Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 657: Cô thật đáng buồn




Khương Di Nhiên cười lạnh nhìn Đường Trọng, nói:



- Cậu chỉ có một chút đảm lượng này thôi à?



- Cái đó không liên quan đến đảm lượng lớn hay nhỏ.



Đường Trọng vừa cười vừa nói:



- Đã biết rõ các người không thích tôi, tôi còn không biết điều mà chạy tới tham gia náo nhiệt. Đây không phải tự rước lấy nhục sao? Cô có thể chứng minh cô và bọn họ sẽ không vũ nhục tôi không?



- Tôi có thể cam đoan.



Khương Di Nhiên gật đầu nói.



- Da mặt của tôi rất mỏng, lòng tự trọng cũng rất yếu ớt... các người không nên làm thương tổn tới tôi.



Khương Di Nhiên cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói:



- Yên tâm đi. Không ai tổn thương cậu đâu, cũng không có ai có thể tổn thương cậu hết. Cậu không tin tưởng chút gì vào bản thân mình sao?



- Tin tưởng thì có. Chỉ là không muốn phá hỏng tâm tình của mình thôi.



Đường Trọng nói:



- Các người tổn thương tôi, tôi lại tổn thương các người. Tôi không vui, các người cũng không vui, cần gì chứ? Các người đi ăn chơi đàng điếm, tôi về tắm rửa đi ngủ. Chúng ta đều có việc bận cả. Không phải tốt hơn sao?



- Chỉ là thấy nhiều người thì náo nhiệt hơn thôi.



Nụ cười trên mặt Khương Di Nhiên biến mất, vẻ mặt thành thật nhìn Đường Trọng:



- Cậu không nghĩ tôi là chị cậu à? Ngày đại hỉ của chị, cậu không thấy vui mừng cho tôi à?



- Đi chơi thôi.



Khương Khả Nhân đứng dưới mái nhà cong cách đã không xa nhìn Đường Trọng, nói:



- Hôm nay là khoảng thời gian vui vẻ.



---------



Hoa phường. Phụ nữ như hải dương, đàn ông như thiên đường.



Xa hoa trụy lạc, hoan thanh tiếu ngữ.



Với Khương Di Nhiên mà nói, tối nay chính là tối chè chén say sưa ngày lễ đính hôn của cô. Cho nên mọi người phải uống thỏa thích, vui chơi thỏa thích.



Không có rượu đỏ rượu tây vì Khương Di Nhiên thấy rượu đỏ rượu tây uống quá nhã nhặn. Tất cả mọi người nhất định phải uống bia, uống bia thì không khí mới cuồng dã hơn được.



Hôm nay tới tất cả đều thanh niên Khương gia, không có người nào là người ngoài cả, nếu bọn họ không cho rằng Đường Trọng là người ngoài.



Cho nên tất cả mọi người vô cùng tùy ý, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi, liên tục nâng chén.



Khương Di Nhiên là tiêu điểm trong đám người, ai cũng tìm cô chạm cốc uống rượu. Cô cũng không từ chối, có cầu tất có cung, có đến tất có đi.



Khương Di Lâm đang ca hát. Khương Di Lâm bề ngoài thanh tú nhã nhặn lại vô cùng thích hát. Đặc biệt là lúc uống



bia, cô ta cũng đứng lên lắc lư theo tiết tấu.



Đường Trọng ngồi một mình trong góc, hắn không chủ động tham gia vào giải trí của bọn họ. Những người kia cũng coi Đường Trọng là không khí.



Đường Trọng không từ chối lời mời của Khương Di Nhiên. Vì Khương Khả Nhân đã nói là bảo hắn theo bọn họ ra ngoài chơi đùa.



Khương Khả Nhân nói Đường Trọng vẫn nghe, huống chi là yêu cầu không có ý nghĩa này.



Khương Di Lâm kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay hoan nghênh. Có thể nhìn ra, cô vẫn được hoan nghênh ở Khương gia đấy.



- Chị Di Nhiên hát một bài đi.



Khương Di Lâm cầm mirco nói.



- Di Nhiên hát một bài đi. Di Nhiên hát rất êm tai.



Khương Như Nhất phụ họa.



- Đúng vậy. Di Nhiên là nhân vật chính ngày hôm nay, nhất định phải hát một bài mới được.



Khương Như Ngư cũng lên tiếng nói.



- Di Nhiên, chị muốn hát bài gì? Em giúp chị chọn bài.



Khương Di Lâm cười hì hì hỏi.



Khương Di Nhiên không từ chối, tự mình chạy đến rồi chọn một bài “đáng tiếc không phải anh” của Thiên Hậu Lương Tịnh.



“Giờ khắc này đột nhiên thấy rất quen thuộc, như bộ phim đã chiếu ngày hôm qua...”




Người trong nghề vừa ra tay đã biết cố hay không. Khương Di Nhiên mở miệng hát, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay. Tiếng hát của cô rất thanh tịnh, cũng hợp với thể loại này.



