Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 799: Cháu ngoại rất không may




- Cứu mạng, cứu mạng.



Khương Khả Khanh nằm trong bồn tắm giãy giụa hô.



Đường Trọng mới nhớ lúc này cô ta là “bệnh nhân”, cũng không quan tâm chuyện khác, cho dù có chú ý thì cũng để tâm, hắn lại xoay người bế Khương Khả Khanh lên.



- Cậu muốn mưu sát à?



Khương Khả Khanh tức giận kêu.



- Tôi không biết, tôi cũng chưa nghĩ đến….



Đường Trọng cũng không biết phải giải thích thế nào đối với biến hóa phức tạp đang xảy ra trong lòng mình lúc này, dứt khoát không giải thích đi, hắn nói:



- Tranh thủ thời gian tắm đi, có người vào bây giờ đấy.



Đường Trọng mở nước, ôm Khương Khả Khanh tắm một phen, sau đó tìm trong tủ một bộ đồ tắm cho cô mặc lên.



Khương Khả Khanh cũng nhận thức được bản thân đang trần trụi, thế nên tùy ý cho Đường Trọng lôi kéo, cũng không chống cự.



Bọn họ vừa bận việc xong, cửa phòng liền bị người ta đẩy ra, bảo vệ thẩm mỹ viện cùng một đám chuyên gia làm đẹp cần thận xông vào.



Không có cách nào, nơi này là thẩm mỹ viện cao cấp cho các quý tộc phu nhân nơi Yến Kinh, nên bên trong không có bất kì nam nhân viên nào hết.



Ngoại trừ bên ngoài có một gã trông xe ra thì tất cả các nhân viên khác đều thuần là nữ.



- Có người bị thương không?



Bảo vệ lên tiếng hỏi.



- Có.



Khương Khả Khanh bị Đường Trọng ôm tới.



- Vị tiểu thư này bị thương?



Bảo vệ hỏi.



Những chuyên gia làm đẹp kia cũng biết Khương Khả Khanh, biết thân phận cô ta không đơn giản.



Thấy một người đàn ông ôm cô tới thì tất cả mọi người đều sốt ruột rồi.



- Khương tỷ, chị không sao chứ? Ai làm chị bị thương thế?



- Chị Khả Khanh, đừng làm người ta sợ nhé. Em đã báo cảnh sát rồi, bọn họ rất nhanh sẽ tới thôi.



- Mau gọi xe cứu thương…..



- Cô ấy cũng đâu bị thương đâu.



Đường Trọng bất đắc dĩ nói:



- Bên trong có một sát thủ bị thương kia kìa.



- ……………………….



Sát thủ bị Đường Trọng chế ngự, thẩm mỹ viện cũng đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi, sau một hồi rối ren thì tất cả đều trở về bình thường.



Bởi hậu trường của thẩm mỹ viện này đủ mạnh, cho nên cảnh sát đến rất nhanh.



Bọn hắn trước hết nhận lấy nữ sát thủ bị còng tay, tới giờ vẫn còn hôn mê, sau đó bắt đầu điều tra tai họa ngầm này của thẩm mỹ viện.



Không để cho Đường Trọng và Khương Khả Khanh chờ đợi quá lâu, kết quả điều tra đã đưa tới phòng khách quý.



- Khương tiểu thư, thân phận của sát thủ thì chúng tôi tạm thời còn chưa có biện pháp để xác nhận.



Một vị trung niên cảnh sát đứng trước mặt Khương Khả Khanh, cẩn thận mà báo cáo.



Nói xong câu đó thì thấy Khương Khả Khanh nhíu mày, hắn mau mau giải thích như sau:



- Thân phận sát thủ thường được che dấu, chúng tôi cần phải tiến hành kiểm tra tư liệu cùng với bộ cảnh sát hình sự quốc tế, để có thể có kết quả chính xác nhất. Đây là chuyện của Khương tỷ, nên chúng tôi cũng không thể nào làm việc tùy tiện lấy một cái kết quả nào đó đến lừa người được đúng không?



- Trương Lập, bà đây hôm nay suýt chết ở đây rồi, bản án này tôi nhất định theo tới cùng, tên sát thủ đó cũng bị tôi ghi nhớ rồi. Tôi mặc kệ anh dùng cái cớ gì để lừa tôi, phải cho tôi một cái kết quả. Hơn nữa tôi phải được hài lòng. Nếu tôi mà không hài lòng thì anh sẽ không được thoải mái đâu.



- Điều tra vụ án, bắt cướp là chức trách của các người. Nên anh cần hiểu thủ đoạn của tôi, đừng có nói là tôi đang uy hiếp các anh, đúng thế, tôi chính là đang uy hiếp đây………



- ………………………………




Đường Trọng nhìn Khương Khả Khanh đã hồi phục, đang ngồi đó mà nổi bão với vị cảnh sát Trương Lập kia, trong lòng có chút an ủi.



