Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 736: Họ Đường không có người tốt!




Tách tách tách….



Bởi vì khi lưỡi dao được rút ra lại không có gì lấp vào nên trên bụng hình thành một cái lỗ nhỏ. Máu tươi cùng thịt xen lẫn một chỗ tạo thành một chất hỗn hợp chảy ra mặt đất, không có gì ngăn cản.



Khuôn mặt Đổng Tân Hàng tươi cười, bộ dáng thất bại trước đây được thay bằng tinh thần sáng láng, toả sáng giống như được thêm một lần sống lại.



Hắn được giải thoát rồi!



Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Đổng Tiểu Bảo xuất hiện rồi đẩy xe lăn ra bên ngoài.



Hắn căn bẳn không liếc Quan Ý một lần, với hắn mà nói, người kia chỉ như một việc của quá khứ mà thôi, đã không còn ý nghĩa gì nữa.



Mãi cho đến sân vườn của khu nhà nhỏ bên cạnh, Đổng Tiểu Bảo mới dừng lại.



- Lấy rượu cho chú.



Đổng Tân Hàng nói.



- Được.



Đổng Tiểu Bảo không hề do dự đồng ý. Tuy bác sĩ nói thân thể của ông không thích hợp uống rượu, nhưng nếu cứ tuân theo quy định thì cuộc sống còn ý nghĩa gì?



Hắn đi vào lấy ra hai chai rượu tây, Đổng Tân Hàng xua tay nói:



- Lấy rượu đế.



- Được. Vậy thì rượu đế.



Đổng Tiểu Bảo lại xoay người lại, lấy hai chai rượu đế ra.



- Mao Đài của cháu, bình thường cũng không nỡ uống một ngụm.



Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói. Hắn mở cả hai chai, một chai đưa cho Đổng Tân Hàng, còn mình cầm một chai khác, nói:



- Chú ba, mời.



Coong…..



Hai chai sứ đẹp chạm vào nhau phát ra thanh âm thanh thuý.



Đổng Tân Hàng ngẩng cổ, tu rượu ừng ực.



Một ngụm này thế mà lại uống hết hơn nửa chai.



Đổng Tiểu Bảo nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Đổng Tân Hàng uống thả phanh.



Hắn biết, hôm nay chú ba rất vui, cực kỳ vui.



- Sảng khoái.



Đổng Tân Hàng lau một vết rượu ở cằm, cười lớn nói:



- Thật sảng khoái.



- Rượu này được chứ?



Đổng Tiểu Bảo cười nói.



- Rượu ngon. Rượu ngon.



Đổng Tân Hàng khen:



- Mặc dù hiện tại có chết thì ta cũng không có tiếc nuối gì lớn.



- Chú ba, chú không thể chết. Cháu còn cần chú giúp cháu đây.



Đổng Tiểu Bảo vội an ủi.



Đổng Tân Hàng cười khổ lắc đầu, nói:



- Tiểu Bảo, cháu nói xem có phải đời này chú rất thất bại không?



- Sao như vậy được. Hai mươi năm trước, chú ba là đệ nhất mỹ nam của Yến Kinh, là công tử có tiền đồ nhất, nghe nói số cô gái thích chú có thể xếp hàng từ cửa Huyền Vũ đến ngoài thành. Đổng Hãn Thanh cháu đã quen rất nhiều người đẹp nhưng cũng không thể chiếm được danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Yến Kinh.



Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói:



- Chú ba mạnh hơn chúng cháu nhiều lắm.



Đổng Tân Hàng cũng không bởi vì Đổng Tiểu Bảo nịnh nọt mà thoải mái, hắn vỗ cái chân gãy của mình, nói:



- Chú bị người hại thành như vậy mà còn không biết hung thủ là ai, vậy còn chưa đủ thất bại sao?



Đổng Tiểu Bảo im lặng.



Chuyện kia quá phức tạp. Hơn nữa, lúc ấy chuyện xảy ra quá đột nhiên. Bên nhà họ Đổng chỉ có Đổng Tân Hàng đuổi theo, đợi đến khi bọn họ đuổi tới thì thảm kịch đã xảy ra, tên họ Đường đúng là đã nổ súng…việc như vậy còn chưa rõ sao?



Ai có thể nghĩ đến, nhà họ Quan vậy mà đã chen vào, chuyện còn ẩn tình khác chứ?



Đây không chỉ là nỗi nhục của chú ba mà cũng là nỗi nhục của Đổng Tiểu Bảo hắn, của cả nhà họ Đổng.



- May mắn có Đường Trọng.



Đổng Tân Hàng nói.



- Đúng vậy. May mắn có Đường Trọng.



Đổng Tiểu Bảo cũng cười theo, nhưng trong lòng có chút khó chịu.



Hai người đã đấu gay gắt nhiều lần nhưng mình cũng không chiếm được tí lợi ích nào từ tay hắn. Bây giờ, vì chuyện của Quan Ý mà mình còn phải nợ hắn một nhân tình lớn.




