướng.



Bánh mỳ là từ nhà ăn đem về, một phần 3 tiền, hơn nữa 5 tiền còn có thêm 1 cái đùi gà, một bữa cơm cũng mất hết 8 tiền.



Cuộc sống này quả có chút xa xỉ rồi.



Hắn cho rằng, Lương Đào bị ủy khuất như vậy nhất định sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi phòng,nhưng không nghĩ tới rằng hắn không rời đi mà ngược lại còn tới lại.



Lương Đào cũng không chú ý Đường Trọng nhìn chăm chú vào mình, hắn lập tức đi đến bên cạnh Lý Ngọc, nói:



- Huynh đệ, đừng ăn cái này. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, sau nay chúng ta sẽ còn kề vai tác chiến nữa, đi, đi Duyệt Hoa đại tửu điếm, tôi mời khách, coi như là chúc mừng lần đầu chúng ta gặp mặt.



Lý Ngọc cũng không có đảm lượng giống như Đường Trọng mà dám đắc tội với Lương Đào, hắn đem đũa đặt ở trên bàn, rụt rè nói:



- Không đi. Tôi ăn no rồi.



- Ăn ít như thế làm sao có thể no được? Nam nhân làm sao ăn ít như vậy được?



Lương Đào nhìn chén cơm của Lương Đào:



- Lại nói, coi như ăn uống no rồi thì có thể đi uống một chút rượu để tâm sự một chút, dù sao hôm nay chỉ là ngày đầu đến đưa tin, ngày mai mới chính thức đi học, có phải không?



- Tôi….tôi không đi.



Lý Ngọc kinh sợ nói, giống như địa phương mà Lương Đào mời hắn đi là đầm rồng hang hổ vậy.



- Mày…



Lương Đào giận dữ, hắn là một đại thiếu gia có khi nào lại ăn nói khép nép để mời một tên hai lúa đi ăn cơm bao giờ đâu? Nhưng mà, hắn nhớ đến kế sách giữa mình và Triệu thư ký thì chỉ đành phải đè nén cơn tức trong lòng xuống, cười nói:



- Được rồi, lần sau chúng ta sẽ đi với nhau.



Đúng lúc này, Hoa Vô Khuyết một tay xách theo cái lồng thỏ, một tay xách túi lớn túi nhỏ đi vào cửa.



Lương Đào thấy vậy thì liền chạy nhanh tới, giúp Hoa Vô Khuyết cầm túi lớn túi nhỏ, cười nói:



- Huynh đệ, đi mua sắm đồ sao? Đang tìm cậu đây.



- Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì?



Hoa Vô Khuyết đem lồng thỏ đặt ở trên bàn, trêu trọc con thỏ vài cái rồi xoay người nhận lấy túi lớn, túi nhỏ ở trong tay Lương Đào.



- Hôm nay không phải là ngày đầu tiên các huynh đệ gặp mặt sao? Tôi nghĩ mời mọi người ra ngoài cùng ăn một bữa cơm.



Lương Đào cười nói:



- Lý Ngọc nói hắn ăn no rồi, 2 chúng ta đi uống vài chén nào? Tôi vừa nhìn vóc dáng của cậu thì khẳng định cậu là một con sâu rượu, như thế nào? Đi so đấu một phen chứ?



- Như vậy a.



Hoa Vô Khuyết nghĩ nghĩ, nói:



- Được, đợi tôi một lát.



Sau đó hắn đem gói to, gói nhỏ tới trước mặt Đường Trọng:



- Của chú một phần, chú cứ lấy đi rồi để lại cho ka.



- .....



Vẻ mặt Lương Đào liền tái mét.



Hắn vừa rồi là tới giúp đỡ Hoa Vô Khuyết bưng đồ.



Không nghĩ rằng túi đồ này lại là của Đường Trọng, đáng thương cho bàn tay của hắn a.



- Bao nhiêu tiền? Ka gởi lại.



Đường Trọng chuẩn bị lấy tiền ra.



- Trở về rồi tính, ka cùng với huynh đệ LV này đi uống vài chén.



Hoa Vô Khuyết cười a a nói.



Thấy Hoa Vô Khuyết nhận lời mời của mình thì sắc mặt của Lương Đào mới dễ nhìn hơn một tí.



Chỉ cần hắn cùng với mình đi ra ngoài, hảo hảo chiêu đãi hắn ăn uống thì không lo hắn không đứng về phía mình.



- Vậy cũng được.



