Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 632: Hai tên điên




Đường Trọng giải quyết một vấn đề trong tứ đại nhân sinh, lúc quay lại cửa biệt thự, Liên Hoa đã biến mất không thấy đâu.



Cái này lại để cho Đường Trọng càng thêm tin tưởng câu nói kia là: thà tin tưởng trên đời có quỷ cũng không thể tin tưởng miệng đàn bà.



Nhưng Đường Trọng lại nghĩ tới lúc mình yêu cầu Liên Hoa nằm ở chỗ ấy không được nhúc nhích, kỳ thật Liên Hoa cũng không đồng ý. Bởi như vậy, cũng không tồn tại vấn đề thất tín.



Thế nhưng hai người cũng ở cạnh nhau một hồi, ít nhất trước khi cô rời đi cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?



Có rất nhiều đàn ông vào buổi sáng trước khi rời đi, vẫn còn để ở trên đầu giường mấy trăm khối tiền đấy.



Cái gì gọi là tình thâm ý trọng? Cái gì gọi là đến nơi đến chốn?



Dưới mặt đất có đặt một cục đá nhỏ hình tròn, dưới tảng đá là một tờ giấy.



Đường Trọng nhặt tờ giấy lên, quả nhiên bên trên vẽ một bức tranh.



Manga.



Đường Trọng biết rõ Đường Tâm có thói quen vẽ manga, nhưng chỉ là sở thích mà thôi, chưa từng trải qua học tập. Sau khi tiến vào ban nhạc Hồ Điệp, bắt đầu công tác bận rộn, cho nên rất ít thời gian cho loại này giải trí tiêu khiển này. Cho nên, tiêu chuẩn manga của cô cũng coi như không được cao minh.



Đó là một hình người nhỏ đang toét miệng ra cười ngây ngô, Đường Trọng cũng nhếch môi cười theo.



Cười cười, hốc mắt đều có chút ẩm ướt.



Đường Tâm không có việc gì. Đường Tâm thật sự không có việc gì.



Đây đúng là tranh cô vẽ, Đường Trọng từng gặp ở bên trong nhật ký của cô, đây đúng là tranh cô vẽ.



Lúc vẽ con mắt, cô rất thích ấn mạnh bút, con mắt vẽ vừa đen vừa tròn. Hơn nữa lúc vui, ở cuối mỗi bức vẽ cô đều viết một câu, cái câu này không quá rõ ràng nhưng khẳng định không thể gạt được hoả nhãn kim tinh Đường Trọng.



- Không có việc gì là tốt rồi.



Đường Trọng nhỏ giọng nói. - Không có việc gì là tốt rồi.



Trước khi hăn đi tới nước Anh, hắn đã tưởng tượng trong óc vô số loại khả năng.



Có tốt, những xấu nhiều hơn. Bất luận là nghe được tin tốt từ miệng Bạch Tố những Khương Khả Nhân cùng Khương Khả Khanh lại trầm mặc về vấn đề này, cho nên hắn vẫn có thái độ bi quan với chuyện này.



Sự thật so với tưởng tượng của mình tốt hơn nhiều, cái này lại để cho Đường Trọng có loại cảm giác vui mừng như trúng giải thưởng lớn.



Hắn đứng ở trong sân, ngửa mặt lên nhìn bệ cửa sổ tầng hai



Chỗ ấy có một tấm rèm thêu hoa nhỏ che đậy cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ tấm rèm cùng mấy bồn hoa bày ở bên ngoài ra, cái gì cũng không nhìn được.



Thế nhưng tựa như Đường Trọng đang cùng ai tạm biệt, phất tay cáo biệt đối với bệ cửa sổ.



Sau đó, hắn kéo rương hành lý quay người rời đi.



Tại một nới hắn không nhìn tới, tấm rèm bị kéo ra một khe hở nho nhỏ.



Tắm nước lạnh xong, Đường Trọng mặc một bộ quần áo ngủ đứng tại bệ cửa sổ gian phòng.



Nhìn gò núi cùng rừng cây phía xa đen kịt, tâm tình Đường Trọng đặc biệt thoải mái dễ chịu.



Đường Trọng không rời khỏi sở nghiên cứu‘ Aimadelong ’, không nói rằng hắn kéo hành lý đi có gọi được xe taxi tại vùng ngoại ô này không, chính là cho dù đã đến nội thành, cũng phải tìm một khách sạn ở lại. Nói như vậy, thật sự là quá phiền toái.



Cho nên hắn lựa chọn ở lại đây. May mắn rằng sở nghiên cứu vì khách đến thăm người thân đã chuẩn bị phòng trọ, hơn nữa điều kiện còn rất không tồi. Đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn khách sạn năm sao ở trọng nội thành một ít.



