Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 769: Sơn tặc đáng thương .




Chính mình không biết xấu hổ thì cảm giác rất giỏi, nhưng người khác không biết xấu hổ lại khiến Đường Trọng thấy rất áp lực.



Thái Tam Pháo lấy cớ này làm cho Đường Trọng ngây người, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, giống như làm mấy chuyện trái với lương tâm như trộm cô dâu, hay đào mộ người ta vậy.



Nghe mà xem, nghe mà xem, người sống trên núi chất phác cỡ nào nha. Hắn cầm dao đi cướp chỉ là vì người sống trên núi rất chất phác, nên ngại nói tăng giá tiền với mình.



Điều này làm cho Đường Trọng, người vốn coi lợi ích là trên hết, đến anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng cảm thấy rất áy náy. Kết quả áy náy chính là, hắn phẫn nộ, vọt tới trước mặt Thái Tam Pháo, đạp mạnh vào người hắn hơn người phát.



- Không chủ động tăng gia là vì người sống trên núi rất chất phác, còn muốn cưỡng ép thiếu nữ xinh đẹp là vì chúng mày không lấy được vợ hả?



Đường Trọng liên tục cười lạnh. Nhưng vì sao phải là thiếu nữ xinh đẹp hả?



Tuy vừa rồi hắn ẩn núp ở nơi cách bọn sơn tặc này khá xa, nhưng tai Đường Trọng rất thính, nên đã nghe rõ ràng nội dung cuộc đối thoại của bọn chúng.



Hắn nghe được bọn chúng tranh chấp xem ai ăn Tô Sơn trước. Đường Trọng vừa tức vừa buồn cười. Cái bọn khốn kiếp không biết lớn nhỏ này, coi tao xếp hạng thứ mấy hả?



Tao còn chưa từng chơi mà chúng mày tranh giành cái gì hả?



Hơn nữa, nếu tao chơi rồi thì còn đến phiên chúng mày không?



Đúng là đồ ngu!



Thái Tam Pháo bị Đường Trọng đá trúng hạ bộ, bụm lấy đũng quần kêu thảm thiết.



Nhưng dù hắn có kêu lớn đến đâu, cũng không có người đến cứu.



Bởi vì, bây giờ bọn hắn đang ở trên Núi Thỏ cơ mà. Bên trong rừng sâu núi thẳm này, ngoại trừ thỏ thì làm gì có dấu vết con người?



Tuy Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo toàn thân vô lực ngã xuống đất, nhưng vẫn nghe trọn được thanh âm thảm thiết của Thái Tam Pháo. Bọn hắn không giúp được gì, việc có thể làm là cố gắng co người lại vào trong lều vải, vừa co người vừa lẩm bẩm, cậu không nhìn thấy tôi, cậu không nhìn thấy tôi…. cầu trời cậu không nhìn thấy tôi.



- Đúng, đúng rồi.



Thái Tam Pháo vừa kêu khóc vừa gật đầu. Tuy hắn cảm thấy cái cớ này của Đường Trọng rất nát, nhưng hắn lấy cớ còn nát hơn của Đường Trọng nên chỉ có thể đồng ý với lời nói của Đường Trọng:



- Chính là lý do này, chính là lý do này. Người trên núi rất nghèo, tôi ba mươi mấy tuổi mà chưa lấy được vợ, thấy em gái xinh đẹp nên đã muốn thử một chút…. A….



Lúc này, việc không liên quan đến Đường Trọng, mà là Tô Sơn trực tiếp cầm lên bó đuốc đâm vào đũng quần Thái Tam Pháo.



Thấy Tô Sơn mặt không có vẻ gì, ngồi xổm ở chỗ nào, trong tay cầm lấy bó đuốc lắc lắc, Đường Trọng đã cảm thấy da đầu run lên, cả người bị gió đêm thổi lạnh run. Rõ ràng là cô chọc hạ bộ người khác nhưng hạ bộ hắn đã cảm thấy run rẩy theo.



- Quá độc ác.



- A…a….a



Thái Tam Pháo hét to hơn.



Đường Trọng đá một phát vào mông Thái Tam Pháo, mắng:



- Mày kêu cái rắm à? Rốt cuộc là đau hay thoải mái hả?



- Đau, đau, đau quá… cứu mạng, cứu mạng… giết người rồi.



Thái Tam Pháo khàn giọng gào lên. Có thể thấy, lực sát thương từ bó đuốc của Tô Sơn không thấp.



Đường Trọng nhìn về phía Tô Sơn, nói:



- Cô có ngửi thấy mùi cái gì bị đốt cháy không?



Tô Sơn liếc Đường Trọng, lúc này mới không cam lòng cầm bó đuốc về.





Ngay cả Đường Trọng cô cũng oán trách.



Bọn hắn đã bàn bạc sự tình xấu xa như vậy mà Đường Trọng lại chưa từng nói với cô.



