Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 817: Tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt! .




Đường Trọng nói rất vui vẻ nhưng người nghe lại thấy lòng chua xót.



Một đứa nhỏ ở trong một gia đình như thế, quá trình trưởng thành của hắn sẽ như thế nào đây?



Có tốt đẹp nhưng khẳng định là đại đa số đều là khổ sở khiến người ta thương cảm thôi.



Một số người biết về hoàn cảnh lớn lên của Đường Trọng cảm thấy mũi cay cay, giống như có chất lỏng muốn trào ra từ hốc mắt.



Khách không vỗ tay nhưng Đường Trọng lại tự vỗ tay, cười nói:



- Vừa rồi tôi nói cũng không phải là để mọi người đồng tình, chỉ không muốn không thể hiện tình cảm gì. Mọi người đều là những người quan trọng nhất với tôi. Cảm tạ mọi người đã tới đây.



Lúc này tiếng vỗ tay mới lại vang lên.



- Diễn văn của người chứng hôn tới đây là hết. Mời mọi người vỗ tay nhiệt liệt, đón tôi lên đài tiếp.



Đường Trọng xoay người cúi đầu với mọi người đối diện.



- Đương nhiên, thời điểm kia tôi sẽ đổi một thân phận khác.



Mọi người lại cười to.



Đường Trọng sau khi trở lại hậu trường, thấy chòm râu dài mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi nghiêm túc ở đó, mắt hướng mũi, mũi hướng tâm, dường như không quan tâm gì tới chuyện xung quanh. Nhưng Đường Trọng chỉ liếc một cái là biết hắn đang rất hồi hộp.



Tuy rằng hắn đã bốn năm mươi tuổi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu kết hôn mà.



Ai vào lúc kết hôn lần đầu mà lại không hồi hộp chứ?



Hiện tại chòm râu dài cũng không thể gọi là chòm râu dài nữa rồi. Ngay đêm qua, hắn đã cạo sạch cái mặt đầy râu của mình.



Tuy rằng ở cằm vẫn còn màu xanh, làn da cũng hơi đen một chút nhưng hình dáng vẫn có thể khiến người ta liên tưởng lại dáng vẻ thời trẻ của hắn. Xem ra gien vĩ đại của Đường Trọng và Đường Tâm cũng không phải chỉ là công lao của một mình Khương Khả Nhân. Chòm râu dài cũng có góp phần vào trong đó.



Chẳng qua Đường Trọng rất khinh bỉ loại hành vi này của hắn. Đã lớn tuổi như vậy, để cái mặt trơn tru làm gì chứ?



Khương Khả Nhân ngồi ở một chỗ khác, đang có đám người Khương Khả Khanh cũng nói chuyện.



- Chuẩn bị lên lễ đài.



Đường Trọng cười nói. Bên ngoài đã vang lên tiếng MC mời cô dâu chú rể lên lễ đài.



- Giờ sao?



- Hay là để khách về hết rồi chúng ta hãy lên được không?



...



Chòm râu dài trừng mắt nhìn Đường Trọng, sau đó mới đứng lên.



- Ông là chú rể, tôi là phù rể. Ông đi trước tôi.



Đường Trọng nhắc.



Chòm râu dài gật gật đầu, đi ra phía ngoài.





Mà Khương Khả Nhân cũng được Khương Khả Khanh làm bạn, chuẩn bị đi theo một cửa nhỏ khác lên lễ đài.



Đúng lúc này, một đoàn người vội vã đi tới, cầm đầu chính là ông ngoại Khương Lập Nhân của Đường Trọng.



Trước đó Đường Trọng đã phát thiệp mời cho Khương Lập Nhân, còn tự mình tới mời nhưng Khương Lập Nhân không hài lòng với hành vi tự quyết định mọi việc của hắn nên cũng không đồng ý tham gia hôn lễ này.



Hiện giờ lão lại chạy tới đây làm gì?



Đường Trọng và chòm râu dài liếc nhau, hai cha con vội vàng bước nhanh tới đón Khương Lập Nhân.



- Ông ngoại, ông cũng tới tham gia hôn lễ à?



Đường Trọng cười ha hả chào hỏi từ xa. Có câu thế nào nhỉ? Tay không đánh khuôn mặt đang cười. Hôm nay là ngày kết hôn của chòm râu dài và Khương Khả Nhân, Đường Trọng rất không hy vọng sẽ xuất hiện chuyện gì không thoải mái, ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người.



Khương Lập Nhân liếc công ty một cái, cười lạnh nói:



- Không phải tới tham gia hôn lễ thì chẳng lẽ tới tra xét sao?




- Cháu không có ý đó.



Đường Trọng biết chút tâm tư của mình đã bị Khương Lập Nhân nhìn thấu, cười nói:



- Ông có thể tới là quá tốt rồi. Không có người bề trên chúc phúc thì sao coi là hôn lễ được chứ? Rượu mừng đã chuẩn bị sẵn rồi, vị trí đầu tiên cũng đã để cho ông rồi. Chốc lát nữa, chén rượu mừng đầu tiên của cô dâu chú rể phải kính ông trước.