“Những lời này của em thì ra cũng giống như anh, không phải chúng ta cứ yêu là được. Thiếu một chút, lừa chính mình, lừa anh. Yêu mà không ở bên nhau...”



“Đáng tiếc không phải anh, đi với em đến cùng. Người cùng đi lại biến mất qua ngã ba kia. Cảm ơn đó là anh, đã dắt tay em...”



Vừa mới bắt đầu, mọi người còn nói cười vui vẻ.



Rất nhanh chóng, vẻ mặt của mọi người liền trở nên cổ quái.



Vì Khương Di Nhiên đang vừa hát vừa khóc.



Âm điệu của cô vẫn rất vững vàng nhưng cô không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh TV, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt.



Cô khóc? Sao mà khóc?



Đáng tiếc không phải anh. “Anh” là chỉ người nào?



“Cảm ơn đó là anh. Đã nắm tay em, cảm nhận được hơi ấm của anh. Cảm ơn đó là anh, đã nắm tay em, làm ấm trái tim em.”



Bài hát kết thúc, không có hoan hô, cũng không có tiếng vỗ tay.



Tất cả mọi người đều đám chìm trong tình cảm nồng đậm này, như là sầu não ý nghĩa của ca khúc hay như là sầu não vận mệnh của mình.



Đâu chỉ là Khương Di Nhiên? Có mấy người bọn hắn có thể nắm chắc vận mệnh và tình cảm của mình.



Bọn hắn sinh gia trong gia đình hào phú, được mặc cẩm y, ăn mỹ thực dưới vô số con mắt hâm mộ đố kỵ của mọi người. Nhưng bọn hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm thuộc về bọn hắn.



Ví dụ như Khương Di Nhiên hiện tại, ví dụ như Khương Di Lâm sau này.



Sau khi Khương Di Nhiên hát xong bài này cũng không lập tức quay người mà dựa lưng vào cái giường mềm mọi người đang ngồi, ánh mắt cứ chăm chú vào màn hình TV mặc dù màn ảnh đã tự động nhảy lên bài “tương tư trong mưa”.



Hốc mắt Khương Di Lâm cũng đỏ lên. Cô đi đến sau lưng Khương Di Nhiên, vươn tay ôm đầu và bả vai Khương Di Nhiên, khẽ để đầu mình lại gần.



Tâm trạng của Khương Di Nhiên cô có thể hiểu được.



Cô cũng có người đàn ông mà mình yêu nhưng vận mệnh cuối cùng rất có thể giống như Khương Di Nhiên, cũng bị gả cho một người đàn ông mà mình không thích, thậm chí là chưa gặp được mấy lần. Cuộc đời của các cô hoàn toàn bị hủy hoại.



- Một đám phế vật.



Đường Trọng lạnh giọng nói.




Âm thanh lỗi thời này vang lên phá vỡ không khí yên lặng và bi thương, cũng khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người.



- Mày mắng ai đó? Mày có bản lĩnh mắng lại lần nữa xem.



- Được lắm. Chửi bọn tao là phế vật. Mày là ai?



- Ôi, ngôi sao có khẩu khí lớn thật đấy...



- Không muốn lấy chồng thì đừng lấy chồng nữa. Sao phải buồn rầu thê thảm như vậy?



Đường Trọng hừ lạnh nói:



- Sớm biết như vậy tôi đã không đến rồi. Vốn dĩ là tiệc chúc mừng cơ mà, sao lại thành phòng khách cho liên minh phế vật an ủi nhau vậy? Các người cứ tiếp tục đi, tôi cùng tiếp nữa. Tôi không có nhiều chuyện thương tâm để làm trò cười cho mấy người đâu.



Đường Trọng nói xong, đứng dậy muốn rời đi.



- Cậu biết cái gì?



Khương Di Nhiên đột nhiên quay người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nghiêm nghị quát:



- Cậu biết cái gì? Cậu chẳng biết gì cả.



- Tôi chỉ biết một việc là đủ rồi.



Đường Trọng mỉa mai nhìn cô, nói:



- Tôi không muốn làm một chuyện thì ai cũng đừng mong miễn cưỡng được.



- Cậu không có ý thức trách nhiệm.



Khương Di Nhiên lăng lệ ác liệt nói:



- Cậu không phải người Khương gia, cậu chưa bao giờ nghĩ cho Khương gia. Cho nên cậu muốn gì thì làm thế. Bọn tôi không được. Bọn tôi đều là người Khương gia, bọn tôi đều muốn cống hiến bản thân cho Khương gia.



Dường Trọng cười ha hả, chỉ vào Khương Di Nhiên rồi nói:



- Cho nên cô bán mình đi à?



- Đây là giao dịch, là hôn nhân chính trị. Cậu hiểu không?



Khương Như Nhất cũng răn dạy Đường Trọng theo.




- Không hiểu.



