Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 611: Mâu thuẫn




Đàn ông mặc quần áo vừa vặn cùng thục nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp đang bước những bước chậm, hoàn toàn yên lặng trong thế giới nghệ thuật mỹ hảo này.



Bồi bàn cẩn thận từng li từng tí bưng khay đi xuyên qua hành lang tại triển lãm tranh, sợ quấy nhiễu ánh mắt cùng tâm tình thưởng thức tranh của vị khách quý nào đó. Chỉ có lúc khách ngoắc bọn hắn thì bọn hắn mới có thể mặt mũi tươi cười đi qua, tùy ý để khách lựa chọn rượu.



Đây là gia tộc Raffarin tổ chức triển lãm tranh, khách mời đều là những vị giầu có, còn có một số ngôi sao và người thành danh đã lâu trong công tác nghệ thuật.



Không nhân viên nào dám ảnh hưởng tới tâm tình của bọn hắn, khiến cho bọn hắn không thể thoả mãn mà về.



Phải biết rằng phần lớn nghệ thuật gia đều hoang tưởng, ai biết bọn hắn trong lúc giận sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì?



Mặc lễ phục dạ hội màu hồng, Thu Ý Hàn giống như một cô công chúa nhỏ xinh đẹp cao quý. Cô đang đứng trước một bức tranh rộng thùng thình, ngẩn người nhìn ruộng lúa mạch vàng óng rậm rạp chằng chịt kia.



Sắc màu rừng rực như vậy có thể đâm thương con mắt người. Bố cục dày đặc như vậy làm cho trái tim người ta cảm thấy áp lực không thở nổi.



Thế nhưng sắc màu như vậy phối hợp cùng với bố cục như vậy lại có thể khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như chính mình đang ở bên trong ruộng lúa mạch này vậy. Trời cao mây trắng, lúa vàng óng ánh, bất luận cô có chạy trốn tới chỗ nào thì nghênh đón cô vẫn là cảnh sắc mùa thu hoạch này.



- Đây là tác phẩm Roman. Một tiếng nói ôn hòa vang lên bên tai. Giọng nói của người đàn ông này là giọng nói vùng Luân Đôn, khiến cho người nghe có cảm giác vô cùng thoải mái.



Thu Ý Hàn quay đầu lại, đã nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, hình dáng thoạt nhìn giống như người đàn ông trong bức điêu khắc Thần Thoại.



- Là anh sao?



Thu Ý Hàn kinh ngạc hỏi.



Cô biết người đàn ông này, chính là người mà cứ đúng 2h chiều thứ sáu hàng tuần đều đến thánh đường Anthony nhờ mình vẽ một bức tranh.



Hắn bắt đầu xuất hiện từ ngày cuối cùng của tuần đầu tiên cô mở chỗ vẽ tranh kiếm tại thánh đường Anthony, hắn một mực kiên trì đến tận bây giờ. Không biết đã là mấy tháng rồi?



Thu Ý Hàn mỗi lần đi qua, đều có thể gặp được một vị trung thành khách hàng như vậy. Cho nên cô nhớ rõ hắn.



- Là tôi. Tiểu thư Thu Ý Hàn đến từ Trung Quốc.



Người đàn ông mỉm cười gật đầu, nụ cười kia càng làm cho người ta hoa mắt thần mê.



- Cô chưa từng hỏi qua tên của tôi, điều này làm tôi vô cùng tiếc nuối.



- Tôi vô ý quá.



Thu Ý Hàn xấu hổ cười cười, nói:



- Xin hỏi anh xưng hô như thế nào?



- El Raffarin. Cô có thể gọi tôi là El.



Người đàn ông trẻ tuổi nói.



- El, xin chào.



Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.



Nghĩ nghĩ một lát cô hỏi:



- Cô tôi nói đây là triển lãm tranh do gia tộc Raffarin tổ chức đúng không?



- Không tệ.



El Raffarin gật đầu.



- Là gia tộc Raffarin tổ chức đấy. Cũng là tôi cố ý tổ chức vì cô đấy.



Sắc mặt Thu Ý Hàn đỏ lên, toàn bộ cổ đều nhuộm một màu hồng phấn động lòng người.



Cô có chút khó có thể tiếp nhận loại trắng trợn tỏ tình này.



Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười với cô, nói:



- Tiểu thư Thu Ý Hàn, hoan nghênh cô đến. Điều này chính là chuyện vui vẻ nhất đối với tôi trong buổi tối hôm nay.



Thu Ý Hàn quay người nhìn về phía bốn phía nhưng không phát hiện ra thân ảnh Thu Tĩnh, cô của cô.



Kỳ quái chính là rõ ràng các cô cùng đi đấy, Thu Tĩnh luôn đi bên cạnh cô, sao bây giờ lại không thấy hả?