Không có ý đi ngủ, Đường Trọng chuẩn bị đi dạo ở bên trong sở nghiên cứu này.



Đường Trọng đã có một nhận thức lớn đối với sở nghiên cứu tên là ‘Aimadelong’ này. Đây là nơi nghiên cứu phương thức chữa bệnh tiên tiến nhất trên thế giới, bọn hắn có được rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh bí mật với ngoại giới. Người bệnh có thể tiến vào viện nghiên cứu này tiếp nhận trị liệu phải là người vô cùng giầu có, ví dụ như Đường Tâm.



Bất luận là vì bảo hộ kỹ thuật của bọn hắn hay là những người bệnh tôn quý bên trong viện nghiên cứu này, bọn hắn đều phòng hộ nơi này rất chặt chẽ. Đây cũng là nguyên nhân Đường Trọng cảm giác được ở đây ngoài bảo vệ canh phòng rất sâm nghiêm thậm chí còn có quân đội.





Có lẽ cái sở nghiên cứu này còn có bối cảnh quốc gia.



Chỗ ở của Đường Trọng thuộc về khu an dưỡng, thì ra đó là chỗ dừng chân của người nhà người bệnh cùng người bệnh. Bình thường là từng người bệnh như Đường Tâm đều có một ngôi nhà nhỏ như vậy, người nhà bệnh nhân cũng có thể ở trong đó. Đương nhiên, cũng có nhiều người nhà đến thăm bệnh nhân, cho nên cũng ở nhà khách giống Đường Trọng.



Đúng vậy, nếu ở Trung Quốc, ít nhất cần phải xưng hô như vậy.



Đường Trọng đi ra khỏi nhà khách, lúc đang chuẩn bị nhìn xem cảnh sắc chung quanh thì lại nghe có tiếng kỳ lạ truyền đến từ trong rừng cây.



Hắn dừng lại, trong lòng rất hiếu kỳ, cuối cùng không thể nhẫn lại, liền nhìn sang thăm dò rừng cây nhỏ.



Một người đàn ông ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cầm một cây đao nhỏ sáng loáng đang khắc chữ gì đó lên cành cây.



Động tác của hắn rất nhanh, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.



Rất nhanh, hắn ngừng lại.



Hắn thổi một hơi đối với thân cây, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như trên đó là tên người mình yêu.



Ba phút sau, hắn lại bò tới một thân cây khác ở bên cạnh, bắt đầu lại khắc lên thân cây.




- Xin hỏi, ông đang làm gì? Đường Trọng lên tiếng hỏi. Hắn không thấy được khuôn mặt người đàn ông này nhưng lại nhìn thấy đầu hắn đầy tóc trắng.



Hắn cảm thấy người này lớn tuổi hơn mình, cho nên ngữ khí vô cùng khách khí.



Hắn dùng chính là tiếng Anh, tiếng Anh không quá chuẩn.



Người nam nhân kia như là cũng không để ý tới việc bị người khác quấy rầy, hắn tự nhiên xoay người lại mỉm cười với Đường Trọng, nói: - Tôi đang khắc chữ.



Suy đoán của Đường Trọng là sai lầm đấy.



Đây là một khuôn mặt đàn ông. Khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi.



Anh tuấn, không, phải nói là tuấn tú. Có một loại nữ tính nhu mỹ.



Lông mi lanh lảnh, con mắt hẹp dài, con mắt xanh thẳm giống như là một vũng nước trong, thanh tịnh thấy đáy.



Rất ít khi Đường Trọng nhìn thấy người đàn ông có con mắt như vậy. Không, cho tới bây giờ đều không có.



Màu da hắn rất trắng, tái nhợt, giống như là đã lâu không thấy ánh sáng hoặc như là người bệnh nằm tại giường đã lâu.



Người đàn ông còn trẻ như vậy, làm sao một đầu tóc trắng như thế? Chẳng lẽ hắn cũng là người bệnh tại viện nghiên cứu này sao?



Trả lời xong câu hỏi của Đường Trọng, hắn lại xoay người vụt vụt vụt khắc chữ.



- Khắc chữ gì?



Đường Trọng hỏi.



Lúc nói chuyện, hắn nhìn những thân cây xung quanh.



Lúc này hắn mới phát hiện, trên thân những cây đại thụ xung quanh đây đều bị hắn khắc chữ.



- Agnes.



Người đàn ông tóc trắng nói. - Agnes Genteel.



- Cô ấy là ai?



Đường Trọng nhìn chữ trên thân cây hỏi.



- Con gái.




Người đàn ông tóc trắng nói.



- Là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới. Là người con gái tôi yêu nhất trên thế giới.



- Tôi cũng không thể không đồng ý.



Đường Trọng vừa cười vừa nói.



- Tại sao anh phải khắc tên cô ấy vào trên cây?