Đường Trọng lắc đầu:



- Tôi biết chỉ có loại người ngu ngốc thì mới có thể làm ra loại chuyện nhàm chán này.



- Cậu...



- Sao? Không phục à?



Đường Trọng cười tủm tỉm nói. Hắn đi đến trước mặt Khương Di Nhiên, nhìn vào mắt cô rồi hỏi:



- Cô thấy cô gả cho Quan Tâm, Quan gia và Khương gia sẽ kết thành liên minh không gì phá nổi sao?



- Ít nhất thì cũng tốt hơn hoàn cảnh bây giờ.



Khương Di Nhiên cứng nhắc nói.



- Nếu Quan gia muốn nuốt mất Khương gia thì sao?



Đường Trọng hỏi.



- Không thể nào.



Khương Di Nhiên gấp giọng nói:



- Cái này có chỗ tốt gì với bọn họ đâu?



- Cái này có chỗ hỏng gì với bọn họ đâu?



Đường Trọng cười lạnh nói:



- Cô nghĩ cô gả cho Quan Tâm, Quan gia sẽ chiếu cố Khương gia bằng mọi cách à? Cô nghĩ vì có cô con dâu là cô tồn tại ở Khương gia, Quan gia sẽ hạ thủ lưu tình với Khương gia à? Cô đã là một miếng thịt, người khác có thể ăn, vì sao Quan gia lại không thể ăn?



- Bọn hắn cần sự ủng hộ của Khương gia...



- Quả thật là như thế.



Đường Trọng gật đầu:



- Nhưng đến lúc Khương gia yếu thế, thực lực càng ngày càng kém, lực uy hiếp càng ngày càng nhỏ, bọn hắn còn có thể coi Khương gia là đồng bọn ngang hàng không? Thả hổ nuốt sói, sói chạy, con hổ này không nguy hiểm gì à?



- Tất cả đều là do cậu suy đoán lung tung.



Khương Nhu Ngọc thở phì phì nói:



- Bọn tôi cũng biết cậu không an phận mà.



Đường Trọng nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói:



- Có những thời gian khóc sướt mướt này, các người cần phải đọc nhiều sách sử vào. Trên sử sách, thật sự không có vì hai nhà quan hệ thông gia mà giữ hòa bình mãi mãi đâu. Sở dĩ không đánh là vì không thể nào đánh được. Chỉ cần có lợi ích đến tay thì cả anh em ruột cũng đánh đập tàn nhẫn thôi. Cho nên đừng đánh giá quá cao năng lực của các người. Các người hi sinh như vậy, Khương gia cũng không dùng được đâu.



- Đường Trọng...



- Tôi biết tôi nói vậy là làm các người tổn thương.



Đường Trọng cười:



- Các người đều là một đám phế vật, đây là các người cảm giác mình chỉ có mỗi các này để báo đáp Khương gia. Kết quả lại phát hiện cách này không có hiệu quả, không giúp ích gì cho Khương gia hết. Các người hi sinh chỉ là lãng phí thời gian và cơ thể của mình mà không được công lao gì. Cho nên các người tức giận là chuyện đương nhiên.



- Nếu không thì còn có thể làm sao bây giờ?



Khương Di Nhiên cũng không khống chế nổi biệt khuất trong lòng nữa, rống lớn nói:



- Chẳng lẽ giống như mẹ cậu sao?



Chẳng lẽ giống như mẹ cậu sao?



Nghe thấy những lời này của Khương Di Nhiên, không khí trong phòng lại yên lặng lần nữa, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.



Mọi người rất phẫn hận với lựa chọn năm đó của Khương Khả Nhân. Vì bà là một tên lính đào ngũ, lúc Khương gia cần nhất thì bà lại chạy trốn. Hơn nữa việc này làm trong lòng bọn hắn cảm thấy không công bình. Những người Khương gia khác đều có thể chọn hi sinh, vì sao bà lại không thể?



Nhưng vì Khương Khả Nhân có địa vị đặc thù trong nhà, cũng bởi vì lão thái gia và Khương Lập Nhân vô cùng yêu quý bà nên rất ít người ở trước mặt chỉ trích những chuyện này. Những bọn tiểu bối bọn họ lại càng không dám đàm luận chuyện này trước đông người.



Ánh mắt Đường Trọng lập tức trở nên âm trầm, con mắt như con dao nhỏ lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Khương Di Nhiên.



Khương Di Nhiên cảm thấy cả người căng cứng, cảm giác như ngực mình có tảng đá lớn ngàn cân đè nặng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên thoải mái.



- Cô không học được bằng bà ấy đâu.



Đường Trọng hơi khựng lại, âm thanh trầm thấp nói:



- Cô không có năng lực và dũng khí như bà ấy. Cô cũng không thể tìm được một người đàn ông mà có thể hi sinh vì người đó, chết vì người đó, trả giá tất cả vì người đó. Cô thật đáng buồn.