Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 713: Không thể cứ như vậy rồi




Trong quán, Hoa Minh với Vương Ái Quốc đang cầm mic hát bài “Chết rồi vẫn muốn yêu”. Nhìn cảnh hai người tâm tê liệt phế, toàn thân run rẩy, mặt như thần kinh, bộ dáng dở hơi, thì càng giống với “Chết rồi vẫn muốn hát” thì hơn.



Đường Trọng với Lương Đào ngồi trên ghế băng trong góc uống rượu, mặt Lương Đào khá là âm trầm, hiển nhiên là chưa có hồi phục lại sau những chuyện vừa rồi mới xảy ra.



Lương Đào nâng chén với Đường Trọng rồi nói:



- Mày không nên đánh nhau. Có rất nhiều người nhìn thấy đó.



- Làm sao mà không nên?



Đường Trọng cười.



- Vì mày là minh tinh mà.



- Ai nói minh tinh là không được đánh nhau đâu?



- ………………………



- Nói sau đi, nhiều khi nắm đấm mới là phương pháp giải quyết vấn đề thống khoái nhất. Không cần chờ đợi cái gì, không cần thời cơ, có cừu báo luôn tại chỗ, sẽ hết tức giận ngay.



Đường Trọng cười lớn nói.



Lời này của hắn không phải chỉ là muốn an ủi Lương Đào mà trong lòng hắn nghĩ gì thì hắn nói vậy.



Hắn lớn lên trong tù, trong tù thường xuyên đưa vào mấy tên tù nhân phạm trọng tội, có khả năng là vài chục năm có khi là cả đời không thể ra ngoài được.



Tương lai của mấy tên này đều triệt để bị phá hoại hết, cũng không còn hy vọng để sống. Thế nên chẳng còn gì để khiến cho bọn chúng sợ hãi nữa. Mới vào tù đã làm mưa làm gió, nhục mạ giám ngục, ẩu đả với bạn cùng phòng.



Mỗi khi gặp phải mấy tên này thì lão râu dài thường giải quyết vấn đề bằng cách mang tên đó vào một phòng giam khác. Hai người sẽ quyền đối quyền, trảo đụng trảo một phen, đương nhiên kết quả giao tranh luôn là lão râu dài bình thản ra ngoài còn mấy tên ác bá thì chỉ có nằm bẹp ở trong phòng mà thôi.



Từ đó trở đi mấy tên này mới chịu an phận thủ thường. Lại nhờ sự phối hợp các phương pháp “học tập” của nhà giam, mấy tên này rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Giám ngục nói cái gì thì nghe cái đó, không dám có chút phản kháng.



Chỉ cần trong tâm khảm họ có chút sợ hãi, mới có thể trói buộc được bọn họ. nếu như bọn họ trời không sợ đất không sợ thì họ sẽ chẳng kiêng nể gì hết.



Thực ra Đường Trọng vẫn luôn đề nghị lão râu dài viết một quyển sách có tựa là “Hồi ức cải tạo phạm nhân bạo lực”, bởi cái công việc cải tạo phạm nhân này lão tuyệt đối là có kinh nghiệm phong phú.



- Tao cũng thử rồi.



Lương Đào nói.



- Đáng tiếc là thất bại.



Nếu nói về đánh tay bo thì hắn đúng thật không phải là đối thủ của tên Lý Minh Ý kia. Lần trước, hai người đánh nhau trước cửa khách sạn đó là nhờ Hoa Minh dẫn người tới mới chiếm được chút tiện nghi mà thôi. Hắn chỉ học tâm lý học, sao có thể chiếm ưu thế được với mấy tên phi công chú trọng rèn luyện thân thể kia cơ chứ.



- Thế tao mới phải ra tay chứ.



Đường Trọng cười.



- Cho thằng đó biết Lương Đào mày có một thằng bạn biết đánh nhau.



- Tao chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mày.



- Thanh danh thì tính làm cái đếch gì.



Đường Trọng ra vẻ xem thường nói:



- Tao mà muốn thì chắc chắn tao sẽ có. Tao không muốn thì dù là ai cũng đừng nghĩ có thể lấy cái cớ đó ra mà ép tao. Mà dù cho người ngoài có chửi tao cả trăm lần thì tao cũng sẽ nhìn sắc mặt của Lương Đào mày.



Lương Đào cảm động trong lòng, giơ chén rượu lên nói:



- Cám ơn mày.





Keng ——



Hai người dùng sức cụng chén với nhau.



Uống một hơi hết sạch rượu trong chén, Lương Đào liền rót đầy chén của hai người.



- Lý Minh Ý thì tao cũng gặp rồi.



Đường Trọng có chút suy nghĩ rồi nhìn Lương Đào.



- Thằng đó đâu phải là đối thủ của mày.