Đường Trọng thấy rất oan uổng nha, lúc ấy hắn cũng định nói cho Tô Sơn nhưng chưa nghĩ ra nên dùng vẻ mặt như thế nào để nói.



Ví dụ như: hắn cười hì hì nói với Tô Sơn: mấy tên sơn tặc muốn thượng cô, đang tranh giành xem ai lên trước đấy.



Hay là vẻ mặt nghiêm trọng, đau thương nói: mấy tên sơn tặc muốn thượng cô, đang tranh xem ai lên trước đấy.



Nếu là bạn thì bạn dùng cách nào?



Bạn thử mà xem, đây là kỹ thuật sống cao cấp cỡ nào nha.



Đường Trọng ngồi xổm xuống nhìn Thái Tam Pháo, nói:



- Từ rất sớm đã có ý đồ xấu rồi đúng không?



- Sao cậu biết?



Thái Tam Pháo ôm hạ bộ nói.



- Sao tôi lại biết?



Đường Trọng cười lạnh:



- Xin nhờ, tôi học đại học tâm lý học đấy? Tôi nghiên cứu chính là nhân tính đấy. Chỉ số thông minh của bạn tôi toàn dưới 70, còn chỉ số thông minh đối thủ của tôi toàn cao hơn 100 đấy. Loại mặt hàng như anh thì tôi không thèm liếc mắt.



Tô Sơn tức giận nói:



- Chỉ số thông minh của anh mới thấp hơn 70.



- Cô ngoại lệ, cô ngoại lệ.



Đường Trọng tươi cười giải thích, nói:



- Tôi nói vậy là để thể hiện tôi tài giỏi… còn nữa, chỉ số thông minh của mấy người Hoa Minh, Lương Đào, Vương Ái Quốc đúng là thấp hơn 70, không tin thì cô trở về có thể kiểm tra bọn họ.



“………”



Hoa Minh, Lương Đào, Vương Ái Quốc giơ tay phát biểu, tỏ vẻ bọn hắn nằm cũng trúng đạn.



Đường Trọng lại nhìn về phía Thái Tam Pháo, nói:



- Lúc tao đặt cọc tiền cho mày đã thấy ánh mắt tham lam của mày rồi. Chẳng qua, ai cũng có lòng tham, điều này có thể hiểu được. Nhưng, rõ ràng mày có thể vác được cái bao này nhưng lại tỏ vẻ không làm được, vậy mục đích của mày là gì? Không phải là muốn tao vác bao, để tiêu hao thể lực của tao sao?



- Còn nữa, lúc mày leo núi sao lại đi nhanh như vậy? Muốn chúng tao không có thời gian nghỉ ngơi à? Nếu tao không nói dừng lại thì có phải mày vẫn dẫn đường như vậy không? Mày làm những việc này đều cho thấy mày muốn hai chúng tao mệt mỏi. Đáng hận nhất chính là, dọc đường đi mày không ngừng bẻ gãy nhánh cây, không phải vì muốn dẫn đường cho hai tên ngu xuẩn kia sao? Dấu vết rõ ràng như vậy, đừng nói là tao, mà ngay cả người bạn tâm tư đơn thuần Tô Sơn của tao cũng có thể nhìn ra mày có vấn đề.



“……..”



Đường Trọng vuốt hai má Thái Tam Pháo, nói:



- Sơn tặc cũng phải có giác ngộ của sơn tặc. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật đang không ngừng phát triển, thì thủ đoạn ăn cướp của chúng mày cũng phải được nâng cao chứ. Nếu không, chúng tao nên để bọn mày cướp hay là không để bọn mày cướp mới tốt hả? Mày có nghĩ cho những con tin đáng thương như chúng tao không?



Thái Tam Pháo định ngẩng đầu nói, để bọn hắn cướp tốt hơn, nhưng nhìn đến Đường Trọng cười lạnh, mà ánh mắt đang đằng đằng sát khí, nên vội vàng đổi giọng, nói:



- Không cho cướp, không cho cướp, học nghệ không giỏi không trách được người khác.




- Mày nói tao nên giết mày hay nên giết mày?



Đường Trọng hỏi.



- Nên giết tôi…



Thái Tam Pháo hoảng sợ nhìn Đường Trọng. Hắn cảm thấy lúc nói chuyện với Đường Trọng, đầu óc của mình không đủ dùng.



- Giết ư?



- Đừng, đừng.



Thái Tam Pháo cực kỳ sợ hãi.



- Đại ca, không, đại gia, ông nội, là tôi sai rồi. Tôi không nên có ý đồ xấu. Tôi không dám nữa, cậu tạm tha cho cái mạng chó này của tôi đi. Tôi không cần tiền của cậu, tôi sẽ trả lại 100 tệ tiền đặt cọc cho cậu. Tôi sẽ dẫn đường miễn phí cho cậu, cậu cứ coi tôi như cái rắm mà thả đi.



