Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 636: Huynh trưởng như cha




- Đường Trọng...



- Đường Tâm.



- Sao anh không gọi em là em gái mà chỉ gọi em là Đường Tâm?



- Vì đàn ông gọi em gái... em không thấy quái dị sao?



- Em bỏ qua. Anh gọi em là Đường Tâm, em gọi anh là Đường Trọng. Anh gọi em là em gái, em mới gọi anh là anh trai.



- Được rồi...



Đường Trọng bất đắc dĩ nói:



- Em gái à, em vẫn gọi anh là Đường Trọng đi.



- Thật đáng ghét.



Đường Tâm tức giận vung vẩy nắm đấm:



- Không gọi thì thôi. Em vẫn cứ gọi anh là Đường Trọng. Em cũng không giới thiệu Liên Hoa cho anh nữa.



- Giới thiệu Liên Hoa cho anh?



- Đúng vậy.



Đường Tâm nói như thể đương nhiên:



- Anh không thấy Liên Hoa rất đẹp sao?



- Có thấy. Nhưng cái đó có liên quan gì đến anh?



- Em thấy hai người rất hợp nhau.



Đường Tâm nói:



- Hay là anh thích Tô Sơn?



- Anh và Tô Sơn không phải quan hệ như em nghĩ đâu.



- Anh đừng gạt em. Liên Hoa đã đưa báo cho em đọc, nói vì giúp Tô Sơn mà ngay cả cảnh sát anh cũng đánh, cuối cùng còn biến mất không thấy gì nữa. Chờ em về, có phải gọi Tô Sơn là chị dâu không?



- Không phải như em nghĩ đâu.



Đường Trọng ngượng ngùng nói:



- Anh với Tô Sơn có quan hệ không tồi nhưng chỉ là bạn bè tốt. Chúng ta... anh thấy cô ấy là một cô gái rất lợi hại. Hơn nữa, giờ bọn anh hay hợp tác với nhau. Cô ấy có thể giúp đỡ anh rất nhiều.



- Chính là như vậy sao?



Đường Tâm nói:



- Em không tin. Anh có biết lúc trước có bao nhiêu nam sinh trong trường theo đuổi Tô Sơn không? Anh có biết cho dù Tô Sơn chọn tiết học nào thì phòng học đó nhất định chật ních không? Anh có biết Tô Sơn đã từng làm cho cổng trường xuất hiện vài vụ tai nạn xe cộ không? Anh có biết Tô Sơn chính là nhân vật trên trang bìa của trang web trường và giấy thông báo trúng tuyển không? Em không tin có người đàn ông nào trên thế giới này ngăn cản được mị lực của Tô Sơn.



Cô lườm lườm, nói:



- Tên lưỡng tính Khương Như Long kia cũng thích Tô Sơn, luôn mượn lý do vẽ tranh để đi Tô Hàng tìm Tô Sơn. Thật chán ghét.



- Tên lưỡng tính?



Đường Trọng cười:



- Sao hắn lại có ngoại hiệu như vậy?



- Tô Sơn đặt đấy.



Đường Tâm nói.



- Vậy sao?



Đường Trọng kinh ngạc. Hắn thật sự không biết Tô Sơn lại có một mặt ma quỷ như vậy.



- Đúng vậy. Lần đầu em hỏi Tô Sơn có thích Khương Như Long không, Tô Sơn đã lắc đầu. Em hỏi chị ấy vì sao lại không thích. Chị ấy đã do dự một lát rồi nói cho em biết, lúc ở cạnh anh ta thì luôn xem nhẹ giới tính của anh ta, giống như anh ta là một người lưỡng tính vậy. Chị ấy không có cách nào xác định được giới tính của anh ta thì làm sao có thể thích người đàn ông như vậy được?



- Thật ra Khương Như Long cũng được mà. Anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tuấn kiệt, đối nhân xử thế đều nho nhã lễ độ, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.



Đường Trọng nói.



- Anh còn nói giúp cho anh ta?



Đường Tâm kỳ quái hỏi:



- Không phải anh ta không thích anh sao?



- Anh cũng không thích hắn.



Đường Trọng nói:



- Không thích hắn mà vẫn có thể nói giúp cho hắn. Điều này không phải chứng minh anh rất rộng lượng sao?



- Anh thật là một người...



- Thật là một người làm sao?



- Thật là một anh trai xấu xa.



Đường Tâm nói:



- Giống y như đúc với anh trai tưởng tượng của em.



Đường Trọng cười khẽ, cũng không nói tiếp.




Đối thoại như vậy, bọn hắn đã làm vô số lần.