Nội tâm Lương Đào như bị cái gì đó đâm vào, nói:



- Tao chỉ nói cho cô ấy cha mẹ tao là chủ cửa hàng quần áo nhỏ.



- …………………………



Đường Trọng trầm mặc.




Hóa ra là như vậy. Ngày nay người ta chỉ coi trọng công danh lợi lộc, ngay cả nơi trong sạch nhất cũng bị ảnh hưởng mà thôi. Học tốt không bằng gả tốt, đã thành lời răn cho vô số nữ sinh.



Lương Đào không nói cho người yêu biết tình huống chân thực của gia đình mình, vì muốn bảo vệ sự thuần khiết của tình yêu. Đáng tiếc lại gặp phải chuyện xấu như vậy.



Ông bà chủ cửa hàng quần áo làm sao có thể so với lãnh đạo của ngành hàng không được cơ chứ. Đây là do người làm sai, cũng là cái sai của xã hội.



- Cô ta thực là không có phúc khí rồi.



- Đúng thế đó.



Lương Đào ngẩng cổ uống một hơi hết chén rượu, khóe miệng còn vương chút rượu, nói:



- Tao đành tự an ủi mình như xưa thôi.



Đường Trọng cũng uống hết chén rượu rồi nói:



- Đó là sự thật. Cô ta mà biết được chân tướng sự việc chắc chắn sẽ hối hận.



- Sau đó cô ta lại tới tìm tao, nhưng bị tao đuổi đi rồi.



Lương Đào cười lạnh.



- Cô ta muốn lấy tao làm trạm trung chuyển đồ bỏ sao?



- Chuyện này cho qua đi thôi.



- Gây khó dễ.



Hai mắt Lương Đào đỏ lên. Hắn vuốt lồng ngực mình rồi nói:



- Đau ở đây.



Đường Trọng cũng chỉ có thể trầm mặc lần nữa.



- Tao có một gia đình không tệ, nhưng mà áp lực phải gánh chịu rất lớn. Cha mẹ luôn đem tao với người ta ra so sánh, hơi chút mắc sai lầm thì lại khiến cho ông bà ấy mất mặt. Ba năm cấp ba tao phải dựa hết vào bản thân để thi đậu vào khoa tâm lý của Nam Đại.



- Vì sao tao chọn khoa tâm lý đây? Không phải vì tao thích nó đâu, mà chẳng qua nó cần ít tính chuyên nghiệp, có thể có danh tiếng mà không cần phải bỏ quá nhiều sức, tao muốn chính là cái lá chắn Nam Đại này, để cho cha mẹ tao có thêm chút thể diện.



- Vào Nam Đại rồi tao cứ nghĩ chính mình sẽ được thư giãn một chút. Tao muốn bù đắp 3 năm cấp 3 gian khổ đó. Ngủ, đánh bài, uống rượu, suốt đêm chơi trò chơi, mang theo nữ sinh đi khách sạn mướn phòng ——"




- Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại. Tao sai rồi. Sai thật sự rồi. Đi ngược dòng nước không thuận theo lẽ thường. Bị người ta vượt qua thì người ta sẽ khinh bỉ mình, thế giới này nơi nào mà không có cạnh tranh.



- Chỉ cần tao làm tốt tao mới có thể đứng trên người ta. Mới không ai dám khinh tao, không ai dám đoạt của tao cái gì.



Khuôn mặt Lương Đào trở nên dữ tợn vặn vẹo, giọng nói lạnh lùng:



- Mới không có ai dám phản bội tao.



Chỉ có nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này thì mới biết đường nghĩ cách cải biến vận mệnh của mình. Vương Ái Quốc đã, Lý Ngọc đã, Hoa Minh đã, hiện tại Lương Đào cũng vậy.



Tất nhiên Đường Trọng là người giác ngộ sớm hơn cả.



Đường Trọng giơ chén lên, cười nói:



- Sao nào? Mày muốn trở thành thằng 307 cuối cùng rời khỏi Nam Đại sao?



- Tao không đi. Tao sẽ ở lại. Nam Đại sẽ thành cây cầu nối cho tao. Trước kia tao nghĩ cha tao làm quan quá mệt mỏi, không ngờ bây giờ tao lại cũng đi con đường này.



- Chúc mày thành công.



Đường Trọng giơ chén lên nói.



- Nhất định như vậy.



Hai chén rượu lại đụng nhau lần nữa, âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên.



Rầm rầm…



Cửa phòng bị người ta đạp ra.



Lý Minh Ý mặt mũi bầm dập do bị Đường Trọng xử lý chỉ vào bốn người trên salon mà kêu:



- Chính là bọn họ. Bọn họ đánh tôi đó.



Vị cảnh sát trung niên cầm đầu lạnh lùng, cao ngạo quét mặt nhìn rồi vung tay lên quát:



- Mang đi.