- Bình thường mày có soi gương không?



- Mỗi ngày đều soi.



- Nếu mỗi ngày mày đều soi gương, chẳng lẽ mày không phát hiện, mày có một khuôn mặt khiến người ta khó mà tin được sao? Tao dựa vào cái gì mà tin mày?



- Tôi.



- Hay là giết đi cho sạch.



Đường Trọng nói.



- Đừng.



Thái Tam Pháo khóc rơi nước mắt:



- Giết người là phạm pháp đấy. Có người thấy tôi lên núi với cậu rồi. Nếu tôi không trở về với cậu thì bọn họ sẽ báo cảnh sát đấy. Cậu là nhân vật lớn, sao phải chọc phiền toái cho mình chứ?



- Nói cũng đúng.



Đường Trọng do dự:




- Vậy thì giết hai người kia đi nhé? Cũng không có ai thấy tôi cùng hai người bọn họ lên núi.



Thái Tam Pháo nhúc nhích yết hầu, nói:



- Giết bọn họ đi… cũng đừng như vậy mà.



- Vậy mày nói nên giết mày hay giết bọn hắn? Cũng phải có một hai kẻ chết chứ? Nếu không thì tôi cùng đồng bọn bé nhỏ sẽ rất tức giận.



- Giết bọn họ.



Thái Tam Pháo không chút do dự nói. Đại Pháo, Nhị Pháo, Tam Pháo rất xin lỗi.!



Bốp!



Đường Trọng tát một cái vào mặt hắn, chửi ầm lên, nói:



- Bọn hắn không phải anh em ruột của mày hả? Có phải anh trai ruột của mày không? Mày là loại người tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, không tim không phổi, lòng lang dạ thú, không do dự ra tay với anh ruột của mình, mày còn nhân tính không hả? Mày còn nghĩa khí không hả? Ngay cả anh ruột của mày mà mày còn có thể bán đi thì tao dựa vào đâu mà tin mày hả?



“………”




Thái Tam Pháo khóc rống. Đại Pháo, Nhị Pháo, hai người thật có lỗi với tôi.



Đường Trọng mắng một lúc rồi hung dữ nói:



- Cho mày thêm một cơ hội, mày nói nên giết ai?



“……”



Thái Tam Pháo cắn chặt răng không mở miệng. Mày nghĩ tao là loại ngu ngốc à?



Bốp!



Đường Trọng lại tát hắn cái nữa, tiếp tục chửi ầm lên:



- Cái tên khốn kiếp này, đồ lừa đảo. Vừa rồi mày còn bảo dẫn đường cho tao, vậy mà bây giờ tao chỉ hỏi mày một vấn đề đơn giản mà mày cũng không trả lời. Vậy sao tao tin mày sẽ dẫn đường cho tao hả? Dẫn đi đâu? Đến khe suối hay hang động? Nếu mày đã không tôn trọng tao, thì tao cũng không cần tôn trọng mày. Tao không giết ai cả, chỉ giết mày thôi.



“……..”



Thái Tam Pháo khóc đến nỗi sắp chết rồi.



Tô Sơn nhíu mày, nói:



- Mau giải quyết đi.



- Không cần gấp.



Vẻ mặt Đường Trọng không muốn bỏ qua, nói:



- Trêu hắn thích lắm. Hay là cô cũng thử chơi đi.



“………”



Kết quả cuối cùng là, Đường Trọng không giết ai cả.



Hắn lôi Thái Đại Pháo cùng Thái Nhị Pháo quay lưng với nhau, rồi dùng dây thừng buộc hai người lại. Tiếp đó, hắn cho Thái Tam Pháo ăn ba bước ngã đủ để hắn ta ngủ ba ngày ba đêm. Sau đó, hắn mới kéo Tô Sơn đi vào lều vải ngủ một giấc no.



Sáng ngày hôm sau, Đường Trọng cùng Tô Sơn đều dậy từ sớm.



Tô Sơn liếc ba người Đại Pháo đang ngủ say, không còn lực sát thương, nói:



- Không có người dẫn đường thì phải làm sao?



- Tôi chính là người dẫn đường.



- Anh biết đường?



- Cô nghĩ trên đường đi tôi đã nói cái gì với tên ngu ngốc kia?



Đường Trọng trừng mắt nói:



- Đã muốn vứt người ta lại, thì cũng phải lừa lấy được lộ tuyến trước chứ. Cẩn tắc vô ưu nha.



“……..”



Tô Sơn nhìn về phía ba tên Đại Pháo tràn đầy thương hại với họ, nghĩ thầm, làm một gã sơn tặc hiện đại hoá, quan trọng nhất là phải có ánh mắt. Về sau, nếu gặp được người như Đường Trọng, thì các người trước phải có chút hiếu kính hắn, rồi khấu đầu ba cái, sau đó nhanh chóng để hắn đi qua thôi.