- An Aisi đã đi gặp một người bạn. Tôi nhìn thấy các cô ấy trò chuyện với nhau thật vui.



Tóc vàng mắt xanh El Raffarin vừa cười vừa nói.



- Cám ơn. Anh biết cô tôi đã lâu chưa?



Thu Ý Hàn nói lời cảm tạ. An Aisi là danh tự của Thu Tĩnh tại Pháp, cũng có chút danh tiếng trong giới nghệ thuật tại Paris. Tất cả mọi người đều gọi cô như vậy.



Cô của mình đang nói chuyện phiếm cùng bạn cho nên cô cũng sẽ không đuổi theo quấy rầy.



- So với biết cô thì sớm hơn một ít.



El Raffarin khẽ cười nói.




- An Aisi rất nổi tiếng tại Paris, các bức tranh của cô ấy không rẻ.



- Cám ơn.



Lúc này Thu Ý Hàn thay thế cô Thu Tĩnh của mình nói lời cảm ơn.



- Cho nên tôi đi tới là muốn hỏi cô một câu rằng tôi có thể có vinh hạnh giới thiệu cho cô thoáng một chút về các bức tranh này không? Bởi vì tôi nhìn thấy trong ánh mắt cô có một chút nghi hoặc.



Người đàn ông lên tiếng hỏi.



- Hắn nhìn thấy ánh mắt mình rất hiếu kỳ sao?



Thu Ý Hàn kinh ngạc thầm nghĩ.



Không tệ, mặc dù cô có vài năm bản lĩnh tạo hình mỹ thuật, nhưng lúc ở trong nước, cô không nhập môn này. Sau khi đến Paris nước Pháp, dưới sự chỉ dẫn của cô Thu Tĩnh, cô mới bước vào cách cửa cung điện nghệ thuật này.



Mà bây giờ các tác phẩm cô đang đối mặt đều là danh tác, mỗi một bức xuất ra đều giá trị liên thành. Bức tranh tả thực, cũng tả cảnh, có nhiều chỗ thật sự cô cũng không hiểu hết ý nghĩa.



Trước kia đều do cô cô đảm nhiệm người hướng dẫn cùng giáo viên vỡ lòng, bây giờ cô cô lại phó thác cô cho một người đàn ông khác.



- Cám ơn.



Thu Ý Hàn hơi do dự, lên tiếng đồng ý. Cô không có cách nào từ chối yêu cầu như vậy.



- Ừ. Trước khi cô trả lời, thật sự tôi lo lắng cô sẽ từ chối.



Người đàn ông chân thành nhìn Thu Ý Hàn.



- Cảm ơn thượng đế, hắn đã ưu ái tôi như thế.



Thu Ý Hàn cười cười, ánh mắt lại chuyển dời đến bức tranh trước mặt.



Vì vậy El Raffarin lập tức nói sang chuyện khác, nhìn bức tranh trước mặt nói:



- Roman là nhân tài mới xuất hiện, là nhân vật mấy năm này mới ló đầu ra. Hắn dùng sắc lớn mật cùng vui lòng văn chương mà nổi tiếng, tác phẩm Trương Trì có độ, làm cho người ta cảm thấy không có khả năng, lại theo lý thường như thế.



- Đây là tác phẩm đầu tay của Roman, lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã thích. Chỉ là không nghĩ đến, trước kia bởi vì yêu thích mà thu thập, nhưng bây giờ đã thành một đầu tư với số lợi nhuận khả quan. Xem ra cô cũng rất thích nó.



- Đúng vậy. Tôi rất thích.



Thu Ý Hàn không phủ nhận.




- Một bức này là tác phẩm của Sean. Sean thành danh cực sớm nhưng các tác phẩm còn lại không nhiều. Bức họa này vẽ chính là vợ của hắn, cũng là người phụ nữ hắn gọi là ‘linh hồn bầu bạn’. Trong cả đời hắn kết hôn một lần, truyền thông từng đánh giá hắn là kẻ si tình. Thế nhưng hắn lại chém đứt một đùi của vợ mình. Hắn cảm thấy tứ chi vợ con hắn đầy đủ hết quá hoàn mỹ. Chẳng lẽ cái này là giác quan thế giới của nghệ thuật gia sao? Những người phàm tục như chúng ta luôn hy vọng mọi chuyện cần thiết đều có thể đạt được hoàn mỹ.



- Hắn là một tên điên.



Thu Ý Hàn nói. Cô ưa thích nghệ thuật nhưng không thích những những chuyện điên cuồng biến thái của những nghệ thuật gia kia.



- Ừ, phải nhỏ giọng một chút. Nếu như những lời này bị những người hâm mộ hắn nghe được, bọn hắn sẽ rất tức giận.



El Raffarin nói đùa một chút.



Thu Ý Hàn mỉm cười, lại để cho con mắt El Raffarin càng thêm sáng ngời.



