Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 614: Ngoại trừ ý này, cháu không còn ý khác!




Thu Tĩnh Văn đang trong phòng vẽ tranh, quản gia Lý Bình tinh thông cả tiếng Anh và tiếng Pháp do anh trai Thu Hồng Đồ cử đến gõ cửa, nói có một chàng trai trẻ tên EL. Raffarin tới chơi.



- Ý Hàn đâu?



- Tiểu thư Ý Hàn ra ngoài vẽ tranh rồi.



Lý Bình nói.



Thu Tĩnh Văn nhìn vết nước màu loang lổ trên người mình nói:



- Ông trước tiếp khách một chút, tôi lên tầng thay quần áo.



- Dạ, tiểu thư.



Lý Bình đáp.



Thu Tĩnh Văn cởi tạp dề trên người xuống, bước nhanh lên tầng.



Khi cô thay xong quần áo xuống nhà thì chàng trai trẻ tóc vàng mắt xanh anh tuấn đang ngồi uống trà ở phòng khách.



Thấy Thu Tĩnh Văn, hắn đặt chén trà xuống chào hỏi cô, cử chỉ nho nhã lễ độ, không hổ là người thừa kế của tập đoàn hàng xa xỉ phẩm.



- Tiểu thư An Aisi, thật xin lỗi đã tới làm phiền cô. Tôi nghĩ lúc này chắc cô đang vẽ tranh. Nếu khiến một bức danh hoạ truyền thế xuất hiện muộn thì ngay cả thượng đế cũng không khoan dung tôi.



El. Raffarin cười lớn nói.



- El, chúng ta đã là bạn bè rồi.



Thu Tĩnh Văn cười nói, đưa tay mời El.Rafarin ngồi xuống nói chuyện:



- El, ở nhà cứ gọi tôi là Thu Tĩnh Văn. Đây là tên tiếng Trung của tôi.



- Thu Tĩnh Văn.



EL.Raffarin đọc lại tên này một lần, nói:



- Tuy tôi không hiểu lắm về tiếng Trung nhưng vẫn cảm thấy đây là một cái tên rất có mị lực, giống như con người cô vậy.



- Cảm ơn.



Thu Tĩnh Văn cảm tạ, nghĩ thầm, may mắn mình không phải tên là Thu Tiểu Thảo hay Tiểu Hoa gì, nếu không cậu ta nói như vậy thì không biết là đang khen mình hay chửi mình đây.



- Hôm nay El tới có chuyện gì không?



El.Raffarin nhìn bốn phía cười hỏi:



- Ý Hàn có ở nhà không?



- A, Ý Hàn à.



Thu Tĩnh Văn nghi hoặc nhìn El.Rafarin. Mỗi buổi chiều thứ bảy Thu Ý Hàn sẽ đến đường Thánh Anthony vẽ tranh, mà El.Rafarin cũng sẽ tới đó nhờ Thu Ý Hàn vẽ một bức tranh cho hắn rồi hắn sẽ trả Thu Ý Hàn 10 tệ tiền phí.



Một bắt đầu rất hoàn mỹ, cũng chẳng khác gì so với nội dung của câu chuyện lãng mạn.



Nhưng bọn họ sẽ tiến đến một bước như mình mong muốn sao?



El. Rafarin hỏi Ý Hàn đang ở đâu, chẳng lẽ hôm nay Ý Hàn không đi đường Thánh Anthony vẽ tranh?



Nghĩ đến khả năng này, Thu Tĩnh Văn cũng có chút không ngồi yên.



Cô biết tên đại sắc lang, đại lưu manh kia đã đến Paris, thậm chí còn vào phòng của cô nữa.



Đúng thế, tuy đêm qua người kia không báo tên, thậm chí đến tận bây giờ cô cũng chưa từng gặp Đường Trọng, nhưng bằng câu hắn nói ‘cô không phải Thu Ý Hàn’ cũng đã bại lộ thân phận của hắn.



Ngoại trừ Đường Trọng thì ai có thể xông vào khuê phòng của Thu Ý Hàn vào ban đêm? Ai có thể làm ra động tác thân mật như vậy mà Thu Ý Hàn không tức giận?



- El, Thu Ý Hàn đi vẽ tranh rồi. Cậu cũng biết đó là thói quen từ lâu rồi. Sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay cậu chưa đi gặp sao? Tôi cũng biết bí mật nhỏ giữa hai người nha.



Trong lòng Thu Tĩnh Văn lo lắng nhưng trên mặt lại không có vẻ gì khác thường nói.





- Vậy ư?



