Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 31: Báo công an




Đường Trọng rất ít khi mua tiểu thuyết xem, hắn đọc nhiều nhất thì cũng là hồ sơ vụ án của phạm nhân hình sự trong tù.



Tiểu thuyết so với cuộc sống càng thêm vớ vẩn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ngươi sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được có những người đối với đồng loại của mình làm ra chuyện tàn nhẫn điên cuồng cỡ nào.



Cũng chính bởi vì như thế, Đường Trọng vô cùng rõ ràng hắn sẽ đối phó như thế nào đối với những người phát sinh xung đột với hắn.



Đại đầu lĩnh từng nói qua:



- Nếu cậu không thể khiến cho người khác thích cậu thì hãy cố gắng để hắn coi thường cậu. Nếu cả hai việc này mà cậu đều không làm được, vậy hãy nghĩ đến biện pháp giải quyết hậu hoạn đi.



Lực lượng cừu hận là lực lượng khủng bố, vô luận là ngươi hận một người, hay là có người ở sau lưng hận ngươi, đều có thể cho các ngươi làm ra những chuyện vượt khỏi khả năng của mình.



Đường Trọng biết chỉ cần hôm nay hắn ra tay thì hắn và Lưu Vĩ Đông đã trở thành cừu hận.



Nhưng mà, không ra tay thì hắn không làm được.



Lâm Hồi Âm không phải là em gái của hắn, cũng không phải là bạn bè, thậm chí hai người tổng cộng gặp nhau cũng không hơn được mười lần, chỉ là như thế thì hắn cũng muốn ra tay.



Bởi vì trong suy nghĩ của Đường Trọng có một cái biển sáng lóng lánh chữ vàng: “ Ta chính là đại biểu của chính nghĩa.”



Sau khi nghĩ như thế thì Đường Trọng liền lập tức thấy được hình tượng của mình chói lọi vĩ đại hơn rất nhiều, cảm thấy mấy quyền này đẹp cực kỳ, ước gì Lưu Vĩ Đông có thể lại từ trên mặt đất đứng lên mắng hắn hai câu: “ gái điếm thúi.” Sau đó để hắn lấy cơ hội đó đánh thêm năm ba chục quyền nữa.



“ Nếu đã ra tay, thì phải đánh cho đã.”



Đường Trọng chính là nghĩ như vậy.



“ Cốc..Cốc”



Có người bên ngoài gõ cửa.



Bạch Tố do dự xem có nên ra mở cửa hay không thì lại bị Đường Trọng giữ chặt lại.



Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lưu Minh Uy bê chén rượu mắt say mờ mờ đi tới cười nói:



- Thực xin lỗi, thật sự là xin lỗi các vị mỹ nữ, bên kia bị mấy người bạn bắt uống hơi nhiều…ai té trên mặt đất vậy?



Không ai trả lời.



Sắc mặt của Bạch Tố lạnh lùng, trong mắt Lâm Hồi Âm tràn ngập sát khí, Trương Hách Bản nha đầu này quả thực là một thiên tài, trong khi Lưu Minh Uy gõ cửa tiến vào nói được vài câu thì nàng đã đỏ hoe tròng mắt như sắp khóc.



Vẻ mặt Đường Trong - Đường Tâm châm biến nhìn chằm chằm Lưu Minh Uy, biểu đạt ra tâm tình của mình lúc này cực lỳ phẫn nộ.



- Đã xảy ra chuyện gì?



Cuối cùng Lưu Minh Uy cũng phát giác không khí trong phòng có chút không đúng:



- Lưu Vĩ Đông đâu, ai nằm ở kia vậy?



Bởi vì Lưu Minh Uy cùng với mấy tên đi sang bên kia uống hơi nhiều nên suy nghĩ trong đầu có chút chậm chạp.



Nhưng mà hai gã trợ thủ phía sau của hắn vẫn còn thanh tỉnh.



Tổng kinh lý Nghiêm Lệ bước một bước tới, ngồi xổm xuống đất thét to:



- Lưu thiếu, là Lưu thiếu, trời ạ, Lưu Thiếu bị người ta đánh.



Lưu Minh Uy lập tức tỉnh táo hơn nửa, chạy tới ôm thân thể Lưu VĨ Đông, thấy mặt hắn xưng phù như là đầu heo, nếu không phải trên người mặc quần áo giống như là con hắn thì hắn cũng không thể xác định tên đầu heo mình đang ôm có phải là con của mình không.



Một bên hắn sờ xem Lưu Vĩ Đông còn thở không một bên rống lớn nói:



- Bạch Tố. Chuyện gì đã xảy ra? Các cô… rốt cuộc đã làm gì Vĩ Đông?