Lúc hắn gọi cuộc điện thoại kia, chắc đã nghĩ kỹ cái kế hoạch này rồi đi?



Lại khiến mình thành người trung gian, vạch trần bí mật mâu thuẫn giữa hai nhà họ Khương và họ Đổng, để hai nhà hoá thù thành bạn, cùng chống lại nhà họ Quan.



Quan Ý là củ khoai lang bỏng tay. Ai giết hắn thì sẽ rơi vào kết cục không chết không dừng với nhà họ Quan. Vấn đề là, chính mình đã biết đó là một âm mưu nhưng vẫn không thể không tiến vào.



Oan uổng nhất chính là, rõ ràng bị hắn lừa rồi nhưng vẫn phải cho hắn 1000 vạn, rồi còn phải mang ơn hắn.



Bởi vì, so với Đường Trọng thì mình càng cần Quan Ý hơn.



Hoặc có thể nói, hai mươi mấy năm oán khí của chú ba cần chỗ phát tiết, mà Quan Ý chính là lựa chọn tốt nhất.



Xem tình huống hiện tại của chú ba, nếu bây giờ Đường Trọng ở trước mặt thì hắn nhất định sẽ cùng hắn hét lớn một lần nha.



Đổng Tân Hàng nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói:



- Trong đám người trẻ tuổi có người này là vinh hạnh của các cháu, cũng là bất hạnh của các cháu.



Đổng Tiểu Bảo ừng ực uống một ngụm rượu, hào khí vượt mây nói:



- Chú ba, chú nâng hắn cao quá. Không phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao?



- Nếu hắn chỉ đơn giản là một minh tinh thì chúng ta phải cảm ơn với hắn sao?



Đổng Tân Hàng không khách khí nói:



- Chúng ta liệu phải thương lượng với hắn à?



- Cũng đúng.



Đổng Tiểu Bảo cười. Hắn thường xuyên đến thăm chú ba, số lần hai người nói chuyện không nhiều nhưng hầu như lần nào cũng liên quan đến Đường Trọng.



Không thể không nói, hắn đang ở thời kỳ mới nổi. Không những thế, anh lại không thể làm gì với loại mới nổi của hắn.



Đổng Tân Hàng thò tay vuốt ve chiếc xe lăn, ngón tay chạm vào cái nút màu đỏ, ấn mạnh một phát, lưỡi dao sắc bén kia liền bật ra.



- Cháu còn nhớ, vì sao lại chế tạo chiếc xe lắn này không?



Đổng Tân Hàng nhớ lại cũng như tự hỏi.



- Nhớ rõ.



Đổng Tiểu Bảo nói.



Đổng Tiểu Bảo đương nhiên nhớ rõ. Hắn nhớ rõ ngày nào đó, lúc đó hắn vẫn chưa đến hai mươi tuổi, thường hay chạy đến tìm ông chú suốt ngày ngồi trên xe lăn không nói lời nào này để nói chuyện phiếm.



Ngày nào đó, bỗng nhiên ông chú mở miệng nói chuyện. Ông nói ông muốn một chiếc xe lăn có thể giết người.




Đổng Tiểu Bảo đã đồng ý. Hắn sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ông chú này



Ông ấy muốn giải thoát, có lẽ với ông ấy đây là một chuyện hạnh phúc.



Bởi vì, nếu để ông ấy tiếp tục sống như vậy thật sự quá tàn nhẫn.



Sau khi xe được chế tạo xong, Đổng Tiểu Bảo tự mình đưa tới, cũng là Đổng Tiểu Bảo dạy ông sử dụng cái cơ quan của chiếc xe lăn này như thế nào.



Từ đó về sau, chú ba liền ngồi trên chiếc xe lăn đặc biệt này. Mấy chục năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.



Thế nhưng, qua vài chục năm, chiếc xe lăn này vẫn chỉ là chiếc xe lăn bình thường, ông chưa bao giờ dùng chiếc xe này để giết người.



Đổng Tiểu Bảo biết, ông ấy không ra tay được.



Mặc dù lòng ông đã chết, sống không bằng chết, nhưng khi đối mặt với bà ấy vẫn không ra tay được.



- Chú ba thật sự yêu bà ấy.



Đổng Tiểu Bảo thường xuyên nghĩ như vậy. Mỗi khi hắn nghĩ như vậy, thì hắn càng hận người đàn ông đã cướp đi người phụ nữ chú ba yêu. Chú ba có gì không tốt, tại sao lại thua bởi người đàn ông kia?



- Nếu lúc trước chú ra tay thì có phải đã phạm sai lầm lớn rồi không?



Đổng Tân Hàng nói.



- Lúc đó chú ba sẽ không biết mình sai.



Đổng Tiểu Bảo cười nói.



- Đúng vậy. Giết cô ấy là vì giải thoát, cô ấy chết rồi, chú cũng sẽ giải thoát.