Mấy tên cảnh sát lao đến, định bắt lấy bọn Đường Trọng.




- Làm cái gì thế? Đừng đụng vào tôi.



- Buông ra. Mấy người dựa vào cái gì mà bắt người? Chúng tôi có phạm pháp đâu?



- Đến cục cảnh sát đi rồi sẽ biết mình phạm tội gì.



Trung niên cảnh sát ngữ khí bất thiện trả lời. Lão không có giải thích, mà cũng không muốn giải thích.



Lý Minh Ý tới trước mặt Lương Đào và Đường Trọng, cười lạnh:



- Lương Đào mày thích hung hăng càn quấy chứ gì? Tao xem xem chốc nữa mày càn quấy thế nào. Còn thằng họ Đường này, bố mày từ trước tới nay chưa có bị ai đánh bao giờ. Mày đánh tao thế nào chốc nữa tao sẽ trả lại, mà còn thu thêm cả tiền lãi nữa.



Thân thể Đường Trọng hơi nghiêng về trước, một cái tát giáng thẳng lên mặt Lý Minh Ý.



Chát………



Một tiếng giòn vang lên khiến cho mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng.



Tên này lúc này còn dám đánh người sao?




- Tao đánh mày thế đấy? Mày nhớ rõ chưa? Nếu như chưa có nhớ rõ ràng tao sẽ giúp mày nhớ tiếp nhá?



Đường Trọng cười hỏi. Lý Minh Ý bật khóc.



Thật sự bật khóc.



Hắn quay về phía trung niên cảnh sát mà hô hào:



- Lâm thúc, chú thấy rồi đấy.



Trung niên cảnh sát chau mày, lão không ngờ rằng mình dẫn người tới bắt mà còn kẻ dám ra tay đánh người trước mặt mình nữa.



Đây có khác gì không coi thôn trưởng là cán bộ đâu.



- Mang đi.



Lão vung tay lên, quát. Mấy tên này đã đến địa bàn mình thì phải lột da chúng nó mới được.



- Người là do tôi đánh. Đưa tôi đi được rồi.



Đường Trọng nói với lão.



- Bọn họ không liên quan.



- Cậu nói không liên quan tức là không liên quan sao?



Lâm Nhất Tùng nhận được điện thoại của lão lãnh đạo, tất nhiên sẽ bảo vệ danh dự của con trai ông ta. Tuy hắn biết cái thằng trước mặt là minh tinh, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới quyết định của lão:



- Tôi nhận được thông báo không phải như thế. Các người quần ẩu, không tuân theo pháp luật, mà có nhiều người chứng kiến lắm.



Minh tinh thì làm sao? Minh tinh có thể dùng mặt quét thẻ sao? Minh tinh có thể khiến cho lãnh đạo gọi điện cho mình sao?



- Có chứ. Ai nói không quan hệ? Thằng cháu nội kia là tôi đánh đấy. Có giỏi thì bắt tôi đi.



Hoa Minh nhảy ra nói ra.



- Cái gì mà mấy người đánh? Cái tát thứ bảy đến thứ mười là của tôi mà. Vương Ái Quốc cũng không chịu yếu thế.



Lương Đào tiến lên, nhìn Lý Minh Ý nói:



- Là do tôi, chuyện của hai người chúng tôi thì không nên lôi người khác vào.



Tâm tình Lâm Nhất Tùng càng thêm khó chịu, lão mỉa mai nhìn mấy tên sinh viên này nói:



- Được đó. Có tình có nghĩa, quả là khiến người ta bội phục, nhưng mà mọi người nghe chưa? Chính bọn họ thừa nhận đã đánh người nhé, thế thì theo chúng tôi đi nhận xử phạt đi.



Hoa Minh Lương Đào đều nhìn Đường Trọng chờ hắn ra quyết định. Danh khí của Đường Trọng càng ngày càng lớn thì uy tín ở phòng 307 cũng càng cao lên. Mấy người học đều nghe ý kiến của Đường Trọng mà làm việc.



Đường Trọng vốn muốn giải quyết dứt khoát chuyện này, rồi còn uống mấy chén với Hoa Minh nữa. Dù sao thời gian đối với bọn hắn quả thực rất quý giá.



Thế nhưng, hiện tại người lớn trong nhà Lý Minh Ý ra tay rồi. Chuyện con trẻ vui đùa thì thôi, người lớn lại nhảy ra can thiệp, khiến cho người ta rất là khó chịu.



Bon họ đã đánh tới tận cửa, Đường Trọng không thể cứ để cho qua như vậy được.



Nếu không giải quyết tốt chuyện này chỉ sợ sau này Lương Đào sẽ không sống an ổn được.



Thế nên hắn cười nhìn Lâm Nhất Tùng nói:



- Đi. Chúng tôi đi với ông một chuyến vậy.