Khương Khả Khanh không làm sao là tốt rồi, chuyện vừa rồi quả là nguy hiểm.



Nếu như không phải cô ấy bị choáng thì mình cũng sẽ không có phát giác ra, chỉ sợ bây giờ cả hai người bọn họ đã phải táng thân bên trong đống bùn kia rồi.



Tên sát thủ kia chắc cũng không ngờ hai người bọn họ sẽ xuất hiện sớm nhỉ?



Thấy Đường Trọng ôm Khương Khả Khanh ra ngoài thì cô ta liền muốn chặn đường, lại không nghĩ rằng Đường Trọng đã phát hiện ra sự sơ hở của cô ta, cuối cùng được tặng cho một chém.



- Vâng, vâng…Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng. Nhất định sẽ không chậm trễ.



Cái vị cảnh sát Trương Lập có vẻ khá là sợ Khương Khả Khanh, dưới uy thế cường đại của cô, hắn chỉ có thể khúm núm cúi đầu mà thôi.



Khương Khả Khanh quay người nhìn vào một người phụ nữ trung niên tóc quăn, hung dữ nói:



- Lý Mạn, chị không phải nói ở đây là dùng cái hội viên chó má gì đó để quản lý sao? Chẳng lẽ nữ sát thủ kia cũng là hội viên của các người à? Các người thực có tiền đồ, đến sát thủ cũng đến làm khách, phải chăng chúng tôi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng nhỉ?



Lý Mạn chính là bà chủ của thẩm mỹ viện “Xinh đẹp tự nhiên” này, ở nơi này có chuyện giết người thì cô ta chính là người phải chịu hàm oan nhiều nhất.



Khuôn mặt cô ta tràn đầy áy náy, con mắt cầu khẩn nhìn Khương Khả Khanh nói:



- Khả Khanh, em cũng biết mà. Hội viên của chúng ta đều phải trải qua kiểm tra rất nghiêm khắc, không đạt được tiêu chuẩn của chúng ta thì không thể nào gia nhập được. Chị cũng không biết cô ta, cô ta cũng không phải hội viên của chúng ta. Chị cũng không biết cô ta làm sao vào được bên trong thẩm mỹ viện này.



- Khả Khanh à, lần này là lỗi của chị. Chị xin lỗi em, chị biết em lần này bị ủy khuất rồi, bởi chút nữa đã xảy ra chuyện nguy hiểm, chị giờ nghĩ lại mà tim cũng đập loạn lên đây này. Nếu mà tức giận thật thì cứ tát chị hai cái, đá chị mấy cái cũng được?



Lý Mạn cũng biết đổ hết mọi chuyện lần này lên đầu mình là không được, cô liền quay qua nhìn Trương Lập hỏi:



- Trương Lập, các anh không phải đã điều tra rồi sao? Nữ sát thủ kia là từ đâu tới?



- Đồng sự của tôi đang xem xét từng vị trí mấu chốt của băng thu hình, hy vọng có thể tìm được chút manh mối. Chẳng qua chúng tôi đã tìm thấy được lỗ thoát khí trong phòng đó bị người ta động tay động chân vào. Bên trong có một túi khí, có thể khiến cho người ta bị hôn mê, may mắn là Khương tiểu thư phát hiện kịp thời, bằng không thì……



Khương Khả Khanh và Đường Trọng nhìn nhau, trong lòng hai người nổi lên một tia sợ hãi.



Sát thủ đặt thuốc mê ở trong lỗ thoát khí, chính là muốn bọn họ bị hôn mê, không chút tỉnh táo ư?



Lúc đó cô ta tới bổ cho một đao, bắn cho một phát thì chẳng phải là một chuyện quá ư dễ dàng ư?




Về phần vì sao sát thủ lại không hạ dược vào trong bùn, thì Đường Trọng nghĩ cô ta còn chưa có cơ hội.



Nếu như sát thủ theo dõi bọn họ tới thẩm mỹ viện thì, cô ta không thể xác định là Đường Trọng đã tiến vào một gian phòng thẩm mỹ khác, nên không có cách nào thiết lập một cái bẫy cho Đường Trọng.



Đợi sau khi xác định được, Đường Trọng đã vào phòng rồi thì có muốn động tay chân cũng không nổi.



Cô ta đại khái cũng không có muốn giết Khương Khả Khanh, chẳng qua Khương Khả Khanh tự đâm đầu vào bẫy của cô ta mà thôi.



Khương Khả Khanh đối với thuốc mê thì năng lực chống đỡ sao mạnh bằng Đường Trọng đã bao năm lăn lộn trong thuốc mê độc dược ở Hận Sơn cho được, cô hôn mê coi như là một cái báo động cho Đường Trọng.



Nếu như khi Đường Trọng cảm giác được thân thể có chút không đúng thì lúc đó hắn đã mất đi năng lực phản kháng mất rồi.



