- Anh dám quát tôi? - Tiêu Nam Tâm tức giận nói. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám nói chuyện với mình như vậy. Tên này thế mà lại dám thô lỗ với mình như vậy.
- Cô còn dám xí xớn, tôi tét mông cô đó. - Đường Trọng uy hiếp.
- Anh dám.
Đét.
Đường Trọng vỗ một nhát lên mông nàng, một tay của hắn đỡ nửa người trên còn một tay đỡ nửa người dưới, làm động tác này không tiện lắm, cho nên khí lực cũng không lớn.
- Anh dám đánh. - Tiêu Nam Tâm không ngờ Đường Trọng đánh thật. Bộ vị nhạy cảm kia bị hắn đánh lên lại có cảm giác tê tê dại dại, có một chút kích thích, nhưng lại càng nhiều nhục nhã. Nàng đã có cả tâm tư giết người.
Đét
- Anh...
Đét.
- Tôi không cho anh đánh nữa. Anh còn dám đánh thì anh là đồ sắc lang hỗn đản, rùa rút đầu. - Tiêu Nam Tâm quả thực giận điên lên. Chân nàng bị trật không tiện chuyển động, hai tay ôm cổ Đường Trọng, cắn một phát lên vai hắn.
- Cô không thấy mặn à? - Đường Trọng cười hỏi:
- Quần áo này hình như hôm qua quên chưa thay.
Nghe Đường Trọng nói xong, Tiêu Nam Tâm đúng là cảm thấy vị mằn mặn, lại không cam lòng cắn thêm phát nữa rồi mới bỏ răng ra.
- Đi phòng ngủ của cô hay phòng ngủ của tôi? - Đường Trọng hỏi.
Tiêu Nam Tâm cảm thấy vấn đề này thật quái dị. Giống như trong TV, nam nữ có nhu cầu, sau khi uống say thì hỏi đi đến nhà em hay nhà anh. Hơn nữa hai người vẫn đang duy trì tư thế thân mật.
Tiêu Nam Tâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đến phòng ngủ của anh.
Nàng cũng đã muốn trở về phòng mình, nhưng mà, nếu bị Đường Trọng ôm về một lần như thế nữa thì nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.
Hơn nữa, mấy cô nàng kia đều thích ngủ nướng, lúc này trở về, cảnh xuân của các nàng sẽ bị lộ ra. Nếu làm cho đậu hũ của các nàng bị lộ trước mặt của một nam sinh, các nàng có mà hận chết mình mất.
Nàng nghĩ, phòng ngủ nam sinh cũng không có lắm cấm kỵ như vậy.
Đường Trọng cảm thấy ôm đến phòng ngủ của mình cũng tốt. Bây giờ đi đến lầu nữ sinh, chắc chắn các nàng cũng chưa rời giường. Làm một người chính nhân quân tử, hắn thật sự không muốn xem mấy bắp đùi lõa lồ, áo ngủ xốc xếch làm lộ cả bụng rốn, thậm chí có khi còn chưa mặc xong quần lót, hoặc mặc không kỹ làm lộ ra vài nội dung ảo diệu bên trong.
Lý Ngọc chạy nhanh lại, hỏi có cần hỗ trợ hay không.
- Mày tập tiếp đi. Tao đưa cô ấy về phòng ngủ để xoa bóp chân một chút. - Đường Trọng nói.
Lý Ngọc gật đầu, chạy qua người bọn họ.
Lúc Đường Trọng ôm Tiêu Nam Tâm đi tới dưới lầu nam, ông bác giữ cửa đang đánh thái cực quyền trong vườn hoa.
Ông biết Đường Trọng đã đi ra cửa, thấy hắn vừa đi một chuyến đã ôm một cô nương đi vào, kinh hãi hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? Cô nương nhà ai đây?
- Bác, cô ấy là bạn học của cháu. Chúng cháu đi chạy bộ, cô ấy bị trật chân, cháu đưa cô ấy tới giúp xoa bóp một chút.
Ông bác giữ cổng khoát tay nói:
- Đi đi, nhanh lên. Để lâu không tốt đâu.
Trong trường học có loại quy củ bất thành văn thế này.
Nữ sinh có thể tự do ra vào phòng ngủ của nam sinh, ông bác giữ cửa thấy cũng không quản. Mà nam sinh lại khó mà tiến vào phòng ngủ nữ sinh, bác gái giữ cửa cực kỳ nghiêm khắc.
Có thể trong tiềm thức bọn họ, nữ sinh tiến vào phòng ngủ nam sinh cũng không làm quá nhiều chuyện xấu. Mà nam sinh vào phòng ngủ nữ sinh lại có thể gây ra tai họa.
Lúc Đường Trọng đá văng cửa phòng ngủ thì Hoa Minh cũng vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Hắn mặt cái quần lót tam giác, đôi tay để trần đứng ở cửa phòng vệ sinh. Còn đang ngái ngủ, mặt mờ mịt nhìn một màn ở ngoài cửa.