- Tôi nghĩ nhất định cô sẽ cảm thấy hứng thú đối với tác phẩm này. Đây là tác phẩm đầu tay của Anne-Lise, cũng là bức tranh làm nên tên tuổi của cô. Cô gọi bức tranh này là Tân Sinh. Tôi nghĩ đối với bản thân tác phẩm cùng cô đều có được ý nghĩa tân sinh. Bên trong bức tranh là đứa trẻ, là tân sinh mệnh, mà nhân sinh của cô ấy thì đi được càng rộng lớn hơn.



Xe sang trọng trong mái hiên, Thu Ý Hàn ôm lấy khuôn mặt, không nói một lời nào.



Thu Tĩnh đã muốn mở miệng nói chuyện nhiều lần, nhưng nhìn thấy Thu Ý Hàn nhếch môi lên, chỉ có thể nuốt lời xuống bụng.



Xe dừng lại tại sân nhỏ trước cửa ra vào, lái xe nhanh chóng xuống xe, chạy ra sau hỗ trợ mở cửa phía sau.



- Cám ơn.



Thu Tĩnh vừa cười vừa nói.



- Thay tôi biểu đạt lòng biết ơn đối với thiếu gia El.



- Đây là vinh hạnh của tôi.



Lái xe cung kính nói.



- Nhất định tôi sẽ chuyển đạt lòng biết ơn của cô tới thiếu gia.



Đợi đến lúc xe đi xa, lúc này Thu Ý Hàn cùng Thu Tĩnh mới quay trở lại biệt thự của họn họ.



- Thu Tĩnh, Hàn Hàn, các người trở về rồi hả?



Đang ở trong phòng khách xem tivi, bà ngoại nghe được tiếng mở cửa liền chạy ra đón.



- Buổi tối hôm nay vui chứ?



- Bà ngoại, rất tốt.




Thu Ý Hàn nói.



- Rất tốt là tốt rồi.



Bà ngoại cao hứng nói.



- Nếu như cháu thích, về sau lại để cho cô cô mang cháu đi chơi nhiều hơn.



- Không muốn.



Thu Ý Hàn nói.



- Cháu chỉ thích cảm giác ở nhà ngủ thôi.



Nói xong liền đi về phía phòng mình.



Bà ngoại nhìn về phía Thu Tĩnh, Thu Tĩnh nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không thể làm gì.



- Bác đi khuyên nhủ nó.



Bà ngoại nói.



- Cháu đi thôi.



Thu Tĩnh nói.



Thu Tĩnh đẩy cửa phòng Thu Ý Hàn, cô đang ngồi ở bàn máy tính đọc tin nhắn.



- Sao thế? Không vui à?



Thu Tĩnh ngồi ở trên giường Thu Ý Hàn, cười ha hả hỏi.



- Cháu nói rồi, cháu không thích như vậy.



Thu Ý Hàn nói.



- Nhưng cô cảm thấy El rất thích hợp với cháu đấy.



Thu Tĩnh nói.



- Ngay cả cô cũng đều bị hắn làm cho cảm động, chẳng lẽ một chút cảm giác cháu đều không có sao? Lần này là hắn chủ động tìm tới cô, hắn biết rõ cháu thích vẽ tranh cho nên đã mở triển lãm tranh lần này. Hắn hy vọng cháu có thể thưởng thức được các tác phẩm hắn cất giữ, cũng hy vọng có thể có cơ hội chính thức quen biết cháu. Yêu cầu như vậy, thật sự là cô không có cách nào từ chối.



- Cháu nói bao nhiêu lần rồi, cháu…



- Cháu có người yêu mến rồi, đúng không?



Thu Tĩnh cắt ngang, hỏi lại.



- Đúng vậy.



Thu Ý Hàn nói.



- Vậy hắn thích cháu sao?



Thu Ý Hàn trầm mặc.



- Cháu cũng không thể xác định hắn có thích cháu hay không, đúng không?



- Hắn có thích.



Thu Ý Hàn nói. Nhớ tới ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía mình, rất ôn nhu, có một tia cưng chiều, làm cho trái tim cô rung động.



- Cháu không thể xác định sao?



Thu Tĩnh tức giận nói.



- Cháu không thể xác định được tình yêu cùng một người đàn ông không đáng chờ đợi, cháu nguyện ý buông tha cơ hội tốt lớn như vậy sao? El Raffarin có điểm nào không tốt? Cô cảm thấy hắn là người đàn ông thích hợp nhất. Ở cùng với hắn, bao giờ cháu cũng được cưng chiều.



- Cưng chiều sao?



Thu Ý Hàn cười.



- Giống nhưu bố cưng chiều cháu sao?



- Không giống như vậy.



- Là giống nhau.



Thu Ý Hàn cố chấp nói.



- Bởi vì cháu không thích hắn.