Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 481: Áo ngủ của Tiêu Nam Tâm




Nhà thầy Tiêu chỉ có hai phòng tắm, một cái ở trong phòng của vợ chồng ông, một cái khác ở phía ngoài gần phòng Tiêu Nam Tâm.



Đường Trọng không có khả năng chạy tới trong phòng thầy giáo tắm, cũng chỉ có thể chờ Tiêu Nam Tâm tắm rửa xong thì mình vào.



Thầy và cô đều đã lớn tuổi, không thể thức khuya. Nếu không phải là lo lắng cho an nguy của Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm thì hai người đã đi ngủ từ sớm rồi. Hiện giờ Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm an toàn trở về, bọn họ cũng yên lòng đi ngủ.



Đường Trọng một mình ngồi xem tivi trong phòng khách, đợi tới khi Tiêu Nam Tâm tắm rửa xong.



Đường Trọng biết phụ nữ tắm đều rất lâu. Thế nên hắn đã chuẩn bị tốt để trường kỳ kháng chiến.



Không ngờ là hơn mười phút sau, Tiêu Nam Tâm đã mang một bao nhỏ chạy ra.



Cô mặc một chiếc áo ngủ carô, tóc ngắn ướt dán trên đầu. Đôi má xinh xắn, vòng eo mềm mại. Bởi da thịt cô màu lúa mì nên Đường Trọng thật sự không có cách nào nhìn được "bông sen ra khỏi nước" ở đâu. Chẳng quả làn da lúa mì dưới ánh đnè trong cũng gợi cảm vô cùng, cũng có một loại sức hấp dẫn khác.



- Đến lượt cậu.



Tiêu Nam Tâm nhìn Đường Trọng, nói.



Cô biết Đường Trọng được bà mình giữ lại qua đêm cũng biết hắn khẳng định phải tắm. Cho nên cô mới rút ngắn thời gian tắm rửa của mình xuống. Hơn nữa cô trước khi tắm còn bỏ thói quen giặt quần áo trong khi tắm của mình đi, để hắn tắm sớm rồi nghỉ ngơi.



- Tốt.



Đường Trọng đáp, đi về phía phòng tắm.



Tiêu Nam Tâm thấy bóng lưng của hắn, muốn nói lại thôi.



Đường Trọng không chú ý tới biểu lộ của Tiêu Nam Tâm, đi vào buồng vệ sinh xả chất lỏng trong bàng quang, sau đó bắt đầu cởi quần áo.



Thấy trong phim truyện hay trong tiểu thuyết, nam diễn viên chính vừa vào phòng tắm của nữ diễn viên liền phát hiện ra một số vật dụng khiến người ta thú huyết sôi trào, ví dụ như một bộ đồ lót chứa mùi thơm cơ thể của phụ nữ hoặc đồ lót trên có vài sợi lông không biết tên chẳng hạn.



Con mắt Đường Trọng tia khắp nơi, tìm kỹ thấy nhà tắm sạch sẽ, chẳng có vật thể nào khả nghi cả.



- Keo kiệt.



Đường Trọng oán giận thầm nói. Vẫn là những nữ nhân vật chính trong phim cảm kích biết điều, biết rõ phải quyến rũ đám đàn ông thế nào cho hiệu quả nhất. Tiêu Nam Tâm thật không biết mấy chiêu này rồi.



Mấy cái khăn mặt được treo rất chỉnh tề, chắc là Tiêu Nam Tâm đã phải chú ý thu thập một phen.



Trên bồn rửa mặt có một bàn chải còn nguyên hộp, còn có hai cái khăn lông trắng sạch sẽ. Xem ra Tiêu Nam Tâm chuẩn bị sẵn cho mình đây.



- Thời điểm đánh người ra tay hiểm ác, không ngờ tâm lý lại rất yếu ớt đấy.



Đường Trọng vừa cười vừa nói.



Hắn cởi sạch quần áo, đứng trước gương thưởng thức thân hình cân xứng của mình một phen, sau đó mới mở vòi hoa sen tắm rửa.



- Ồ.



Đường Trọng như phát hiện ra đại lục mới.



Ánh mắt hắn khác hẳn người thường, thấy trên đầu vòi hoa sen có một cọng lông tóc.



Hắn tự tay nhặt lấy, phân biệt nghiêm túc, thậm chí còn đưa trước mũi ngửi một hồi, cũng không biết là "quê quán" nó từ địa phương nào trên người Tiêu Nam Tâm.