Khương Lập Nhân dở khóc dở cười nhìn Đường Trọng, nói:



- Ái chà, sắp xếp gọn gàng nhỉ. Cháu đúng là giỏi lắm.



- Tất nhiên. Nếu ông và bà ngoại cháu lại kết hôn một lần thì cháu cũng sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai người.



Đường Trọng nói rất nghĩa khí.



Vì thế, sắc mặt của Khương Lập Nhân liền càng đen hơn, nói:



- Chuyện này không cần cháu lo. Cháu cứ ngẫm lại chuyện của mình cho tốt đi đã.



- Nhất định rồi, nhất định rồi.



Đường Trọng gật đầu như gà mổ thóc.



Khương Lập Nhân nhìn về phía Khương Khả Nhân, thở dài khẽ, nói:



- Nghe nói thời điểm con gái lấy chồng, người cha nắm tay con dắt đi thì về sau mới có thể hạnh phúc hơn có đúng không?



Hốc mắt Khương Khả Nhân ướt ướt, đột nhiên quỳ xuống khóc, nói:



- Cha, xin lỗi cha.



Thảm án hai mươi năm trước, Khương Lập Nhân không trực tiếp tham gia nhưng làm sao hắn lại không có chút trách nhiệm nào chứ?



Nếu không phải hắn đồng ý gả Khương Khả Nhân cho Đổng Tân Hàng, nếu không phải hắn cố tình chia cắt Khương Khả Nhân và chòm râu dài thì chuyện sau này có thể xảy ra không?




Cũng bởi nguyên nhân này mà trong lòng Khương Khả Nhân vẫn tồn tại khúc mắc với người cha là Khương Lập Nhân. Cho dù sau này gánh vác trách nhiệm rất lớn đối với Khương gia như Khương Khả Nhân cũng chưa từng xin lỗi Khương Lập Nhân.



Hai cha con rất ăn ý, một người không trách cứ, một người không đề cập tới.



Chẳng qua bọn họ vẫn cố gắng dùng hết sức để duy trì Khương gia không ngã.



Mấy năm nay Khương Khả Nhân đúng là quá khổ cực. Mà Khương Lập Nhân một mình chống đỡ Khương gia cũng mệt chết đi được.



Khương Khả Nhân kết hôn, người cha là Khương Lập Nhân đúng là không nhịn được mà phải chạy tới chúc phúc. Hắn muốn nắm tay con gái, giao cho người đàn ông mà nó yêu thương.



Tìm cảm Khương Khả Nhân cũng như vỡ đê, áy náy đối với người cha này lập tức trào ra. Cô quỳ xuống, khẩn cầu cha tha thứ cho những phiền toái đã mang lại cho hắn những năm xưa.



Hốc mắt Khương Lập Nhân cũng đỏ bừng lên, nhanh chóng nâng con gái dậy, nói:



- Đừng khóc, trôi hết son phấn bây giờ. Đừng khóc...



Đường Trọng và chòm râu dài liếc nhau, sau đó đều nhếch môi nở nụ cười.



Vốn còn lo là gậy đập uyên ương, không ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng cha con làm lành rất cảm động.



Trước đó còn lo Khương Lập Nhân không tới, cho nên chòm râu dài cũng không dám để cha mình làm bạn ở đây.



Hiện tại Khương Lập Nhân tới, Đường Trọng lại vội bảo người mời lão sâu rượu tới hậu trường.



Khương Lập Nhân nắm tay Khương Khả Nhân, Lý Sắt sống chết cũng không muốn nắm tay chòm râu dài. Đương nhiên, chòm râu dài cũng chẳng muốn nắm tay Lý Sắt. Điều này khiến cho tổng công trình sư của buổi hôn lễ là Đường Trọng cảm thấy tiếc nuối, thấy thiếu đi chút hay ho cho mọi người thưởng thức.



Nhạc mừng hôn lễ vang lên. Thân nhân hai bên đi lên lễ đài. Phù dâu và phù rể Đường Trọng, Khương Khả Khanh cũng đồng thời đứng trên đài.



Khương Lập Nhân đặt tay cô dâu vào bàn tay chòm râu dài, dặn dò:



- Đường Liệp, tôi giao nó cho cậu. Về sau đừng để nó phải khổ như thế nữa.



- Tôi hiểu.



Chòm râu dài cũng chưa biết đổi cách xưng hô.




Còn chưa trao nhân kim cương như chòm râu dài mặc áo đen kiểu Tôn Trung Sơn và Khương Khả Nhân mặc sườn xám màu đỏ cũng đã uống rượu giao bôi trong tiếc hoan hô của khách quý toàn trường.



