Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 741: Chơi chưa chán, không trở về được! .




Già mà không chết là cáo. Có một số việc có thể giấu được người bình thường, nhưng làm sao giấu được ánh mắt tang thương của ông cụ?



Lấy việc Đường Trọng và Khương Lập Nhân hợp tác làm diễn viên chính trong vở kịch kia làm tiền vốn đánh bạc, muốn Đường Trọng đồng ý cuộc hôn nhân này. Không thể không nói, ông cụ rất biết tìm điểm trọng tâm. Không chỉ thế, việc này cũng có thể uy hiếp được Đường Trọng.



Nếu có người có thể phá vỡ kết cục của ván bài kia thì Khương lão thái gia là người duy nhất có thể làm được.



Tuy ông đã già, khí lực đứng lên cũng không có nhưng ông là Định Hải thần châm của nhà họ Khương. Không chỉ đối với bên trong nhà họ Khương mà dù là bên ngoài nhà họ Khương thì ông vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn.



Không ai nghi ngờ lời nói của ông, cũng không ai dám nghi ngờ lời ông nói.



Nếu ông đứng ra lật lại nội dung câu chuyện trước kia thì sự việc sẽ phát triển đến nước nào?



Khương Như Long trở về, còn quân cờ Khương Khả Kỳ thì hoàn toàn không được dùng đến nữa. Thậm chí, ông có thể trực tiếp vứt bỏ Khương Lập Nhân lựa chọn nâng đỡ đứa con khác lên thay.



Nhà họ Khương không còn Khương Lập Nhân thì Khương Khả Nhân còn có thể quản lý Đông Điện nữa không? Mất đi chỗ dựa Đông Điện khổng lồ thì địa vị của Khương Khả Nhân ở nhà họ Khương còn lại bao nhiêu?



Trước kia, Khương Khả Nhân có thể đấu cùng Khương Như Long mà không bại là vì cô có năng lực xuất chúng, đã quản lý Đông Điện nhiều năm, nên có trụ cột. Ngoài ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là, lão thái gia không nói rõ muốn từ bỏ cô. Bởi vậy, tất cả tranh đấu chỉ có thể tiến hành vụng trộm.



Khương Lập Nhân bị loại bỏ, Khương Khả Nhân bị trục xuất, thù lao Đường Trọng nhận được từ lần trước phối hợp diễn trò liền lập tức phai nhạt.



- Cháu nguyện ý trả tiền thù lao, nhưng không bao gồm tình cảm cùng hôn nhân của cháu.



Đường Trọng nhìn lão thái gia, vẻ mặt thành thật nói:



- Lão thái gia, cháu rất tôn trọng cụ. Có một số việc, tuy cháu không trải qua nhưng cháu biết. Nếu như không có cụ âm thầm ủng hộ thì hoàn cảnh của lão râu dài ở Hận Sơn sẽ càng nguy hiểm hơn. Thậm chí, ông ấy cũng không có cơ hội đi Hận Sơn. Không có ông ấy thì sẽ không có cháu.



- Nhưng, cụ cũng thấy đấy. Tại sao lại phát sinh thảm kịch như vậy? Khởi nguồn của việc này là đâu? Khương Khả Nhân là cháu gái của ngài, lại bị mọi người gả cho một người đàn ông mà mình không thương, bà lựa chọn phản kháng nên mới gây thành thảm hoạ.



- Nếu không có việc lần đó thì nhà họ Quan đâu có cơ hội xen vào? Nếu không phải nhà họ Khương và nhà họ Đổng suy yếu thì nhà họ Quan đâu có thể thừa cơ mà quật khởi? Lão thái gia, đã có tấm gương. Tấm gương máu chảy đầm đìa. Vậy vì sao mà mọi người lại muốn giẫm lên vết xe đổ này?



- Khả Nhân là một ngoại lệ. Ở Yến Kinh nhiều nhà thông gia như vậy nhưng cũng chỉ có một Khương Khả Nhân.



- Làm sao cụ biết Đổng Bồ Đề không phải người thứ hai?



- Cho nên ta mới cần cháu đồng ý.



Ông cụ nói:



- Cô gái kia đã đồng ý rồi.



- Cái gì?



Mặt Đường Trọng cứng đờ.



Hắn kiên quyết từ chối như vậy cũng là đã nghĩ đến ý tứ của Đổng Bồ Đề. Suy bụng ta ra bụng người thôi. Hắn biết Đổng Bồ Đề hận mình đến mức nào. Cô ấy tuyệt không thể đồng ý gả cho mình.



Gả cho người đàn ông đã đâm mình hai nhát dao sao, trong lòng cô chịu nổi sao?



Nếu thái độ bên Đường Trọng kiên quyết một chút, thì áp lực bên cô sẽ nhỏ hơn. Như vậy, trong lòng cô có thể dễ chịu hơn một chút không?