- Lưu chủ tịch ông thật sự là có một đứa con thật tốt.



Bạch Tố đá văng cái ghế dựa đứng lên, vọt tới trước mặt Lưu Minh Uy, hưng sư vấn tội.



- Lúc hắn đi đón người, tôi còn cho rằng hắn là cái gì tư văn công tử, đối với hắn rất có hảo cảm. Không nghĩ tới hắn quả thực là mặt người dạ thú, ông vừa mới rời đi hắn liền hỏi Hồi Âm cần bao nhiêu tiền thì có thể bao Hồi Âm một đêm. Bị Hồi Âm cự tuyệt thì hắn bắt đầu động tay động chân đối với Hồi Âm, Lưu chủ tịch ta hoải nghi có phải là cha con hai người đã thương lượng kĩ, mượn cớ đi ra ngoài mời rượu kì thật cũng là muốn cho con ông một cái cơ hội, không phải sự việc cũng xảo họp như thế chứ.



Bạch Tố là một nữ nhân thông minh. Nếu Đường Trọng đã đánh người như vậy, tiếp theo cũng chỉ ra nàng phải làm những chuyện gì, nếu nàng còn làm không tốt vậy thì cũng sẽ chẳng thế lăn lộn ở trong giới giải trí nhiều năm được.



- Cô, cô ngậm máu phun người.



Lưu Minh Uy phẫn nộ quát.



- Vĩ Đông không phải loại người như vậy, nó sẽ không làm ra sự tình như vậy.



Mỗi một người cha mẹ đều đối với phẩm hạnh của con cái mình không hề nghi ngờ, đây cũng là bản tính trời cho của con người.



- Hơn nữa, Vĩ Đông bị các cô đánh thành như vậy, cũng không có biện pháp cùng các cô đối chất, các cô muốn nói như thế nào mà chả được.



- Nếu không phải hắn có ý đồ vô lễ với Hồi Âm thì mấy thiếu nữ chúng ta cũng sẽ không cùng công tử của Lưu chủ tịch động thủ? Ông cũng đánh giá chúng ta quá cao chứ, chúng ta cùng với ông là quan hệ hợp tác, sau này còn dựa vào các ông làm ăn, chúng ta sẽ làm ra chuyện như vậy sao?



- Tôi mặc kệ các cô nói cái gì.



Lưu Minh Uy đưa Lưu Vĩ Đông cho thuộc hạ của mình, chính mình đứng lên nói:



- Con của Lưu Minh Uy ta không phải ai cũng có thể khi dễ lại càng không phải là mấy ả ca kỹ có thể khi dễ, ta nhất định phải theo các cô đến đồn công an để đòi lại công bằng cho nó.



- Lưu Đổng, có báo công an hay không?



Tổng kinh lý Nghiêm Lệ hỏi.




- Nếu Lưu Đổng muốn lấy lại công đạo, vậy báo công an đi.



Bạch Tố nói:



- Tôi là xem trọng hợp tác giữa mọi người cho nên mới ở lại đây chờ Lưu Đổng xử lý, ông cảm thấy con của mình bị ủy khuất thì Hồi Âm của chúng tôi cũng bị ủy khuất, vậy thì chờ công an đến quyết định xem ai đúng ai sai.



Lưu Minh Uy đúng thật là muốn báo công an, nhưng mà khi nghe Bạch Tố nói như vậy hắn lại cảm thấy báo công an không phải là lựa chọn sáng suốt.



Trong thời gian phát sinh xung đột, hắn và hai gã cấp dưới không ở đây. Không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



Mà Bạch Tố cùng với ban nhạc Hồ Điệp lại là ba người một thể, các nàng khẳng định chính là Lưu Vĩ Đông có ý đồ vô lễ là sự thật.



Nếu trong phòng có lắp máy ghi hình thì tốt rồi, như vậy thì hắn có thể biết được mọi chuyện, đương nhiên hắn cũng biết loại chuyện này là không thể.



Loại quán rượu quốc tế này làm sao đám trang bị camera trong phòng nhìn lén khách nhân, nếu sự tình này bị truyền ra ngoài thì bọn hắn sợ là phải đóng cửa rồi.



Sau khi tỉnh táo lại thì Lưu Minh Ủy cảm thấy con của mình đích thực là một tên hỗn trướng.



Đúng như lời Bạch Tố nói, nếu như không phải Lưu Vĩ Đông có phần quá mức thì cho dù các nàng có mười lá gan cũng không dám với con của mình hạ độc thủ như vậy. Huống chi hiện tại mình cùng các nàng còn đang hợp tác vui vẻ như vậy, các nàng còn cần đến mình, các nàng có lý do gì sẽ đối với con của mình làm như vậy.