Đường Trọng vội bỏ tiền lại vào trong ví.



Hoa Vô Khuyết cùng Lương Đào ra khỏi cửa, Đường Trọng đem nước uống cạn, sau đó đứng lên đi vào phòng vệ sinh để rửa chén.



Lý Ngọc nhìn bóng lưng của Đường Trọng như có suy nghĩ gì.



Sau khi rửa chén xong thì Đường Trọng liền mở túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một cái IPHONE.



Lấy điện thoại ra thì từ trong máy có một tin nhắn:



“ Ở trường học cảm thấy như thế nào”



Người gởi tin là Bạch Tố, cũng chỉ có nàng sẽ quan tâm ân cần thăm hỏi một tiếng.



Sau đó hắn lấy điện thoại để ở đầu giường rồi từ trong túi lấy ra một cái Macbookpro.



Di động cùng Macbookpro đều do Bạch Tố mua cho hắn, nàng biết Đường Trọng biết lái xe, vốn là muốn dẫn hắn chọn một chiếc xe như vậy thì hắn cũng có phương tiện để đi lại nhưng lại bị Đường Trọng cự tuyệt. Đã nói là cần phải khiêm tốn, như thế nào lại còn lái xe đến trường nữa?



Bất quá di động cùng Macbookpro thì Đường Trọng không có cự tuyệt. Dù sao thì 2 thứ này thì sinh viên vẫn cần phải có.



Nhân viên cửa hàng bán Macbookpro còn giúp hắn cài vào trong máy không ít trò chơi, hắn liền tùy ý mở dota lên chơi.



- Tớ có thể chơi chung với được không?



Lý Ngọc ngồi ở trên giường, 2 mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào laptop của Đường Trọng, nhỏ giọng hỏi.



- Có thể.



Đường Trọng liền rời khỏi chỗ ngồi:



- Chú tới chơi đi, ka nằm nghỉ ngơi một lát.



Lý Ngọc kích động từ trên giường nhảy xuống, vội chạy đến trước laptop.



“ Thì ra hắn là người si mê trò này”



Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.



-----------




Lúc Đường Trọng tỉnh dậy, Lương Đào cùng Hoa Minh đã trở lại. Dáng người Hoa Vô Khuyết to cao, tiếng ngáy của hắn cũng lớn như thế.



Hơn nữa trong tiếng ngáy còn nồng đặc mùi rượu, thoạt nhìn thì biết trưa nay 2 người uống không ít.



Lý Ngọc vẫn còn đang chiến đấu.



Đường Trọng đến phía sau hắn, phát hiện thì hắn là một thiên tài về trò này. Một mình có thể đánh bại lũ kia, đối thủ căn bản không có cơ hội để phản kháng.



Lý Ngọc cảm giác được phía sau có người, thấy người ở phía sau là Đường Trọng thì vội lấy tai phone xuống, đỏ mặt nói:



- Thật xin lỗi...tớ... tớ quên mất, hiện tại tớ liền tắt máy.



- Không sao, cứ chơi đi.



Đường Trọng vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói



Lý Ngọc nhìn đồng hồ, nói:



- Không chơi nữa.



Cửa phòng bị người khác đẩy ra, một nam nhân mặc quần áo màu trắng đi vào nhìn thấy Lý Ngọc và Đường Trọng thì hỏi:



- 2 người đều là tân sinh viên của khoa Tâm Lý học sao?



- Đúng vậy.



Đường Trọng gật đầu.



- Ta là phụ đạo viên của mọi người, tên là Lý Cương.



Nam nhân cười nói:



- Mọi người trong phòng đã đến đầy đủ rồi chứ?



Nhìn thoáng qua bảng danh sách trong tay, nói:



- Đường Trọng, Hoa Minh, Lý Ngọc, Lương Sơn... ân, hẳn là đông đủ... Ơ, nghe thấy mùi kia, giữa trưa mọi người uống không ít chứ?



Đường Trọng cười cười, nói:




- Lý lão sư, mời ngồi a.



- Không cần.



Lý Cường khoát tay:



- Tôi tới thông báo cho mọi người, chiều nay 3h phòng 601 sẽ mở cửa, còn một tiếng nữa, mọi người mau kêu 2 tên tửu quỷ kia dậy luôn đi.



- Tốt, tôi sẽ thông báo cho bọn họ.



Đường Trọng nói.



Lý Cường nhìn Đường Trọng liếc mắt một cái, nói:



- Tốt lắm. Mọi người chuẩn bị một chút, tôi đi báo tin cho những người khác.