Đổng Tân Hàng nói:



- Ngay tại vừa rồi, vào thời khắc chú ấn nút đỏ kia, chú đã cảm thấy thật may mắn. May mắn vì chú đã lựa chọn chờ đợi, may mắn vì chú đã biết đáp án chính xác. Nếu không, cuộc đời của chú không chỉ có thất bại.



- Được rồi chú ba, cháu nhớ phần ân tình này của Đường Trọng, chú đừng gián tiếp ca ngợi hắn nữa.



Đổng Tiểu Bảo cười khổ.



- Không phải chú khen hắn, mà là gián tiếp nhắc nhở cháu.



- Nhắc nhở cháu cái gì?



- Cháu đã nói với ông chưa?



- Nói rồi.



- Ông ấy nói thế nào?



- Muốn tìm bọn hắn đòi lại công bằng.




Đổng Tiểu Bảo nói.



- Đòi công bằng như thế nào? Liên hợp với nhà họ Khương à?



- Có ý như vậy.



Đổng Tiểu Bảo nói:



- Nếu nhà chúng ta cùng nhà họ Quan quyết sống mái với nhau thì dù thắng cũng bị thương nặng. Hơn thế nữa, nhà họ Khương cũng là người bị hại, nên cùng chúng ta hợp tác mà.



- Nói vậy là cháu và Đường Trọng đã trở thành đồng bọn hợp tác hả?



- Tạm thời….thoạt nhìn là như vậy.



Đổng Tiểu Bảo bất đắc dĩ nói:



- Nghĩ đến về sau sẽ phải thường xuyên nhìn mặt tên khốn kiếp đó, đã cảm thấy cuộc đời thật không thú vị.



Đổng Tân Hàng nhẹ thở dài, nói:



- Nhà họ Đường không có người tốt.



Kẻ bị chú cháu nhà họ Đổng mắng là không phải người tốt, Đường Trọng, đang gọi điện cho Thu Ý Hàn. Hắn ngồi ở đầu giường, thanh âm ôn nhu nói:



- Phải thay anh cảm ơn cô nhé, tốt nhất là phải mời cô ấy ăn mấy bữa tiệc. Một xí nghiệp khởi đầu là giai đoạn khó khăn nhất, cô ấy có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã tìm được một đoàn người giỏi, chứng minh cô ấy đã làm không ít việc.



- Em biết. Nhưng khi em muốn mời cô ấy đi ăn thì cô ấy lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn em.



Thanh âm ngay thơ của Thu Ý Hàn truyền qua điện thoại.



- Tại sao cô ấy lại cổ quái nhìn em?



Đường Trọng cố nén cười hỏi.



- Anh biết rõ mà.



Thu Ý Hàn sẵng giọng.



- Sao em biết là anh biết rõ?



- Anh giảo hoạt như vậy sao có thể không biết được?



Thu Ý Hàn nói:



- Ngay cả cha em thông minh như vậy mà cũng nói anh là giảo hoạt đấy.



- Vậy ư? Thế ông ấy còn nói anh cái gì nữa?



- Ông ấy nói Đường Trọng không phải người tốt. Muốn em không nên qua lại với anh.



Thu Ý Hàn nhỏ giọng nói.



Đường Trọng nhẹ thở dài, xem ra vị bố vợ tương lai kia vẫn rất có thành kiến với mình nha.



- Vậy em trả lời thế nào?



Đường Trọng cười hỏi.



- Em nói em không làm thế.



Thu Ý Hàn đắc ý cười:



- Vốn chúng ta đã ít qua lại nha. Mà toàn là anh tới tìm em chứ em có trở về đâu. Cho nên chúng ta không cấu thành tội danh qua lại nha.



- Tết âm lịch về.



Đường Trọng nói.



- Ừ, tết âm lịch về.



Thu Ý Hàn đồng ý nói:



- Đúng rồi, ba em biết cô giúp anh quản lý nhãn hiệu đã rất tức giận.



- Cô em nói thế nào?



- Cô em không nói gì, cô cúp điện thoại luôn.



Đường Trọng cười to. Trong lòng nhịn không được khen Thu Tĩnh Văn một tiếng. Nghĩ thầm, người phụ nữ này hành động thật là nhanh, giao nhãn hiệu ANGEL cho cô đúng là tìm đúng người rồi.



Người mở đầu model. Ai không có một chút suy nghĩ muốn thế?



Hai người lưu luyến không rời cúp điện thoại, lúc Đường Trọng chuẩn bị ngủ thì cửa phòng bị người gõ nhẹ.



- Ai?



Đường Trọng hỏi.



Không ai đáp lại, vẫn là tiếng đập cửa nhẹ nhàng.



Đường Trọng đi qua mở cửa phòng, Khương Khả Khanh mặc áo ngủ nhanh chân chui vào, nhỏ giọng nói:



- Nhỏ giọng một chút, đừng để mẹ cậu nghe thấy. Nếu không chị ấy lại cho rằng cậu làm gì tôi.



……….