Lúc này, có thể coi như Đường Trọng đã cứu Khương Khả Khanh, mà cũng như là Khương Khả Khanh đã cứu Đường Trọng vậy.



Khương Khả Khanh chỉ vào Đường Trọng hỏi:



- Các người có biết cậu ta không?



- Có biết.



Trương Lập thẳng thắn gật đầu:



- Là đại minh tinh Đường Trọng.



- Tôi không hy vọng chuyện này có bất cứ quan hệ nào tới cậu ta.



Khương Khả Khanh lạnh giọng hẳn.



- Đặc biệt là không được để cho những kí giả kia biết. Nếu ai mà tiết lộ ra thì đừng trách Khương Khả Khanh này trở mặt.



- Đã rõ, đã rõ….



Trương Lập gật đầu liên tục. Thấy quan hệ thân mật của Khương Khả Khanh với Đường Trọng, thì nội tâm thầm nghĩ, cô gái này quả là nghĩ khí, đến tận giờ còn không quên bảo vệ cho người tình của mình.



Trong lòng bọn họ, Đường Trọng đã được gán tặng luôn cho cái mác “trai lơ” rồi, cái nghề vô cùng tiền đồ.



Nếu để cho Đường Trọng biết họ nghĩ gì, chắc hắn phải khóc lớn lắm đây?




Cảnh sát vội vàng thẩm án, Lý Mạn thì đi thu thập tàn cuộc, trong phòng khách quý cũng chỉ còn Đường Trọng và Khương Khả Khanh.



Đường Trọng vẫn mang trên người cái áo tắm trắn đó, trên ngực vẫn còn vết phỏng do bị chậu than đè vào.



Khương Khả Khanh còn đỡ hơn chút, hơn nữa trước khi cảnh sát tới đã được thẩm mỹ viện đưa quàn áo phù hợp tới.



Cô nhìn ngực Đường Trọng, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái vết phỏng đó, đau lòng hỏi:



- Đau không?



- Đau chứ.



Đường Trọng trả lời.



- Tôi bôi thuốc cho cậu.



- Không sao tôi nhịn được.



- Nhưng tôi thì không.



Cô bước tới của, nói với chuyên gia làm đẹp đang đứng ở bên cửa:



- Mang thuốc mỡ tới cho tôi nhé. Có cái gì thì lấy cái đó, không có thì mau đi mua đi. Thật nhanh lên đấy…



Sau đó bên ngoài vang lên âm thanh lộn xộn vô cùng.



Đường Trọng nhìn cái tấm lưng đẫy đà khêu gợi của cô ta mà thầm nghĩ, cô gái này, luôn hung hăng như thế.



Bên trong thẩm mỹ viện cũng có phòng thuốc, bên trong có Vân Nam bạch dược luôn.



Khương Khả Khanh giúp Đường Trọng cởi cái áo tắm ra, sau đó lấy thuốc mỡ rat ay mình, rồi chậm rãi chấm lên cái vết phỏng kia.



- Tôi xoa bóp nhé?



Khương Khả Khanh hỏi.



- Tùy ý.



Đường Trọng trả lời.



- Nếu đau thì không được nhịn đâu nhé.



- Rồi, tôi sẽ không khách khí đâu.



Ngón tay Khương Khả Khanh cũng không có dùng lực, cẩn thận chậm rãi bôi thuốc lên cho hắn. Trong lúc cô bôi thuốc thì không có vết nào bị bục ra hết.



Thuốc mỡ lành lạnh bám vào mặt vết thương, chậm rãi đi vào bên trong, Đường Trọng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Vì dẫn nữ sát thủ tới bế nước đá mà hắn chui vào cái khe dưới cái chậu than. Tuy không quá một phút nằm ở đó, thế nhưng thời gian thì chả khác gì cả một thế kỷ hết.



Thời gian ngăn ngắn như thế thôi nhưng hắn cũng bị lửa than thiêu cho thành như thế. Nếu như thêm hai phút nữa thì không chừng hắn sẽ biến thành con heo sữa mất.



- Cậu mà có chuyện gì thì làm sao tôi ăn nói với mẹ cậu đây.



Khương Khả Khanh giúp hắn mặc đồ vào, cẩn thận buộc đai lưng cho hắn, giọng ôn nhu nói.



- Thế cô mà có chuyện thì làm sao tôi ăn nói được với mẹ của tôi đây?



Đường Trọng cười hỏi.



- Ai.



Khương Khả Khanh nhẹ nhàng thở dài.



- Làm sao vậy?



Đường Trọng kỳ quái hỏi.



- Hồi xưa tôi vẫn mong chờ lúc mình gặp nạn có một người đàn ông anh tuấn đẹp trai xả thân cứu giúp. Hôm nay tôi đúng là gặp nạn, cũng có một người anh tuấn cứu đấy, nhưng….tên đó lại là cháu trai của tôi. Thật là xui xẻo.



- …………………….



- Tên cháu trai thực là không may a.



Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.