Nói thật, Đường Trọng không hề có địch ý với Đổng Bồ Đề. Trong lúc lão râu dài gặp nguy hiểm, hai người bọn họ ở chung vẫn khá vui vẻ. Xét về mặt nào đó, hai người bọn họ vẫn rất ăn ý.



Nhưng vì cứu lão râu dài, hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn.





Dùng mạng đền mạng, dù là người khác hay chính mình thì hắn đều làm như vậy.



Lão râu dài được cứu rồi nhưng quan hệ giữa hắn và Đổng Bồ Đề đã bị đóng băng.



Không, so với băng càng băng hơn.



Hắn áy náy với cô.



Khi cô bị thương phải nằm viện, hắn tới thăm cô, còn tặng cô con rối một mắt tự tay hắn điêu khắc.



Hắn biết, cô sẽ hiểu ý hắn.



- Sao cô ấy có thể đồng ý được?



Đường Trọng hoàn toàn không tin lời nói của ông cụ. Nhưng vẻ mặt ông rất nghiêm túc, vậy chứng minh chuyện này là thật. Ông cụ lớn tuổi như vậy rồi, mỗi một câu nói đều rất khó khăn, sao có thể nói loại chuyện đùa này với mình được?



- Đây là chuyện của cô ấy. hiện tại, chúng ta cần là câu trả lời của cháu.



Ông cụ nói.



- Cụ cũng biết, cháu từng tổn thương cô ấy.



Đường Trọng nói.



- Vết thương rất nặng. Cô ấy vì cháu mà suýt chút nữa thì chết.



- Cô gái bên kia không để ý thì cháu còn đắn đo cái gì? Oan gia à, không có oan thì sao có thể cùng một nhà?



Còn có cách định nghĩa oan gia như vậy sao? Đường Trọng thật bội phục tư duy thần đồng của ông cụ rồi.



- Cụ thấy như vậy có ý nghĩa sao?



- Những lão già chúng ta còn sống được mấy ngày? Sao lại đi làm mấy chuyện nhàm chán chứ?



- Cháu kết hôn với Đổng Bồ Đề là có thể củng cố quan hệ giữa hai nhà Khương – Đổng sao? Khương Di Nhiên cũng đính hôn với Quan Tâm cơ mà, quan hệ của nhà họ Khương với nhà họ Quan thì tốt đến đâu?



Ông cụ im lặng.



Trong ánh mắt của ông có một tia tiếc hận, nói:



- Đứa nhỏ Di Nhiên này, thật đáng tiếc.



- Một câu đáng tiếc đã huỷ cả đời người ta sao?



Đường Trọng lạnh giọng nói. Mặc dù hắn không có hảo cảm đối với Khương Di Nhiên, nhưng nhà họ Khương lại coi con người như hàng hoá để trao đổi thì hắn lại càng không có hảo cảm.



- Bất đắc dĩ.



- Vì sao không đổi phương thức hợp tác khác? Hai nhà Khương - Đổng giả vờ bất hoà, bên ngoài tiếp tục tranh đấu, nhưng âm thầm đồng thời đối phó nhà họ Quan. Như vậy, dưới tình huống bọn chúng không cảnh giác thì lật đổ bọn chúng. Cụ thấy thế nào?



Đường Trọng chủ động vì nhà họ Khương bày mưu tính kế. Đây là phong cách hắn ưa thích, vụng trộm bắn súng, quan minh chính đại hoà hảo.




- Khí thế không đủ, khó thành việc lớn.



Ông cụ nói.



- Khí thế?



- Đấu tranh giữa người với người thì có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng đấu tranh giữa gia tộc với gia tộc chính là một quá trình so khí thế. Hai nhà Khương – Đổng thông gia thì tự nhiên quyền thế sẽ lớn hơn nhà họ Quan. Khương Đổng thế mạnh thì người phụ thuộc càng nhiều. Ngược lại, số người dựa vào nhà họ Quan sẽ ngày càng ít.



- Dệt hoa trên gấm, thuyền lật mọi người cùng chìm, đạo lý chính là đây. Hai nhà Khương Đổng thông gia chính là muốn tạo ra một cỗ khí thế chung. Chúng ta muốn cho những người đang ngồi xem kia biết rõ, chúng ta sẽ tất thắng. Nếu nghiêng về phe chúng ta thì mới sẽ không mất cả vốn lẫn lãi.



- Nghe rất hay.



Đường Trọng nói.



- Đường Trọng, đáp án của cháu là gì?



Ông cụ cũng mất đi kiên nhẫn, trực tiếp hỏi.



- Đáp án của cháu là, cháu không đồng ý.



Đường Trọng nói như đinh đóng cột:



- Cháu cũng không thể đồng ý.



Hoa phường.