Đối với anh em thất lạc nhau nhiều năm như vậy, dường như nói chuyện không hết được. Ban ngày nói, buổi tối nói, rời giường nói, thâmmj chí lúc Đường Tâm đang ngủ vẫn còn nói mớ. Ăn cơm cần Liên Hoa giục, ngủ cũng cần Liên Hoa giục. Uống thuốc cần Liên Hoa nhắc nhở, uống nước cũng cần Liên Hoa nhắc nhở.



Đường Trọng đến, lượng công việc của Liên Hoa càng ngày càng nhiều hơn. Vì Đường Tâm luôn kiên cường độc lập từ trước đến nay giờ đã biến thành một cô gái nhỏ thích làm nũng.



Đường Tâm có vô số câu hỏi, Đường Trọng cũng kiên nhẫn trả lời cho cô từng vấn đề.



Sáng sớm khi mặt trời mới lên, Đường Trọng liền giúp Đường Tâm tản bộ trong sân. Mỗi khi mặt trời lặn, hắn liền giúp Đường Tâm đến khe núi ngắm trời chiều.



Hắn còn cô đi lại trong sở nghiên cứu, bọn họ không hề lảng tránh bất cứ người nào.



Thậm chí Đường Trọng đã làm người dẫn đường cho Đường Tâm, giúp cô đến ăn cơm ở nhà hàng công cộng trong sở nghiên cứu.



Phải biết rằng đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.



Trước kia đều là Liên Hoa giúp mua đồ ăn mang về, Đường Tâm sẽ không tự mình đi.



Đường Tâm thay đổi từng ngày. Sự thay đổi này vô cùng rõ ràng.



Có đôi khi Liên Hoa thấy hơi chua xót, vẫn là anh trai ruột nói có tác dụng. Mình ở cùng cô ấy lâu như vậy, khuyên vô số lần, còn chưa thể thay đổi cách nghĩ của Đường Tâm.



Đương nhiên, trong lòng cô cũng hiểu được tình cảm của Đường Tâm với Đường Trọng, cũng biết anh em huyết nhục tương liên, tâm linh tương thông có rất nhiều chỗ giống nhau.



Giống như hai ngày trước, Đường Trọng giúp Đường Tâm đến nhà hàng ăn cơm.



Những người ngoại quốc này quả thật rất nhiệt tình. Bọn họ thấy Đường Tâm đang ngồi xe lăn, mặc dù không biết nhưng cũng chủ động dừng lại chào hỏi Đường Tâm, hơn nữa còn khích lệ Đường Tâm là một cô gái xinh đẹp.



Đường Tâm mỉm cười nói cảm ơn. Anh ngữ của cô giỏi hơn anh trai nhiều.



Nhà hàng rất xa hoa, có các món ăn có thể lựa chọn. Ngồi ở chỗ cửa sổ nhà hàng còn có thể nhìn thấy phong cảnh núi rừng.



Đưa Đường Tâm ngồi lên ghế, giúp cô buộc khăn quàng cổ, sau đó Đường Trọng mới để xe lăn sang một bên rồi đợi nhân viên tạp vụ tới chọn món ăn.



Đúng lúc này có một bóng người quen thuộc đi nhanh về phía này.



Tóc trắng, khuôn mặt tuấn tú, bộ dáng đi đường vẫn cổ quái như lần đầu gặp mặt, lắc lư trái phải như một “con vịt” hình người.



Hắn là Augustine, là tên điên thiên tài trong mắt Đường Trọng.



- Đường.



Augustine phất phất tay từ phía xa với Đường Trọng.



- Trùng hợp quá. A, vị này là phu nhân xinh đẹp à?



- Em gái của tôi, Đường Tâm.



Đường Trọng giới thiệu nói. Hắn lại chỉ vào Augustine, giới thiệu cho Đường Tâm:




- Đây là bạn mới của anh, Augustine.



- Chào anh, Augustine.



Đường Tâm cười chào hỏi Augustine.



- Thật sự là một cô gái xinh đẹp. Người đẹp, tên cũng đẹp.



Augustine nói.



Hắn quay người chỉ chỉ một cô gái xinh đẹp cách đó không xa, nói:



- Agnes Genteel. Đường, cậu nên biết.



- A, tôi biết.



Đường Trọng kinh ngạc nhìn sang. Cô gái tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn. Cô trắng như làn da của Đường Tâm nhưng cũng không giống, là làn da trắng khỏa mạnh. Khuôn mặt đặc sắc, tóc dài vén lên đỉnh đầu, trên đầu còn có cái kẹp tóc tinh xảo.



Khí chất đoan trang thong dong, lúc Đường Trọng nhìn sang, cô còn mỉm cười gật đầu với Đường Trọng.



- Người trong vương thất, quả nhiên danh bất hư truyền.



