Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 333: Ánh mắt quần chúng sáng như sao




Đúng thế, luật pháp nào quy định ngôi sao không thể đánh người?



Chẳng qua, pháp luật có quy định người không thể đánh người mà thôi.



Nhưng cái người đánh người đã chuẩn bị gánh chịu mọi trách nhiệm thì ai có thể làm gì được?



Vương Địch Âu nghĩ rằng Đường Trọng không dám đánh người vì Đường Trọng là một ngôi sao. Ngôi sao làm sao có thể đánh người chứ? Nếu ngôi sao đánh người sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho quần chúng, cũng sẽ làm mất hình tượng của chính mình và sẽ bị quần chúng chỉ trích thậm tệ.



Là một học sinh nghèo, không có chỗ dựa, không có tương lai, trong một đêm mà có được cơ hội như vậy thì hắn cần phải bảo vệ tốt mới đúng.



Nhưng Đường Trọng lại khiến hắn thất vọng rồi.



Vương Địch Âu vừa thẹn vừa giận, càng tức giận vì mình đã đoán sai.



Hắn cầm sách vở của bạn học ở bàn trước ném về mặt Đường Trọng.



Chát!



Đường Trọng một tay bắt được tất cả. Những quyển sách kia cũng không thể tổn thương tới hắn tí nào.



Vương Địch Âu còn chưa thấy hết hận liền đá một phát vào chân bàn học của Đường Trọng.



Bộp…



Cái bàn trượt đi, chuẩn bị va vào người Đường Trọng.



Đường Trọng dùng tay đỡ nên cái bàn không bị sứt mẻ gì.



Vương Địch Âu vẫn muốn tìm đồ vật để đánh Đường Trọng. Cổ tay Đường Trọng hơi động, cái bàn liền nhanh chóng bị đẩy ra.



Loảng xoảng….



Toàn bộ cái bàn sắt đâm vào bụng Vương Địch Âu khiến hắn không chịu nổi đau ngã xuống đằng sau.



Đường Trọng lại kéo cái bàn về, đến trước mặt Vương Địch Âu rồi ngồi xổm xuống nhìn hắn.



Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Địch Âu vì bị đau mà nhăn nhó lại, hốc mắt ướt át, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.



Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị ai đánh như vậy.



Chẳng qua, hắn phải cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.



Vì thanh danh của cha cũng là vì tôn nghiêm của mình.



Con trai Vương Kỳ Khuê ở trường học bị người ta đánh đến khóc. Nếu chuyện này truyền đi thì Đường Trọng không bị ảnh hưởng gì nhưng lại là đả kích lớn đối với cha con bọn họ.



- Tôi biết rõ, anh hận tôi.



Đường Trọng nhìn ánh mắt như muốn giết người của Vương Địch Âu cười nói:



- Anh cảm thấy mình đẹp trai, anh cảm thấy mình là con trai của nhà tâm lý học vĩ đại, anh cảm thấy mình là thiên tài, là ngôi sao trong lĩnh vực tâm lý học trong tương lai, anh cảm thấy mình tài giỏi hơn chúng tôi, anh cảm thấy tôi đã đoạt danh tiếng của anh.



- Anh biện luận không thắng tôi, chạy không thắng tôi, bối phận thấp hơn tôi, đánh nhau cũng không bằng tôi.



Đường Trọng lại chỉ mặt của mình nói:



- Cho dù là bề ngoài, anh nghĩ mình đẹp trai sao? Nhưng tôi cũng rất đẹp trai đấy.



- Từ hôm nay trở đi, tôi muốn đoạt lại danh hiệu hotboy ở trường cho họ Đường. Tôi mới là đệ nhất Nam Đại.



“……” Mọi người nghe thế liền ngã xuống.





- Anh thích bị đánh thì tôi thoả mãn anh. Từ trước tới nay tôi vẫn là một người đàn ông không thích từ chối người khác. Đặc biệt là loại chuyện này.



Đường Trọng cười nói:



- Việc tôi đánh anh đã là sự thật. Anh có mấy cái lựa chọn sau. Thứ nhất, thông báo cho giới truyền thông để những phóng viên kia nói tôi không bằng cầm thú. Thứ hai, báo cho cảnh sát để họ tới thẩm vấn tôi một lúc. Thứ ba, báo cho trường học để họ đuổi học tôi.



‘…..’



Vương Địch Âu thật sự rất cảm ơn Đường Trọng đã suy nghĩ kỹ càng.



- Điều thứ nhất chỉ giống như tôi ăn phải miếng lê nát mà thôi. Nó chỉ khiến tôi không thoải mái một chút chứ không chán ghét mà chết người được. Điều thứ hai thì chắc sẽ khiến anh thất vọng, bởi cảnh sát sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà bắt tôi. Biết đâu họ còn muốn xin chữ ký của tôi ấy chứ. Điều thứ ba thì phải xem lực ảnh hưởng của cha anh rồi. Nếu cha anh có thể khiến cho cán bộ cấp trên ở trường đuổi học tôi thì đó cũng là thể hiện năng lực của cha anh. Tôi sẽ không trách ông ấy, cũng không trách anh.