Đường Trọng chính nhân quân tử tất nhiên là không có thú vui thu thập những vật không rõ nguồn gốc. Hắn vứt sợi lông đi, bắt đầu chăm chú tắm rửa.



Cốc cốc......



Có người gõ cửa khe khẽ. Không thể không thừa nhận, khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, trái tim Đường Trọng tăng tốc hẳn.



Hắn thấy trong phim, nhân vật nam chính nghỉ đêm tại nhà nhân vật nữ chính, nhân vật nam chính đang tắm thì có người gõ cửa. Hắn mở cửa phòng ra sẽ có một thân thể luồn vào. Hai người chăm chú ôm nhau, làm những chuyện mà người tình ta nguyện...



Tuy hắn biết rõ đó là điều không có khả năng nhưng trái tim kia vẫn đập thình thịch đầy chờ mong.



Đây là sự chờ mong rất bình thường của một người đàn ông với một người phụ nữ.



Thấy bên trong không đáp, bên ngoài lại truyền tới hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.



Đường Trọng càng xác định, nhất định là Tiêu Nam Tâm. Trong phòng này ngoài Tiêu Nam Tâm ra, người khác cũng sẽ không gõ cửa như vậy.



Cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ người khác nghe thấy vậy.



Thầy với cô gõ cửa thì còn phải lo lắng tới vấn đề này sao?



Đường Trọng không hề do dự, giật khăn mặt quấn quanh người dưới, sau đó mở cửa hé ra một khe.



Quả nhiên là Tiêu Nam Tâm đang đứng ở cửa ra vào.




Ánh đèn trong phòng tắm chiếu lên mặt Tiêu Nam Tâm, cho nên Đường Trọng có thể thấy rõ là mặt Tiêu Nam Tâm đang ửng hồng.



Mặt cô đỏ lên.



- Tiêu Nam Tâm lại xấu hổ sao?



Đường Trọng cười thầm trong lòng.



Tiêu Nam Tâm đưa một bộ quần áo trong tay vào, nói:



- Để cậu thay đấy.



Đường Trọng không thò tay ra đón, chỉ cười ha hả nhìn cô.



Tiêu Nam Tâm giận dữ, biết rõ là Đường Trọng muốn thấy cô bối rối.



Đưa áo ngủ cho một thanh niên nam, loại chuyện này cô mới làm lần đầu.



Ném quần áo trong tay qua khe cửa, cô liền xoay người chạy trốn.



Đường Trọng bắt lấy quần áo, kêu phía sau lưng cô.



- Cám ơn.



- Hừ.



Tiêu Nam Tâm hừ lạnh một tiếng, cảm thấy tâm địa mình đúng là quá lương thiện rồi. Tại sao phải quan tâm tới tên khỉ gió này tắm xong có quần áo thay hay không chứ?



Sau khi Đường Trọng tắm xong, mặc bồ đồ Tiêu Nam Tâm đưa cho liền trợn tròn cả mắt.



Đây có phải là áo ngủ đâu, rõ là một cái áo sơ mi mà.



Biết bát hơn trên cái áo sơ mi này còn có mấy bông hồng đỏ rực, rõ là áo nữ.



Cô ấy để mình mặc thứ này ra ngoài sao?



Có phải là cô ấy cố ý mời gọi mình không thế?




Không tự chủ được, trong nội tâm Đường Trọng dâng lên ý nghĩ như vậy.



Thế nhưng còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?



Đường Trọng cắn răng khoác áo sơ mi lên người. Áo sơ mi thoạt nhìn thì rộng mà mặc cũng chỉ vừa người, thậm chí mông cũng không che nổi.



Đường Trọng đành phải mặc đồ lót và quần vào, sau đó ôm quần áo chạy nhanh vào gian phòng của mình.



Tóc còn chưa sấy, hắn cũng không buồn ngủ, liền đi ra sân thượng ngắm cảnh.



Tiêu Nam Tâm đang nằm sấp trên sân thượng. Đây là chuyện cô thích làm nhất buổi tối, không ngờ Đường Trọng cũng cùng cách nghĩ với cô. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tiêu Nam Tâm không nhịn được mà nhìn qua bên này.



Sau đó cô phì cười một tiếng.



- Ha ha ha...



Tiêu Nam Tâm cảm thấy dáng vẻ của Đường Trọng lúc này đúng là quá bựa đi.



Trên người là một cái áo hoa hồng đỏ, phía dưới là cái quần tây, phối hợp quả là muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu.



Nếu để fans hâm mộ của hắn thấy được thì nhất định là hình tượng sụp đổ phải không?



- Cô cố ý đúng không?



