Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 660: Đây không phải đường về nhà




- Bác tài, đến Tượng Sơn.



Đường Trọng ngồi vào xe taxi, nói.



- A, Tượng Sơn à?



Tài xế quay người lại nhìn, nói:



- Anh em, đây chính là nơi tốt, là chỗ ở của nhà giàu ở Yến Kinh chúng ta. Nghe nói là chỗ có long mạch,có thể có long khí, người ở đó đều không phải người bình thường. Người anh em thân phận cũng không nhỏ nhỉ?



- Thực ra cũng không có gì.



Đường Trọng ngượng ngùng nói:



- Cha tôi là bộ trưởng nhân sự, quản lý tất cả quan viên trong nhà nước thôi.



- Vậy ư?



Tài xế cười ha hả nói:



- Vậy chắc cậu ít xuất hiện, đi ra ngoài cũng không có xe đưa đón mà lại ngồi vào chiếc xe taxi cũ này của tôi.



Vừa nói chuyện, tài xế cũng vừa khởi động xe.



- Bây giờ không phải đang lưu hành giả heo ăn thịt hổ sao?



Đường Trọng đội mũ, đeo kính râm, cho nên không sợ tài xế nhận ra mình.



- Các công tử phong lưu trong hội chúng tôi đều thích chơi cái này. Nếu có người chọc đến mà thân phận của chúng tôi bị lộ thì có phải sẽ doạ bọn chúng nhảy dựng lên không?



- Đúng vậy. Nếu tôi có một người cha làm bộ trưởng thì tôi cũng làm như thế. Xe là của tôi tự mua, không phải thuê. Thấy thuận mắt tôi mới chở, thấy không vừa mắt thì xin lỗi anh, tôi không phải lái xe tuỳ tiện, không chở. Mắng sao? Vô dụng thôi. Ai dám quản tôi chứ?



Đường Trọng đã sớm nghe nói tài xế Yến Kinh làm cao, giờ tiếp xúc mới thấy thật đúng liền cười nói:



- Anh còn có lý tưởng hơn tôi nhiều.



- Tất nhiên. Năm đó tôi còn định làm nhà viết tiểu thuyết đấy.



Tài xế nói.



- Vậy sao không làm nữa?



- Ông già nhà tôi bảo, Tào Tuyết Cần còn chết đói thì kẻ không thông thạo văn chương như tôi có thể nuôi sống chính mình sao. Tôi thấy thế cũng đúng nên liền theo nghề lái taxi của ông ấy.



Lái xe nói:



- Người anh em, hút thuốc không?



- Không.



Đường Trọng nói.



- Hắc, đàn ông tốt. Vậy tôi hút một điếu không sao chứ. Yên tâm tôi sẽ mở cửa sổ.



- Không sao. Anh hút đi.



Đường Trọng nói:



- Anh đúng là người dễ nói chuyện.



Tài xế vừa hút một ngụm, vừa lái xe vừa hưởng thụ.



- Người anh em, tôi thấy cậu cũng không phải người bình thường.



Tài xế nói.



- Anh dựa vào đâu?



- Nhìn quần áo và trang phục của cậu.



Tài xế nói:



- Buổi tối còn mang kính to, không phải ngôi sao thì là côn đồ. Xem cậu cũng không giống côn đồ, vậy nhất định là ngôi sao.



- Tôi chỗ nào giống côn đồ vậy?



Đường Trọng cười.



- Cậu nho nhã, nói chuyện với cậu không áp lực và cả giọng điệu nói chuyện của cậu nữa. Cậu nói chuyện khá thân thiết. Cậu dễ gần, tôi trêu chọc cậu thì cậu cười, tôi hút thuốc cậu cũng đồng ý. Đây là bởi vì cậu không coi những người nhỏ bé như tôi vào mắt hoặc không để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Còn nữa, cậu đến nơi nào chứ? Là Tượng Sơn, đây là chỗ có thể tuỳ tiện đến sao? Tôi lái xe nhiều năm như vậy rồi mà vẫn là lần đầu tiên có người muốn đến chỗ này. Nếu cậu là tên côn đồ…nhưng côn đồ đến đó làm gì.



- Anh đúng là thần.



Đường Trọng vui vẻ nói:



- Ánh mắt rất chuẩn.



- Hắc, những người trong nghề chúng tôi đều làm được việc này. Cái khác không nói là giỏi nhưng bàn về nhìn người thì chúng tôi đứng thứ hai sẽ không ai dám đứng thứ nhất. Cái dạng khách nào mà chúng tôi chưa chở qua? Chỉ cần hai ba câu nói là tôi có thể đoán được tám chín phần về người này.