Đường Trọng nhe răng cười nói:



- Tất nhiên, tôi sẽ ghi món nợ này trên người kẻ đã đuổi học tôi. Hắn làm một lần thì tôi liền trả gấp 2 gấp 3 lần. Nếu hắn không phải thánh nhân thì một ngày nào đó tôi sẽ lật đổ hắn.



Vương Địch Âu tức giận, ngực hắn sắp nổ tung rồi.



Đã từng gặp kẻ không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy.




Nếu nghe xong uy hiếp của Đường Trọng mà không làm gì thì hắn không phải Vương Địch Âu.



Tìm truyền thông tuyên truyền là chắc chắn.



Tìm cảnh sát bắt người cũng cần làm. Bình thường, nếu học sinh đánh nhau, cảnh sát không đến thì do bảo vệ của trường đến xử lý. Nhưng Đường Trọng cáo già vậy thì bảo vệ trường có thể làm gì hắn được.



Tìm thầy giáo.



Thầy giáo cũng không thể làm gì Đường Trọng được nhưng chắc chắn sẽ răn dạy hắn vài câu rồi cho mình bậc thang mà bước xuống.



Đường Trọng là kẻ đánh người, hắn là người bị hại, thầy giáo dù có thiên vị Đường Trọng cũng không thể đổi trắng thay đen nói mình đánh Đường Trọng được.



Vì vậy, trợ giảng Lý Cường đã được mời đến.



- Có chuyện gì vậy?



Lý Cường nhìn Đường Trọng cười vui vẻ lại nhìn Vương Địch Âu đang tức giận hỏi, trong lòng lại đang kêu khổ không ngừng.



Hai tên sinh viên này, một tên là học trò của viện trưởng, một tên là con trai của nhà tâm lý học vĩ đại Vương Kỳ Khuê khiến mình thật khó xử.



- Thầy Lý, thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là mọi người đùa chút thôi.



Đường Trọng cười nói. Hắn là lớp trưởng của lớp này dù ít thực hiện chức trách của một lớp trưởng nhưng quan hệ với Lý Cường khá tốt. Thậm chí bọn họ còn vụng trộm uống rượu với nhau nữa.



- Không có việc gì là sao?



Vương Địch Âu lớn tiếng:



- Thầy Lý, hắn đã đánh em.



- Làm gì có chứ.



Đường Trọng kinh ngạc nói.



- Tôi đánh anh làm gì? Anh đẹp trai như vậy, tôi thích anh còn không kịp đây.



- Tại sao Đường Trọng lại đánh em?



Lý Cường cố ý xụ mặt hỏi. Hắn muốn biểu hiện rằng mình không thiên vị ai.




- Anh ta..em khen anh ta hát hay, nhảy đẹp, khen anh ta rất có sức hút khi biểu diễn trên sân khấu thì anh ta lại bảo em câm miệng. Em không câm miệng, anh ta liền đánh em.



Vương Địch Âu kể tội Đường Trọng.



- Đây có phải xã hội tuân theo pháp luật không? Anh ta dựa vào cái gì mà đánh người? Em muốn có công bằng nếu không em sẽ tố cáo anh ta với toà án.



- Không hổ là con trai nhà tâm lý học danh tiếng.



Đường Trọng cười nhạo.



- Bạn bè có mâu thuẫn cãi nhau, đánh nhau là chuyện thường xảy ra. Nếu mỗi lẫn đều kiện lên toà án thì không cần đọc sách, không cần lên lớp. Tất cả mọi người phải mau chóng tiếp nhận hồ sơ điều tra của toà án cũng đủ bận chết rồi.



Tất cả mọi người cười, đều hiểu được uy hiếp của Vương Địch Âu là không có tác dụng.



Các sinh viên vốn không có gì nên cũng không sợ cái gì.



Nếu đứng một phía với bọn họ thì bọn họ còn nể mặt chứ nếu uy hiếp thì sẽ kích thích tâm lý đối nghịch của bọn họ.



- Tôi đến học viện này lâu như vậy, các bạn khác đều rất lịch sự, chưa từng thấy bạn nào cãi nhau hoặc đánh nhau..chỉ có anh.



Vương Địch Âu nhanh cóng nịnh nọt bạn học khác để tranh thủ cảm tình của họ với mình.



- Chỉ có anh là bạo lực thôi. Không nói lời nào đã đánh người.



- Cái gì mà không nói lời nào đã đánh người?



Đường Trọng cười lạnh.



- Anh không thể vu oan cho người khác nha.



- Tôi vu oan cái gì? Tất cả mọi người có thể làm chứng.



Vương Địch Âu chỉ vào các sinh viên đứng ở đây nói.