- Cô ấy nói.



Lúc đang nói chuyện, người đàn ông đã tán phá xong một thân cây. Hắn thổi một hơi đối với thân cây, mới nói tiếp:



- Tôi nghĩ tại tử cung cô ấy lưu lại tinh tử của tôi, nhất định phải khắc tên cô ấy lên chút ít thân cây này, đây là giao dịch. Đương nhiên, tôi không xem như vậy. Cô ấy muốn thí nghiệm tình yêu của tôi dành cho cô ấy, tôi không thể làm cho cô ấy thất vọng.



- Tất cả những cây này sao? Đường Trọng chỉ vào phiến rừng cây trước mặt hỏi. Nếu như tất cả cây đều khắc tên của cô thì cho dù không ăn không uống cũng phải cần phải mất mười năm.



Cái này nói rõ là thủ đoạn nữ thần từ chối gà mờ. Hơn nữa thủ đoạn này rất tuyệt tình tàn nhẫn. May mắn cô chưa nói rằng phải để mặt trời mọc ở phía tây, nếu như vậy, thật không biết kẻ đáng thương này sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.



- Đúng vậy.



Vẻ mặt người đàn ông đắc ý nói.



- Tất cả các cây. Một ngày nào đó sẽ bị tôi khắc hết đấy.



Đường Trọng nhếch miệng nở nụ cười, nói:



- Tôi là Đường Trọng đến từ Trung Quốc, gọi anh như thế nào?



- Augustine.



Người đàn ông tóc trắng nói.



- Dòng họ hiển hách của tôi là thứ đáng giá nhất, cậu có thể gọi tôi là Augustine.



- Augustine, tôi nghĩ anh nhất định có thể khắc hết những cây này đấy.



Đường Trọng nói.




- Đương nhiên.



Người đàn ông gọi là Augustine không nghi ngờ chút điểm này.



- Anh là một người đàn ông đáng để tôi khâm phục.



Đường Trọng nói.



- Tôi thích anh.



- Vậy sao?



Augustine kinh ngạc nhìn về phía Đường Trọng, nói:



- Cậu có bệnh hả?



- Tôi không có bệnh.



Đường Trọng vừa cười vừa nói.



- Tôi tới thăm người thân.




- Ừ. Thật sự là chuyện kỳ quái. Cậu không có bệnh, sao lại thích tôi? Người biết tôi đều nói tôi là kẻ điên, cho nên bọn họ đưa tôi tới đây.



- Không, tôi không cảm thấy anh là tên điên. Người thông minh mới có thể hiểu cách làm của người thông minh. Không phải sao?



Đường Trọng vừa cười vừa nói.



- Đương nhiên.



Augustine nhìn Đường Trọng, nhếch miệng cười nói:



- Cậu người thông minh.



- Thế nhưng cả đời anh nghĩ đi khắc cây sao?



Đường Trọng hỏi.



- Dùng não lớn của người thông minh suy nghĩ kỹ một chút, anh không cảm thấy đây là một việc nhàm chán sao?



Augustine ngồi xuống đất, rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:



- Quả thật là một chuyện nhàm chán. Nhiều khi tôi cảm thấy rất nhàm chán, thậm chí đều không kiên trì được.



- Như vậy, vì sao không làm một chút chuyện có ý nghĩa hơn? Không cần kiên trì, tự nhiên đã nghĩ làm một chuyện.



Đường Trọng nói.



- Giống như là trò chơi, xông qua một cửa lại càng thêm gian nan. Đôi khi sẽ cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng lại càng hiếu kỳ nhiều hơn. Đây mới là chuyện người thông minh phải làm.



- Không.



Augustine lắc đầu.



- Tôi muốn trước tiên đem tinh tử của tôi tiến tới tử cung Genteel, sau đó mới đi làm chuyện có ý nghĩa.



- Tin tôi đi.



Đường Trọng nói.



- Chỉ khi anh làm thành công chuyện có ý nghĩa, so với người khác làm đều đỡ một ít, anh mới có cơ hội đem tinh tử nhét vào tử cung cô gái kia. Không có cô gái nào sẽ thích một người đàn ông chỉ biết khắc tên cô ở cây.



- Là thế này phải không? Augustine hỏi.



- Cậu đã khắc tên trên cây đại thụ sao?



- Không, chuyện khác.



Đường Trọng nói.



- Tôi chỉ làm đằng sau một việc.



- Ồ.



Augustine từ trên mặt đất đứng lên, hai mắt tỏa ánh sáng chằm chằm vào Đường Trọng, nói:



- Nói cho tôi biết phải nên làm như thế nào?



- Đương nhiên.



Đường Trọng cười ha hả nói, giống như nhìn thấy con mồi từng bước một tiến vào cái bẫy màu mỡ.