- Hắn thật là một tên khốn kiếp.



Trương Hách Bản khóc sướt mướt, lau nước mắt.



- Tôi còn cho hắn là một quân tử, ai ngờ hắn sẽ đối với người ta như vậy, thật là ghê tởm, ta hận hắn.



Lưu Minh Uy vẫn đối với Trương Hách Bản có cảm tình, cho rằng nàng chính là một tiểu cô nương khờ dại.



Nàng cũng nói như vậy, khiến hắn không khỏi càng tin suy đoán của mình.




- Lưu chủ tịch làm sao vậy?



Bạch Tố không khách khí thúc dục nói, tính tình đặc biệt nóng nảy giống như là ăn phải hỏa dược vậy.



- Không phải là ngài sẽ báo cảnh sát sao? Như thế nào còn chưa báo? Không cần thương hại mấy nữ nhân yếu duối chúng tôi. Nếu Lưu Đổng không muốn báo cánh sát thì tôi báo cũng được.



Vừa nói chuyện, Bạch Tố vừa rút điện thoại ra.



- Bach kinh lý chúng ta nên bình tĩnh một chút.



Lưu Minh Uy lên tiếng ngăn cản.



Bạch Tố giật mình, theo như cách Lưu Minh Uy xưng hô với nàng thì nàng biết thái độ của hắn đối với chuyện này đã có chuyển biến.



Không khỏi trộm liếc nhìn Đường Trọng một cái, nghĩ thầm, lại bị tên gia hỏa hỗn đản này đoán trúng rồi.



- Bình tĩnh ư?



Bạch Tố cười lạnh



- Lưu Chủ Tịch, tôi rất tỉnh táo. Con của ông nói cần bao nhiêu thì có thể bao Hồi Âm một đêm, tuy rằng trong lòng chúng tôi không thoải mái nhưng nhìn vào mặt mũi của ông mà không cùng hắn chấp nhặt thậm chí chúng tôi còn ở chỗ này đợi ông trở vè. Nhưng mà hắn muốn động tay động chân đối với Hồi Âm, chúng tôi mới chuẩn bị rời đi, chỉ là hắn lại giữ lấy cánh tay Hồi Âm không cho đi, còn muốn sờ loạn trên người Hồi Âm. Ông nói xem chúng tôi phải làm gì?



- Ít nhất là không nên đánh người thành như vậy



Lưu Minh Uy nhìn qua Lưu Vĩ Đông vẫn còn bất tỉnh nhân sự nhíu mày nói:



- Bất quá sự tình đã xảy ra rồi cũng không cần phải tiếp tục truy cứu, cho đến giờ chúng ta vẫn là hợp tác vui vẻ, nếu như báo công an không những tôi đây nhục nhã mà hình tượng của ban nhạc Hồ Điệp cũng bị tổn hại, các cô cũng rõ ràng, công chúng sẽ luôn dùng những suy đoán ác ý để giải thích, vô luận các cô có giải thích thế nào thì cũng không thể nào khiến cho mọi người tin tưởng chuyện đã phát sinh tối nay.



- Cũng chính là xem trọng thể diện của Lưu Đổng, tôi mới không có báo công an.



Giọng nói của Bạch Tố cũng chậm lại một ít:



- Tính khí của Hồi Âm thì ngài cũng biết, thà chết chứ không thể chịu nhục, nàng nhiều lần muốn bảo công an nhưng bị tôi ngăn lại, không nghĩ tới Lưu Đổng lại muốn báo công an đòi lại công đạo thay cho con trai, vậy ai giúp chúng tôi lấy lại công đạo đây?



Lưu Minh Uy lại thấy tức giận trong lòng.



Cho dù con ta sờ soạng các cô thì sao, nhưng hai cô lại đem con ta đánh cho thành như vậy chẳng lẽ lại còn cần lấy lại công đạo cho các cô sao?



Đây không phải là khinh người quá đáng sao?



Bất quá hắn cũng biết chuyện này lộ ra đối với mình cũng không hay ho gì.



Áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, nói:



- Bạch kinh lý cô có đề nghị gì hay không?



- Tôi không có đề nghị gì cả.



Bach Tố nói:



- Con của ông mạo phạm Hồi Âm, thì ông nên hỏi qua đề nghị của nàng một chút.



Lưu Minh Uy chỉ có thể nhẫn nại nhìn sang hỏi:



- Hồi Âm tiểu thư có ý kiến gì?



- Báo công An.



Lâm Hồi Âm lạnh lùng nói ra.