- Đúng vậy. Nghề nào mà không có chuyên gia chứ.



Đường Trọng phụ hoạ nói.



Dù sao cũng không có chuyện gì, nói chuyện với bác tài này cũng hay. Đây là kinh nghiệm của người bình thường khi thường xuyên tiếp xúc với một việc nhưng từ khi hắn thành ngôi sao nên rất ít có cơ hội như vậy.



Tối hôm nay, mỗi người đều có thu hoạch riêng, mà mình tuy có thu hoạch nhưng không tốt như mong muốn.



Khương Di Nhiên mời mình tham gia bữa tiệc đính hôn của cô ta, rồi lại tổ chức nó ở hoa phường.



Hoa phường là chỗ nào? Đó là địa bàn của Đổng Tiểu Bảo. Ở đây Đường Trọng đã từng đánh mấy chục Vệ sĩ của Đổng Tiểu Bảo.



Cô ta có mục đích gì, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được.



Đường Trọng cũng không phải đèn cạn dầu, hắn đồng ý đến là vì muốn cho Khương Di Nhiên thuốc nhỏ mắt thôi. Khương Di Nhiên không thích Quan Tâm là việc mọi người đều biết. Không chỉ thế, Khương Di Nhiên có người đàn ông cô ta yêu, đây là sự thật Đường Trọng nhận ra.



Khương Di Nhiên đính hôn với Quan Tâm là rất bất lợi với Khương Khả Nhân. Nếu có sự ủng hộ của nhà họ Quan thì địa vị của Khương Khả Nhân ở đông điện càng thêm lung lay.



Mọi người đều hiểu rõ thực tế. Khương Khả Nhân điều hành đông điện nhiều năm, từ trên xuống dưới an bài rất nhiều người. Nhưng nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Khương mà nhà họ Quan lại ra tay thì những người trung thành kia có thể còn lại mấy người?



Nếu có thể khiến Khương Di Nhiên giải trừ hôn ước với Quan Tâm, thậm chí hai nhà có chút mâu thuẫn thì không còn gì tốt hơn.



Thế nên Đường Trọng đã đến. Mặc kệ Khương Di Nhiên có thừa nhận hay không thì trong lòng cô đã gieo xuống hạt giống hản loạn.



Còn việc hạt giống kia có nảy mầm hay không thì phải xem tình hình phát triển.



Chỉ cần cho nó mảnh đất phù hợp, thì chắc chắn cô ta sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình.



Lúc Đường Trọng đến là đi xe cùng Khương Di Nhiên nên hắn về trước thì chỉ có thể đi taxi về. Người nhà họ Khương sẽ không chủ động tiễn hắn.



Biệt thự của Khương Khả Nhân ở chân núi Tượng Sơn. Đó là một chỗ đặc thù, có thể vào ở đều là lãnh đạo cấp BOSS của tất cả công ty nhà nước. Có thể điều hành công ty nhà nước mà lại có thể lên đến vị trí này thì sao là người đơn giản được?



Cho nên suy đoán của bác tài xế vẫn là rất chuẩn. Thân phận Đường Trọng không đơn giản.



Tượng Sơn thuộc nơi xa xôi nên dù lái xe nhanh cũng mất không ít thời gian.



Hai người nói chuyện vui vẻ nên không thấy thời gian trôi chậm.



Đường Trọng lại nhìn về đằng sau nói:



- Đại ca, hay là tôi giúp anh lái xe một lúc?



- Sao vậy? Cậu cũng muốn làm tài xế taxi rồi hả?




Người tài xế cười to nói:



- Việc này là không được đâu. Đang ở trên cầu đấy, không thể đỗ xe, đợi đến chỗ vắng thì có thể suy nghĩ.



- Vậy đi nhanh một chút.



Đường Trọng nói.



- Người anh em, không thể nhanh hơn, đây là đoạn đường có hạn chế tốc độ.



Vẻ mặt tài xế đau khổ nói.



- Được rồi, vậy thì ngồi thêm một lát.



Đường Trọng nói.



Xuống cầu, xe bắt đầu chạy theo hướng Tượng Sơn.



Người có tiền thường thích ở nơi xa xôi bởi vì ở đó có non xanh nước biếc, không khí rất trong lành, thoải mái và dễ chịu.



Nhưng đến buổi tối, số lượng xe qua lại ở đây rất ít. Đặc biệt là tối thứ bảy và chủ nhật, cả đường cái rộng lớn cũng rất ít xe chạy.



Nếu là bình thường thì Đường Trọng rất thích cảm giác rộng rãi này.



Nhưng hôm nay lại khiến hắn có chút bực bội.