- Vãi! Lão nhị ra ngoài đoạt một cô nương về à? - Phản ứng đầu tiên của hắn chính là như vậy.
Đường Trọng chẳng quan tâm Hoa Minh nghĩ gì, hắn ôm Tiêu Nam Tâm đến chỗ giường của mình. Sau đó giật khăn trải giường phủ lên người Hoa Minh, đẩy hắn nằm lên giường của mình
- Tôi xuống kiếm ít bông băng. - Đường Trọng nói.
Ngã bị thương, bị trật, bên trong bộ vị bị thương sẽ có rất nhiều mạch máu nhỏ vỡ ra. Máu bị rỉ ra, tạo thành máu bầm, nếu lúc này dùng rượu thuốc xoa bóp, hoặc là chườm nóng thì sẽ làm cho mạch máu nở ra, làm máu chảy càng nhanh, lượng máu chảy ra cũng nhiều lên. Nếu dùng sức xoa bóp, chà xát thì còn có thể làm tăng cường vết thương, làm càng nhiều mạch máu vỡ ra, sinh ra máu mới, làm tăng vết bầm và đau đớn.
Cho nên, biện pháp tốt nhất là chườm đá. Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Trọng phải phiền phức chạy xuống tìm đá, thật sự không phải lấy lòng Tiêu Nam Tâm.
- Nè...
Tiêu Nam Tâm vừa mới hô "nè" thì Đường Trọng đã chạy ra khỏi cửa. Còn câu "không cần phiền như thế đâu" cũng không nói được nữa.
Siêu thị trong trường cũng vừa mở cửa, ở đó cũng không bán đá, Đường Trọng bèn mua hai chay nước khoáng lạnh rồi quay về.
Hắn đi vào phòng tắm, lấy chậu rửa của mình, rót nước sôi vào, sau đó ném khăn mặt vào để trừ độc.
Trừ độc xong, đổ nước sôi trong chậu đi, lại ném khăn mặt vào chậu, mở nắp chai nước khoáng rót vào chậu. Sau đó, hắn bưng chậu nước tới trước mặt Tiêu Nam Tâm, ngồi xổm xuống.
Tiêu Nam Tâm mặc quần đùi thể thao, nửa bắp đùi và cả bắp chân đều lộ ra bên ngoài. Đường Trọng chỉ cần cởi giàu thể theo trắng của nàng xuống, sau đó gấp cái khăn mặt đã ngâm trong nước lạnh kia thành hình vuông, thật cẩn thận áp lên chỗ máu bầm ở cổ chân nàng.
- Hítttt
Tiêu Nam Tâm hít sâu một hơi, chỗ bị thương ở chân vừa lạnh vừa đau, cái cảm giác này làm cho người ta khó mà chịu được.
- Nhịn một chút là sẽ tốt thôi. - Đường Trọng an ủi:
- Vết thương ở chân lần trước còn chưa khỏi hẳn, bây giờ nên nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Nếu không, vết thương lại càng nặng thì gay đó. Thậm chí có thể có di chứng.
- Tôi nghĩ là tốt rồi chứ... - Tiêu Nam Tâm ủy khuất nói.
Lần trước chân bị thương khiến nàng nghỉ ngơi hơn nửa tháng, quân huấn cả tháng trước cũng không tham gia được.
Đến khi nàng cảm thấy vết thương khỏi rồi, đã muốn khôi phục thói quen dậy sớm chạy bộ. Dù sao, kiên trì nhiều năm như thế, bỏ dở nửa chừng thì thật đáng tiếc.
Bỏ qua dễ dàng, nếu muốn kiên trì một lần nữa thì phải cần nghị lực lớn lao.
Nhưng không ngờ được, sáng sớm hôm nay chạy bộ, thế nào mà lại không cẩn thận vấp phải cái vòi nước để tưới ở sân thể dục, làm thân thể nàng mất thăng bằng mà ngã nhào.
Còn may là thân thể nàng linh hoạt, lúc sắp ngã giãy dụa làm lệch về phía bên trái, làm thân thể mình ngã lên cỏ, nếu không thì nàng đã rách đấu gối, mà kể cả da mặt cũng xước xát hết rồi.
- Lần này thì cô biết cô chưa khỏi rồi chứ? - Đường Trọng nói, hắn bỏ cái khăn đã nóng lên vào chậu nước, sau khi ngâm xong lại thì lại vắt khô.
Đường Trọng lại đắp cái khăn gấp gọn kia lên, Tiêu Nam Tâm lại "hítt" một lần nữa.
Liên tục mấy lần, Đường Trọng mới giạt khăn mặt rồi bưng chậu nước vào phòng tắm.
Hắn mở ngăn kéo bàn học của mình ra, lấy một chai thuốc mỡ Vân Nam bạch dược.