Vốn Đường Trọng còn muốn hét to lên "hôn đi" nhưng lại sợ bên dưới không ai phụ họa, lại bị chòm râu dài nện cho nên thân. Hắn chỉ còn biết bất đắc dĩ bỏ qua ý định mê người này.



Đúng lúc chú rể và cô dâu chuẩn bị xuống đài kính rượu, phù dâu Khương Khả Khanh đột nhiên la lớn:



- Hôn đi, hôn đi...



Thế Đường Trọng mới hiểu, hóa ra còn có người e sợ thiên hạ không loạn hơn cả hắn. Mà quan trọng nhất là người này không sợ bị chòm râu dài trả thù.



Khách quý dưới đài vốn còn hơi rụt rè, ngượng ngùng hô lên.



Dù sao thì thân phận của Khương Khả Nhân cũng rất dọa người, hơn nữa khách tới phần lớn đều là người bề dưới của Khương Khả Nhân... Bọn họ là người cùng thế hệ với Đường Trọng.



Người dưới mà lại bảo người bề trên hôn môi trước mặt mọi người, thế này có phải là quá đại nghịch bất đạo không?




Mọi người đều là người có thân phận, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy chứ?



Nhưng không phải trong đầu người nào cũng có khái niệm "đại nghịch bất đạo" này.



Trương Hách Bản ngồi bên dưới, hận không thể nhảy lên mặt bàn. Cô vung tay, giống như đang đánh nhau với người khác, khuôn mặt nhỏ nhắc kích động tới đỏ ửng, tiếng hô trong trẻo vang lên:



- Hôn đi, hôn đi...



Một đốm lửa nhỏ có thể lan khắp đồng cỏ.



Đám khách quý ngượng ngùng thấy Khương Khả Khanh và Trương Hách Bản đều kêu hăng say như vậy, cảm xúc cũng bị cuốn theo.



- Hôn đi, hôn đi, hôn đi...



Bọn họ hô lớn.



Khương Lập Nhân đứng một bên cười ha hả. Tuy rằng ông lão này nhìn có vẻ truyền thống nhưng hôm nay là ngày vui của con gái, hơn nữa yêu cầu của khách cũng không khác người, thế nên hắn vui vẻ nhận.



Trêu chọc cô dâu. Không trêu chọc thì sao mà vui được?



Mẹ của Khương Khả Nhân là bà ngoại của Đường Trọng cũng tới đây. Bà ngồi ở vị trí hàng đầu dưới đài, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt.



Con gái rốt cục cũng đi lấy chồng. Bà có cảm giác giống như trút được gánh nặng vậy. Sao người lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều thế nhỉ?



Có vài ông lão bà lão của Khương gia cũng tới, mà giới trẻ tới không ít. Xem ra Khương Lập Nhân cũng ảnh hưởng không ít đối với thái độ của mọi người về đám cưới này.



Dù là Khương gia có nội đấu thế nào thì trước mặt người bên ngoài, bọn họ vẫn thể hiện ra một chỉnh thể có sức chiến đấu.



Khiến Đường Trọng kinh ngạc chính là Đổng Tiểu Bảo và Đổng Bồ Đề cũng tới đây. Bọn họ đến sau khi hôn lễ bắt đầu nên Đường Trọng cũng chưa chào hỏi bọn họ được.



Chẳng qua nhà khách cũng hỗ trợ xử lý tốt mọi việc. Hai bàn dự phòng đã được dùng tới. Khách quý không ngừng tới, phía khách sạn cũng nhanh chóng tăng số bàn tiệc.



Người có thể tổ chức tiệc cưới tại lầu Yến Lai không giàu thì sang. Quản lý của lầu Yến Lai lại nhận ra thân phận ngôi sao của Đường Trọng, tất nhiên không sợ bọn họ ăn quỵt. Thậm chí trong lòng hắn còn chờ mong tốt nhất là Đường Trọng không trả tiền. Như thế thì hắn sẽ nợ lầu Yến Lai bọn họ một phần nhân tình.



Người hô lớn càng ngày càng nhiều. Khương Khả Nhân và chòm râu dài cũng không có cách nào lập tức xuống đài.



Khương Khả Nhân nhìn chòm râu dài một cái, mặt đỏ bừng, nhắm hai mắt lại. Nếu không xuống đài được thì thỏa mãn luôn yêu cầu của bọn họ, chấm dứt trò chơi này đi thôi.



- Hôn đi, hôn đi, hôn đi...



Khách quý thấy cô dâu đã đồng ý, hô lại càng hăng say. Ai mà không thích trêu chọc người khác đây?



Yết hầu chòm râu dài mấy máy, giống như muốn nói lại thôi.



Thật lâu sau đó, rốt cục hắn cũng đỏ bừng mặt nói:



- Tôi thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt.



eBreakNewLine]>



Đường Trọng quyết định, kệ chòm râu dài và Khương Khả Nhân có đồng ý hay không, vì Khương Khả Khanh, hắn sẽ tổ chức xong hôn lễ này.