Đường Trọng thầm nghĩ.



Hắn cũng gật đầu với cô, nói:



- Augustine, xem ra tôi phải chúc mừng cậu rồi.



- Không. Đường, giấc mộng của tôi còn kéo dài. Không nên nói trước.



Augustine nói:



- Tôi không ghi tên mình lên, mộng tưởng muốn kéo dài thời hạn. Nếu trò chơi vui vẻ, lại có thể sớm... như vậy mới thú vị, không phải sao?



- Đương nhiên.



Đường Trọng nói:



- Người thông minh mới có tư cách bắt được bàn cuốn. Nếu không đủ thông minh thì sẽ bị loại khỏi cuộc chơi thôi.



- Như vậy.... cứ chờ mong thỏa thích đi.



Augustine nói. Khuôn mặt tái nhợt bệnh tật của hắn liền ửng hồng.



- Tôi muốn làm Vua Trò Chơi.



- Đáng tiếc không có rượu. Giờ phải nâng chén vì lý tưởng của cậu mới đúng.



Đường Trọng vừa cười vùa nói.




Augustine chỉ chỉ Đường Trọng, nói với Đường Tâm:



- Cô gái xinh đẹp, tôi thích anh trai của cô đó.



- Anh ấy cũng thích anh.



Đường Tâm vừa cười vừa nói.



Đợi đến lúc Augustine và cô gái kia đi xa, Đường Tâm hỏi:



- Lý tưởng của anh ta là gì?



- Là lấy được tình yêu của cô gái xinh đẹp kia.



Đường Trọng tô đẹp lý tưởng vô hạn của Augustine.



- Thật là một người đàn ông si tình.



Đường Tâm tán thưởng nói:



- Cái gì mà người thông minh mới có tư cách bắt được bàn cuốn? Trò chơi gì vậy?



- Trò chơi quyền lợi.



Đường Trọng híp mắt cười:



- Em còn nhỏ, không hiểu đâu.



- Em không nhỏ mà.



Đường Tâm tức giận nói:



- Em muốn ăn tôm to to.



- Không được.



- Em muốn ăn sò biển.



- Không được.



- Em muốn ăn con hào.



- Cũng không được. Em không thể ăn bất kỳ đồ ăn hải sản nào.



- Bò bít tết thì sao?



- Không được nốt.



- Em có thể ăn cái gì?



Đường Tâm ai oán nói.



- Em cũng biết mà, cháo, cả rau nữa.



- A a a, em không muốn ăn những thứ này.



Đường Tâm tức giận nói. Đây là trò chơi mỗi khi cô ăn cơm với anh trai. Cô sẽ gọi ra một đống đồ ăn mình muốn ăn mà lại không thể ăn, sau đó bị Đường Trọng bác bỏ từng cái. Cô thích cảm giác có người khác quan tâm.



Từ nhỏ đến lớn không có cha bên cạnh. Cô thiếu thốn, giờ anh trai có thể giúp cô đền bù lại.



- Chờ em khỏi thì anh sẽ dẫn em ra biển ăn đủ.



Đường Trọng nhìn Đường Tâm, sủng ái nói.



- Hừ.



Đường Tâm hừ lạnh một tiếng, cũng chỉ có thể chấp nhận vận mệnh ăn cháo rau. Tuy đồ ăn như vậy cô đã ăn được hơn một năm.



Đường Trọng không khách sáo. Hắn chọn món bò bít tết mà hắn thích nhất.



Thấy Đường Trọng bỏ từng khối thịt bò non tiêu vào trong miệng rồi nhai nuốt, Đường Tâm vẻ ngoài tức giận nhưng trong lòng rất ngọt ngào.



An ủi Đường Tâm ăn nhiều một chút, sau khi ăn hết một bát cháo kia, Đường Trọng giúp Đường Tâm lau miệng, sau đó còn giúp cô đi về.



- Đường.



Một âm thanh thanh thúy vang lên đằng sau lưng.



Đường Trọng quay người, nhìn thấy cô gái mà Augustine thích, Agnes Genteel.



Đường Trọng dừng lại, chờ Agnes Genteel đi đến trước mặt rồi mới lên tiếng hỏi:



- Agnes tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?



- Đường? Cần phải gọi anh thế sao? Xin lỗi, tôi thấy Augustine gọi anh như vậy. Tôi muốn nói chuyện với anh, không biết anh có tiện không?



Agnes mỉm cười áy náy nhìn Đường Tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Trọng.



- Đương nhiên.



Đường Trọng nói:



- Nhưng đầu tiên phải để tôi đưa cái đuôi thỏ này về nhà đã.



- Em không phải đuôi thỏ.



Đường Tâm nhếch miệng cười nói.