El. Raffarin cười nói:



- Hôm nay tôi phải xử lý một số việc của công ty nên chưa có thời gian đi tới đường thánh Anthony. Chẳng qua, có thể nhìn thấy tiểu thư Thu Tĩnh Văn cũng giống vậy thôi.



- El, tôi có thể giúp gì không?



- Có chứ.



El. Raffarin cười nói. Hắn phẩy tay liền có bảo tiêu khiêng một chiếc hộp lớn được bao phủ bởi một túi da màu đen vào.



- El, đây là cái gì?



Thu Tĩnh Văn tò mò hỏi.



El-Raffarin ý bảo bảo tiêu đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó hắn đi tới kéo khoá chiếc túi da màu đen.



- Tiểu thư Thu Tĩnh Văn, giúp tôi lấy chiếc túi ra được không?



El-Raffarin nói với Thu Tĩnh Văn.



Thu Tĩnh Văn kéo chiếc túi da màu đen kia xuống. Cô biết, cái túi da màu đen này là da thật đấy. Hẳn là thế rồi, ai bảo Raffarin là gia tộc nổi tiếng Paris về hàng xa xỉ phẩm chứ.



- A, là ‘ruộng lúa mạch’.



Thu Tĩnh Văn nhẹ thở dài. Cô đã thấy bức hoạ này trong triển lãm tranh của El. Tất nhiên, trước khi nhìn thấy bức hoạ này thì cô cũng đã nghe đến đại danh của nó.



Cô biết đây là một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất của danh hoạ Roman, ở bên ngoài nó có một giá trị cực lớn.



Mặc dù cô có một người anh trai giàu có như vậy nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ mua bức hoạ này.



- Đúng là ‘ruộng lúa mạch’.



El-Raffarin cười nói:



- Là tác phẩm rất có linh khí của Roman. Đêm hôm đó tôi nhìn thấy Thu Ý Hàn rất thích nó, cho nên, tôi muốn tặng bức hoạ này cho cô ấy. Cô xem, tôi đã đóng khung rồi. Nó thật xinh đẹp và hoàn mỹ.



- El. Tôi biết đây cũng là bức cậu yêu quí.



Thu Tĩnh Văn gấp giọng nói.



- Nếu Thu thích thì tôi sẽ càng vui hơn.



El-Raffarin nói:



- Phiền cô đưa nó cho cô ấy có được không?



- Không, tôi không thể nhận.



Thu Tĩnh Văn từ chối.



- Vì sao?



- Bởi vì bức tranh này giá trị quá lớn. Hơn thế nữa, tôi cũng không có quyền thay Ý Hàn nhận quà tặng của người khác, đúng không?



Thu Tĩnh Văn khó xử nói.



El-Raffarin quay người ngồi xuống trên ghế salon, lại cầm lên chén trà uống một ngụm.



Bộ dáng ưu thương của hắn khiến Thu Tĩnh Văn hiếu kỳ hỏi:



- El, làm sao vậy?



- Tiểu thư Thu Tĩnh Văn, tôi nghĩ tôi rất cần sự giúp đỡ của cô.



El-Raffarin ngẩng đầu nhìn Thu Tĩnh Văn đang đứng trước mặt mình nói.




- Chắc cô hiểu, nếu tôi đưa cho cô ấy thì cô ấy nhất định không nhận. Nhưng nếu có cô giúp thì tôi nghĩ việc này có khả năng hơn, đúng không?



Thu Tĩnh Văn do dự.



- Tiểu thư Thu Tĩnh Văn, nhất định là cô cũng hi vọng chúng tôi có thể thành đôi đúng không?



Vẻ mặt El-Raffarin chân thành nhìn cô nói.



Nghĩ đến tình cảnh của Thu Ý Hàn bây giờ, nghĩ đến Đường Trọng, nghĩ đến bức bưu kiện kia, chút do dự của Thu Tĩnh Văn lập tức biến mất, nói:



- Được, tôi giúp cậu đưa cho cô ấy.



- Cám ơn.



El-Raffarin đứng dậy, lần nữa cúi đầu chào Thu Tĩnh Văn.



Cạch!



Thu Ý Hàn nhẹ nhàng mở khoá, đẩy cửa vào nhà, rồi nhẹ nhàng cởi đôi giày Cavans thay bằng đôi dép lê.



Cô ôm túi, đang chuẩn bị lặng yên lên lầu thì đột nhiên đèn trong phòng sáng lên.



Tách!



Từ cảnh tối om đến sáng như ban ngày, cô không có chỗ nào để trốn.