Cứ mỗi khi đêm về, vô số trai gái thi nhau tới. Bởi nơi này chi phí rất cao, cho nên, người có thể tới nơi này đều là những người có thân phận hoặc địa vị bất phàm.



Bãi đỗ xe, các loại xe xịn tụ tập, Ferrari, Porsche, Lamborghini…các loại xe thể thao xếp thành hàng dài, đủ màu sắc sặc sỡ. Chiếc xe Mercesdes – Benz màu đen của Đường Trọng trong đám xe đủ mọi màu này như một chú vịt con xấu xí, hoàn toàn không cùng cấp bậc với các loại xe khác.



Nhưng hắn không quan tâm điều này, với hắn, càng ít gây chú ý càng tốt.



Đỗ xong xe, lúc hắn chuẩn bị đi tới cửa của hoa phường thì một chiếc BMW màu trắng rọi sáng đèn thẳng tắp lao về phía hắn.




Ngọn đèn chiếu sáng chói loà, đôi mắt Đường Trọng thoáng cái híp lại.



Cùng lúc đó, thân thể hắn nhanh chóng tránh sang bên, sờ vào bên hông, lấy ra con dao găm hắn thường dùng để giết gà rừng, làm thịt thỏ ở Hận Sơn.



Két………



Xe BMW phanh gấp, vô cùng chính xác dừng bên cạnh Đường Trọng.



Cửa sổ xe mở ra, lộ ra gương mặt tươi cười của Quan Tâm.



- Đường Trọng, đã lâu không gặp.



Quan Tâm cười ha hả nhìn Đường Trọng đang đứng giữa hai chiếc xe thể thao, chủ động chào hỏi hắn.



Đường Trọng chớp mắt, nói:



- Đúng vậy, đã lâu không gặp.




- Vừa rồi chỉ đùa với cậu một chút, cậu không để bụng chứ?



Vẻ mặt Quan Tâm chân thành nói:



- Tôi chính là người như vậy, thích cùng bạn bè đùa một chút mà không ảnh hưởng đến toàn cục. Chẳng qua, động tác của cậu nhanh thật. Xe của tôi còn chưa tới mà cậu đã tránh sang một bên rồi.



- Tao tất nhiên phải tránh. Tao không tránh mau chẳng lẽ đợi xe mày đến nghiền thành bánh thịt à?



Trong lòng Đường Trọng thầm mắng.



Chẳng qua, từ trong miệng hắn lại phun ra lời nói vui vẻ:



- Sao tôi lại để bụng chứ? Có thể cùng Quan đại thiếu gia anh tuấn, tài giỏi trở thành bạn bè là vinh hạnh của tôi.



- Lời này đã không chính xác rồi.



Quan Tâm giơ lên một ngón tay lắc lắc, nói:



- Chắc cậu chưa biết rồi. Bây giờ cậu rất nổi tiếng ở Yến Kinh chúng ta. Tất cả mọi người đều nói, các công tử ở Yến Kinh cộng lại cũng không có phân lượng như Đường Trọng.



- Âm mưu.



Trong lòng Đường Trọng xuất hiện cái chữ này. Không chỉ thế, hắn tin những lời này không phải do người khác mà nhất định là do Quan Tâm nói.



- Tôi đâu dám, chỉ một Quan đại thiếu gia đã có thể giết chết tôi rồi.



Đường Trọng khiêm tốn nói.



- Gì đây? Đến uống rượu à?



- Ừ. Buổi tối không có chuyện gì nên tới đây giết thời gian.



Đường Trọng nói:



- Quan đại thiếu gia cũng có nhã hứng à? Hai ngày trước, nghe nói Quan Ý mất tích, chắc anh đang bận chuyện này…đã tìm được người chưa? Vốn tôi cũng định đến hỏi thăm chút. Dù sao Anh với Di Nhiên cũng là vợ chồng, về sau liền thành người một nhà rồi. Nhưng hai ngày này bận quá, vẫn không có thời gian rảnh.



Trong mắt Quan Tâm loé lên tàn nhẫn rồi biến mất, cười nói:



- Nhắc tới cũng làm cho người ta tức giận. Tên kia chạy ra nước ngoài chơi rồi, bảo là muốn đi leo ngọn núi gì đó, điện thoại hết pin cũng không biết. Hơn nữa, do chênh lệch thời gian nên cũng không liên lạc với người trong nhà. Chúng tôi còn tưởng nó bị người ta bắt cóc nữa chứ…nhưng bây giờ thì không sao rồi. Đợi khi nó chơi chán thì sẽ trở về thôi.



- Đúng vậy. Chơi chán thì sẽ trở về, còn chơi chưa chán thì không trở về được.



Đường Trọng một câu hai nghĩa nói.



- Thay tôi hỏi thăm Quan nhị thiếu gia.



- Nhất định.



Quan Tâm mỉm cười gật đầu