2h50’, lúc Đường Trọng và Lý Ngọc đi vào phòng học thì phát hiện bên trong đã có không ít người.



Đây là cả khoa Tâm Lý học cùng tập trung một lúc, cũng không phải là riêng một lớp.



Đương nhiên là bây giờ Đường Trọng bọn hắn còn chưa chia lớp.



Trung học khác biệt so với ĐH, ở trung học thì học sinh thích ngồi ở phía trước, bởi vì như vậy sẽ thấy được giáo viên viết gì trên bảng, nghe được giáo viên nói những gì. Còn ở ĐH thì đa số sinh viên đều thích ngồi ở phía sau, ngồi ở phía sau có thể ngủ gà ngủ gật, xem tiểu thuyết, thậm chí là có thể nói chuyện nhỏ cùng với bạn gái. Cho nên người đi sớm thì liền chọn vị trí ở phía sau.



Lúc Đường Trọng và Lý Ngọc đến thì trong phòng học đã không còn vị trí, có nên hắn Đường Trọng và Lý Ngọc đành phải tìm góc gần tường mà ngồi xuống.



Sau khi đánh giá chung quanh một phen thì phát hiện ở bên trong này có khoảng 100 người trong đó nữ là khoảng hai mươi mấy người. Tỷ lệ nam nữ thật là kinh người.



Sói nhiều thịt ít, phải chém giết để tranh giành thôi.



Qua vài phút thì Hoa Minh và Lương Đào cũng đã tới, hai người đã tắm rửa, thoạt nhìn thì tinh thần cũng tốt hơn một chút.



Hoa Minh liền đi đến chỗ phía sau của Đường Trọng, cho dù trong lòng Lương Đào không tình nguyện, cũng không muốn mình bị lạc đàn cho nên hắn ngồi ở bên cạnh Hoa Minh.



Sau khi Lương Đào ngồi xuống thì Đường Trọng liền phát hiện có mấy ánh mắt nữ sinh hữu ý vô ý hướng về phía bên này mà nhìn tới.



Đường Trọng không phải không thừa nhận một sự thật, Lương Đào quả thật một mỹ nam tốt nhất trong hệ Tâm Lý học này.



Lương Đào cũng ý thức được điểm này cho nên hắn ngồi thẳng lưng lên, cơn tức giận trưa nay hắn chịu cũng đã tiêu tan không ít.



3h, một lão nhân có vóc dáng thấp đi vào, hướng phía bục giảng của phòng học bước lên.



Vóc dáng của hắn thấp bé nhưng tốc độ đi lại cực nhanh.



Ánh mắt của hắn rất sắc bén, rất nhanh trầm giọng nói:



- Tôi là viện trưởng viện Tâm Lý, Tiêu Dục Hằng, hoan nghênh mọi người đã vào khoa Tâm Lý, mọi người đã vào học khoa Tâm Lý thì có thể thay đổi cả tâm lý của thế giới.



- Tôi không nghi ngờ mọi người sẽ yêu thích môn Tâm Lý học này, cũng sẽ không lựa chọn hay lưu ý đến một số sinh viên chuyên nghiệp. Nhưng mọi người đã chính thức trở thành sinh viên của khoa Tâm Lý thì tôi có một vấn đề muốn nói... ai biết khẩu hiệu lớn của trường là gì không?



Khẩu hiệu của trường?



Tất cả mọi sinh viên ở đây đều đơ như cây cơ.



Hôm nay là ngày đầu tiên đến trình diện, trong lòng bọn hắn đều hưng phấn tò mò, ai có tâm tư mà chú ý đến mấy cái loại nhàm chán đó?



Mọi người xì xào bàn tán, lại không ai có thể trả lời đi ra.



- Chẳng lẽ không ai có thể trả lời được câu này sao?



Ánh mắt Tiêu Dục Hằng quét ngang toàn trường, lên tiếng hỏi.



"---------"



Vẫn không có người trả lời.



- Một người cũng không có sao? Nếu là như vậy thì tôi liền cảm thấy thất vọng với người của khóa mới này rồi. Khóa trước, vấn đề này của tôi đã có 2 tân sinh viên trả lời được.



- Khí hữu hạo nhiên, cầu thị thác tân.



Có người ra tiếng hồi đáp.



Ánh mắt Tiêu Dục Hằng chuyển đến phía góc tường, hỏi:



- Cậu tên là gì?



- Đường Trọng.