Đường Trọng nhìn các bạn xung quanh cười lớn nói:



- Vậy ư?



- Tôi vẫn ngồi ở đây nhưng không thấy Đường Trọng đánh người.




Tiêu Nam Tâm nói.



- Tôi cũng ngồi ở đây suốt nhưng không thấy Đường Trọng đánh người.



Hoàng Nhiên vẫn thường xuyên tới phòng 307 kiếm ăn và có quan hệ khá tốt với Đường Trọng nói.



- Tôi cũng không thấy Đường Trọng đánh người mà lại thấy một bạn nam người ngoại quốc rất hung dữ.



Vương Kim Chung nói.



Vương Địch Âu biết những sinh viên nam này không thích mình. Có sinh viên nam nào lại thích một bạn trai khác thu hút hết các bạn nữ chứ?



Vì vậy hắn đem hi vọng đặt lên người những nữ sinh kia vì từ khi hắn đến những nữ sinh này thường thích nói chuyện phiếm với hắn khi rảnh rỗi. Hắn cũng hay tặng một ít quà cho các cô nên quan hệ với họ cũng khá tốt.



- Tôi cũng không thấy.



Lý Tinh nói.



- Không nghe thấy tiếng đánh nhau trong lớp.




Vương Oánh phụ hoạ.



- Lớp trưởng sao sẽ đánh người chứ? Lớp trưởng vẫn rất quan tâm chúng tôi mà. Bây giờ anh ấy còn là ngôi sao nổi tiếng nữa thì phải chú ý hình tượng chứ.



Trần Tiểu Giai gần đây vẫn chơi thân với Vương Địch Âu cũng nói hộ Đường Trọng.



Ngoại trừ Lỗ Nhất Phi vẫn trầm mặc cúi đầu ngồi trong góc lớp cùng mấy sinh viên không thích gây chuyện thì những người khác đều đứng về phía Đường Trọng.



Ngay cả thầy giáo Hùng Nguyên đến lớp để dạy môn lịch sử phát triển của tâm lý học cũng cười nói:



- Bạn bè thì cần nhường nhịn lẫn nhau chứ cãi nhau thì tốt gì? Chẳng qua, tôi cũng hiểu tính cách của Đường Trọng một chút. Cậu ấy rất thân thiện, rất tôn kính thầy giáo, quan hệ với bạn bè cũng rất tốt. Chắc cậu ấy sẽ không đánh người đâu.



Vương Địch Âu hoàn toàn tuyệt vọng.



Kết quả sao lại thành như vậy?



Đường Trọng bạo lực như vậy, lại là kẻ hay gây hoạ và ít đến lớp như thế mà tại sao lại có nhiều người bênh vực hắn như vậy.



Hoa Minh đến lớp cùng lúc với Đường Trọng nhưng vì đau bụng nên phải đi toilet.



Không ngờ mới đi một lát mà đã bỏ lỡ trò hay như vậy rồi.



Thấy mọi người trong lớp đều vây quanh Đường Trọng cùng Vương Địch Âu, cả Lý Cường cũng đã tới liền lớn tiếng nói:



- Vương Địch Âu, anh có thôi đi không hả? Nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, anh thua Đường Trọng thì phải thực hiện lời hứa. Anh nhổ nước bọt vào bánh bao, đổ nước vào cháo mà Đường Trọng nói cậu ấy là bề trên của anh nên không chấp nhặt. Anh cảm thấy cậu ấy đã cản đường anh, đoạt danh tiếng của anh nên muốn đuổi cậu ấy đi mới bằng lòng hả?



- Cha anh là Vương Kỳ Khuê thì sao? Cha tôi còn là Tiền Hồng Đào nữa đấy.



Có người hỏi Tiền Hồng Đào là ai. Hoa Minh liền đắc ý nói:



- Là một nhân vật lớn.



- Nhưng không có tên tuổi.



Có người nói. Cũng không ai nhớ đến tên mà Hoa Minh nói.



Cuối cùng kết quả đã rõ.



Lý Cường đi đến trước mặt Vương Địch Âu nói:



- Địch Âu, cậu thấy đấy, tất cả mọi người đều nói không thấy. Chuyện không có chứng cứ thì tôi cũng không thể xử lý. Cha cậu cho cậu đến Nam Đại cũng là hi vọng cậu có thể chăm chỉ học tập. Cậu đấy, cũng phải cố gắng hoà đồng với bạn bè chứ đúng không?



Đường Trọng nhìn Vương Địch Âu nói:



- Ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy. Mọi người đều biết tôi không đánh anh. Mà dù tôi đánh anh thì thế nào?



Mọi người ngạc nhiên.



Đường Trọng đây là muốn làm gì, cũng không nên huỷ hoại tương lai tốt đẹp của mình nha.



- Tôi là sư thúc của anh, là bề trên của anh.



Đường Trọng rất lý lẽ nói:



- Tôi đánh anh, đây mà là đánh sao? Đây là giáo dục đấy.



[/URL]