Cô vội quay người, thấy người ngồi trên ghế salon ở phòng khách chính là cô Thu Tĩnh Văn của mình liền thở phào nhẹ nhõm.



- Cô, cô làm cháu sợ muốn chết.



Thu Ý Hàn hờn dỗi nói. Bởi vì tâm tình hôm nay rất tốt nên cô không nhịn được mà giống như trước kia thích làm nũng:



- Cháu còn tưởng là bà ngoại chứ. Làm sao cô còn chưa ngủ vậy?



- Bà ngoại có chút không thoải mái nên cô bảo bà đi ngủ trước rồi. Cô đã đồng ý với bà là sẽ chờ cháu về mới đi ngủ.



Thu Tĩnh Văn cười nói.



- Cho nên cô đành ngồi ở đây chờ cháu về. Cháu chưa về thì cô không ngủ được.



- Cháu không sao, mọi người không cần lo lắng.



Thu Ý Hàn chột dạ nói:



- Cháu muốn lên tắm rửa sớm. Buồn ngủ quá. Cô cũng ngủ sớm đi.




- Ý Hàn, hôm nay cháu đi đâu vậy?



Thu Tĩnh Văn hỏi.



- À.



Khuôn mặt Thu Ý Hàn đỏ bừng, hàng lông mi dài chớp chớp. Cô không giỏi nói dối, vừa nói dối liền trở thành bộ dạng này:



- Cháu… cháu đi vẽ tranh.



- Vậy ư? Sao cô đi đến đường Thánh Anthony mà không gặp cháu nhỉ?



- Chắc lúc đó cháu đói nên đi ăn chút gì rồi.



Thu Ý Hàn không dám nhìn vào mắt Thu Tĩnh Văn nhỏ giọng nói.



- Nha, vậy giá vẽ của cháu đâu? Hôm nay có bức tranh nào, lấy ra cô xem xem, xem kỹ thuật vẽ tranh của Ý Hàn nhà chúng ta có tiến bộ chút nào không?



Vẻ mặt Thu Tĩnh Văn quan tâm nói.



- Cô.




Thu Ý Hàn khó xử nói:



- Cháu đã đánh rơi giá vẽ rồi. cháu không nhớ để nó ở đâu nữa. Có thể là ở quán cà phê hay tiệm sách, ngày mai cháu sẽ đến tìm lại.



- Không thấy thì thôi.



Thu Tĩnh Văn cũng không định dây dưa ở vấn đề này. Cô đi tới kéo tay Thu Ý Hàn nói:



- Đi, cô dẫn cháu đi xem một thứ.



- Cái gì vậy?



Thu Ý Hàn hỏi.



- Cháu xem sẽ biết.



Thu Tĩnh Văn vờ thần bí nói.



Thu Ý Hàn bị cô lôi đến phòng vẽ tranh, Thu Tĩnh Văn nói với Thu Ý Hàn:



- Nhắm mắt lại.



Vì thế Thu Ý Hàn nghe lời nhắm mắt lại.



- Không được nhìn trộm.



Thu Tĩnh Văn nói.



Thu Ý Hàn vội bỏ ý đồ nhìn lén từ khe hở giữa ngón tay, ý nói lần này cháu nhất định nói được thì làm được.



Trước mặt người thân của mình, Thu Ý Hàn vẫn còn chút tính tình của trẻ con.



- Được rồi, có thể mở mắt.



Thu Tĩnh Văn nói.



Thu Ý Hàn mở to mắt liền thấy một mảnh màu vàng kim óng ánh trước mặt.



- A, ruộng lúa mạch.



Thu Ý Hàn hoảng sợ nói.



- Cô, cô cũng vẽ ra ruộng lúa mạch sao?



Thu Tĩnh Văn lắc đầu.



Thu Ý Hàn rất nghiêm túc nhìn bức hoạ, nhìn thêm khung ảnh nói:



- Đây là bức của nhà El-Raffarin à?



- Đúng vậy. Hôm nay El-Raffarin đã đến, mang bức hoạ này cho cháu. Cậu ta nói, chỉ cần cháu thích cậu ta sẽ rất vui.



- Bảo anh ta ra giá đi.



Nụ cười trên mặt Thu Ý Hàn chậm rãi biến mất, nói:



- Cháu mua.



- Ý Hàn, El không có ý này.



Thu Tĩnh Văn nói. Nếu cô truyền đạt lại y hệt những lời của Thu Ý Hàn thì El-Raffarin sẽ tức điên mất. Cậu ta đến cũng không phải vì tiền mà.



- Ý cháu là thế này.



Thu Ý Hàn nói:



- Cô, ngoại trừ ý này cháu không có ý khác.