Chiếc xe Buick đằng sau kia đã đi theo bọn họ một đoạn dài rồi. Tuy phương thức chúng dùng rất cao minh nhưng làm sao qua mắt Đường Trọng được.



Kỹ xảo theo dõi và phản theo dõi của hắn học được từ lão râu dài cơ mà. Ở trên ngọn núi kia, lão râu dài chính là thần núi. Dưới sự huấn luyện của ông, hắn có thể tìm ra một con sói đất có kí hiệu đặc thù huống chi là một chiếc xe lớn và một người sống như vậy.



- Anh bạn, có muốn thử một chút hay không?



Đến nơi an toàn tài xế xe hào phóng nói.



Tuy việc này không phù hợp quy định nhưng hắn thấy hợp ý với cậu thanh niên này liền vi phạm quy định một chút cũng không sao. Ai bảo bọn hắn nói chuyện vui vẻ như vậy đâu.



- Cảm ơn, tôi không cần nữa rồi.



Đường Trọng cười nói:



- Đại ca, dừng ở phía trước đi.



- Sao vậy? Nghẹn hỏng rồi. Vừa may, tôi cũng muốn đi tiểu.




Lái xe hiểu lầm ý Đường Trọng nói.



Đường Trọng cười cười không nói gì.



Xe taxi giảm tốc độ rồi dừng lại bên đường.



Chiếc xe Buick đen chạy nhanh đi qua, cửa sổ xe mở, rồi một họng súng đen sì chĩa ra ngoài.



____________



- Khả Nhân, tối nay ở đây ngủ đi, muộn như vậy còn về Tượng Sơn làm gì?



Bà lão kéo tay Khương Khả Nhân không muốn cô đêm tối còn ra đường.



- Mẹ, tối Đường Trọng sẽ về. Con lo nó ở một mình nên về thì tốt hơn.



Khương Khả Nhân nói.



- Vậy gọi điện cho Đường Trọng để tối hắn cũng về đây. Trong nhà không phải không có chỗ ngủ. Nếu con không gọi thì mẹ gọi.



Bà lão nói.



- Mẹ, không cần đâu.



Khương Khả Nhân ngăn cản.



- Chuyện trong nhà mẹ cũng biết. Đường Trọng ở đây nhất định sẽ không quen.



Bà lão thở dài nói:



- Thật sự oan uổng cho đứa bé này. Được rồi, vậy con về đi. Có con chiếu cố mẹ cũng yên tâm hơn.



Khương Khả Khanh đứng ở bên cạnh, kéo cánh tay bà lão làm nũng, nói:



- Mẹ, mẹ để chị con về đi. Con ở đây với mẹ, mẹ đuổi con cũng không đi đâu.



- Mẹ thì lại muốn đuổi con đi.



Bà lão tức giận nói:



- Khả Khanh, con xem con bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc nào mới giải quyết đại sự của con hả? Con xem chị của con đã có hai đứa con rồi, vài năm nữa cũng trở thành bà ngoại giống mẹ đấy…



- Mẹ đừng ép con, mẹ ép thì con cũng đi.



Khương Khả Khanh đau đầu nhất đúng là bà lão bức hôn.



- Con đi mẹ cũng phải nói, mẹ thấy con một lần sẽ nói một lần. Con không thích nghe mẹ vẫn cứ nói.



Bà lão rất cố chấp trong chuyện này.



- Lúc nào con dẫn đàn ông đến trước mặt mẹ thì mẹ mới không nhắc đến chuyện này nữa.



- Nhanh thôi, rất nhanh con sẽ dẫn về.



Vẻ mặt Khương Khả Khanh đùa cợt nói.



- Hỗn thế Ma Vương, con lại lừa mẹ rồi.



Bà lão tức giận nói. Không biết Khương Khả Khanh cam đoan ‘rất nhanh’ bao nhiêu lần rồi.



Khương Khả Nhân đi ra ngoài, xe của cô đã đợi ở cửa.



Một gã Vệ sĩ giúp cô mở cửa xe, cô ngồi vào, vẫy tay chào Khương Khả Khanh sau đó xe liền khởi động đi.



Hơi mệt nên cô nhắm mắt lại tựa trên ghế ngồi.



Không lâu sau thì chập chờn ngủ.



Đợi khi cô tỉnh lại đã phát hiện mình đang đi trên con đường xa lạ.



- Đây là đâu?



Cô ngồi dậy, cảnh giác hỏi.



- Phu nhân, chúng ta về nhà.



Vệ sĩ ngồi ở tay lái nói.



- Đây không phải đường về nhà.



Khương Khả Nhân lạnh giọng nói:



- Khương Quân, rốt cuộc anh định làm gì?



character:line-break'>