Đường Trọng đau khổ nói.



- Không phải.



Tiêu Nam Tâm ôm bụng nói.



- Thời điểm tôi mặc đều cảm thấy rất lớn, có thể dùng làm áo ngủ.



- Cô mặc sao?



Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc hỏi.



- À, không phải, không phải. Tôi chưa từng mặc đâu.




Tiêu Nam Tâm vội vàng phủ nhận.



Bộ đồ này cô chỉ mặc qua một lần, đúng là dùng làm áo ngủ. Mặc cái áo này, bên trong chẳng cần mặc đồ lót.



Tối nay Đường Trọng ngủ lại, cô không tìm ra quần áo phù hợp cho hắn thay đổi. Ông và bà đã đi ngủ rồi, cô cũng không thể đi qua mượn áo của ông cho hắn mặc.



Vì vậy cô liền tìm cái áo mới mặc một lần này cho hắn. Thời điểm cô mặc rất rộng, cho rằng có thể che thân cho Đường Trọng. Dù sao thì bọn họ cũng không cao hơn nhau bao nhiêu.



Không ngờ là cô không nhớ tới khung xương đàn ông lớn hơn, thế nên hắn mặc vào chẳng khác áo bó là mấy.



- Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây.



Nói xong cô liền quay người bỏ chạy vào phòng. Cửa sân thượng đóng sầm lại một cái, giống như là muốn đề phòng tên háo sắc Đường Trọng này vậy.



Đường Trọng xốc cổ cáo, không biết là do tâm lý hay là chuyện gì, hắn đúng là cảm thấy mùi hương nhàn nhạt trên bộ đồ này.



- Tiêu Nam Tâm đúng là anh em tốt.



Đường Trọng thầm khen.



- Ngay cả áo ngủ của mình cũng có thể cho mượn...



Lúc Đường Trọng rời giường, viện trưởng Tiêu Dục Hằng đã ngồi trong phòng khách đọc báo. Bà lão cũng đã làm xong bữa sáng rất phong phú.



- Nam Tâm đâu thầy?



Đường Trọng hỏi.



- Nam Tâm đi chạy bộ rồi.



Tiêu Dục Hằng vừa cười vừa nói.



- Con nhóc này rất coi trọng rèn luyện thân thể, gió mặc gió, mưa mặc mưa.



Đường Trọng cảm thấy tràn đầy hổ thẹn. Trước kia mình cũng gió mặc gió, mưa mặc mưa đấy. Thỉnh thoảng còn so đấu thể thao với Tiêu Nam Tâm một phen cơ. Từ khi thân phận ngôi sao của mình bị lộ tới giờ cũng chưa ra sân tập rồi. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, về sau phải lấy lại thói quen này. Thân thể cần rèn luyện tốt đấy. Hắn cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.



- Đường Trọng, đêm qua ngủ ngon không?



Bà lão hỏi vọng ra từ trong bếp.



- Ngon lắm ạ. Cám ơn bà.



Đường Trọng cảm kích nói.



- Ôi, lớn tuổi nên hồ đồ, trước khi ngủ quên không tìm áo ngủ cho cháu, hôm nay dậy mới nhớ ra. Cũng không biết là con nhỏ Nam Tâm kia có nhớ hay không nữa...



Bà lão lẩm bẩm.



- Bà à, Nam Tâm có tìm áo ngủ cho cháu rồi.



Đường Trọng nói. Tiêu Nam Tâm đúng là tìm áo ngủ cho hắn. Hắn được người ta "chiếu cố" tất nhiên phải cảm tạ người ta rồi.



- Vậy thì tốt rồi. Con bé này bình thường tùy tiện nhưng tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ.



Bà lão nói.



- Nào tới đây, ăn cơm đi. Xem thử món điểm tâm Dương Châu bà làm thế nào nào.



- Cháu còn đợi Nam Tâm bà ơi.



Đường Trọng nói.



- Vừa ăn vừa đợi thôi.



Tiêu Dục Hằng buông báo nói.



- Con bé này rất đúng giờ, đại khái mười phút nữa sẽ về tới.



Quả nhiên hơn mười phút sau, Tiêu Nam Tâm mặc bộ đồ thể thao màu trắng, thần thái sáng láng chạy trở về rồi.



Cô thấy Đường Trọng đã thay đồ, trong lòng thầm thở dài một tiếng.



Ăn sáng xong, Tiêu Dục Hằng đi làm, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm cùng đi học. Đường Trọng rất lâu không tới phòng học, lần này trở về chắc sẽ lại gây chấn động một phen.