Sau đó, hắn kéo cái ghế ra ngồi đối diện Tiêu Nam Tâm, để bắp đùi của Tiêu Nam Tâm lên đùi mình, bôi loạn Vân Nam bạch dược lên đó rồi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Bị một người đàn ông nắm cái chân nhỏ vuốt ve, điều này đối với Tiêu Nam Tâm còn khó khăn hơn là để cho hắn đánh chết mình. Nhưng mà nàng cũng biết, đây là Đường Trọng trị liệu cho mình, chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng thành thật của hắn, không giống như chiếm tiện nghi của mình.
- Bàn chân cô nhìn thật đẹp. - Đường Trọng cười nói.
- Hừ. - Tiêu Nam Tâm chỉ có thể hừ lạnh một tiếng. Nàng chẳng biết trả lời vấn đề này thế nào.
- Nhưng mà hơi bị nhiều chai.
- Anh đi chết đi. - Tiêu Nam Tâm dùng cái chân không bị thương kia đá tới.
- Đừng cử động. - Đường Trọng đưa tay chộp cổ chân không bị thương của nàng lại:
- Cẩn thận động đến vết thương.
Một cảm giác thanh thương truyền vào thân thể, điều này làm cho cổ chân của Tiêu Nam Tâm vô cùng thoải mái. Cục máu bầm kia cũng bị hắn xoa cho tan đi.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Trọng cất thuốc mỡ đi, lại vào phòng tắm rửa sạch tay rồi hỏi:
- Có đói không?
Tiêu Nam Tâm gật đầu.
- Cô ngồi đây đợi một lát. Tôi đi mua bữa sáng cho cô. - Đường Trọng nói.
Sau đó, hắn cầm cái nồi cơm của mình đi xuống phòng ăn, mua một nồi cháo lớn trở lại, đồng thời còn mua bánh quẩy đủ cho năm sáu người ăn nữa.
Đường Trọng múc một chén cháo cho Tiêu Nam Tâm, nói:
- Ăn đi.
Tiêu Nam Tâm nhìn Đường Trọng một cái, cũng không khách khí với hắn. Nhận lấy húp luôn, lại ra hiệu cho Đường Trọng đưa bánh quẩy cho nàng. Quả thật nàng hơi đói.
Nghĩ thầm, dù sao hắn cũng là đồ đệ của ông nội, cũng là sư đệ của mình, làm chân chạy cho sư tỷ là chuyện đương nhiên.
Vừa nghĩ như thế, miệng của nàng lại mở lớn ra.
Đường Trọng cũng ăn một chén cháo và mấy cái bánh quẩy. Đợi Tiêu Nam Tâm ăn xong, hắn liền đi tới ôm nàng đi ra ngoài.
- Anh muốn làm gì? - Tiêu Nam Tâm kinh hãi, thét lên.
- Đưa cô về. - Đường Trọng nói.
- Bỏ xuống, tự tôi đi được.
- Cô không đi được. - Đường Trọng không bỏ, chỉ có bước nhanh hơn mà thôi.
- Sao anh lại bá đạo như vậy chứ?
- Nếu như cô đổi góc độ khác, cô sẽ thấy tôi rất là ôn nhu.
- Anh... - Tiêu Nam Tâm còn muốn phản bác, nhưng cổ họng cứ như nghẹn cái gì vậy, nói không ra lời.
Rầm.
Đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Hoa Minh và Lương Đào còn vừa năm im thin thít giả vờ ngủ đều nhảy dựng lên.
- Lão đại, con bé vừa rồi có phải Tiêu Nam Tâm không? Có phải hay không? - Lương Đào nóng ruột hỏi.
- Không phải cô ta thì là ai? - Hoa Minh oán trời trách đất:
- Trời cao đất dầy ơi, rốt cuộc ông tạo nghiệt chường gì mà đưa hết mỹ nữ cho lão nhị? Nếu như thế ông còn cho tôi ưu tú vậy làm gì? Đây không phải vả vào mặt tôi sao?
- Lần trước mày chẳng nói Tiêu Nam Tâm và lão nhị không hợp, suýt nữa đánh nhau trong phòng học sao? - Lương Đào nghi ngờ hỏi.
- Sự thật chính là như thế a. - Hoa Minh nói:
- Tao bị lừa, chúng ta đều bị lừa. Thì ra đó chỉ là trò bịp bợp chúng nó bày ra để che mắt. Chúng nó đã sớm thông đồng rồi. Vừa rồi chúng nó thật quá thân mật nha, còn sờ chân, còn xoa bóp, lại còn liếc mắt đưa tình, mị nhãn bắn ầm ầm. Xong chuyện thì lại một mình ôm công chúa người ta đi. Mày nói lão nhị có phải cầm thú hay không? Chúng ta đều làm bộ ngủ thiếp đi, nó cũng không thể hành quyết cô ấy ngay trong phòng ngủ này chứ?
-... - Lương Đào nghĩ, mày mới là cầm thú, mày là chiến đấu thú trong đám cầm thú.
(DG: chiến đấu thú giống như thú hoang, ý bảo Hoa Minh thích nhai bừa, cái gì cũng thèm được... theo ý ta hiểu là rứa:131:)