Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 862: Dịu dàng và viên đạn!




Mưa đêm, gió lạnh, cô bé hôn run rẩy.



Bởi đầu Đường Trọng cao cho nên Thu Ý Hàn phải hơi nhón chân lên mới có thể hôn lên môi hắn.



Cô cố gắng như vậy, lại chân thành như vậy. Đối với cô mà nói, đây là chuyện chân thành tha thiết nhất thế gian.



- If you never abandon, if i in life and death.



Nếu anh không rời bỏ thì em sẽ gắn bó sống chết.



Đường Trọng có thể nghe hiểu ý của câu tiếng Anh này.



Hắn bị Thu Ý Hàn chủ động thổ lộ mà kích động. E dè trong lòng hắn bị nhiệt tình và lớn mật của Thu Ý Hàn xua tan.



Cô có dũng khí đối mặt với tất cả để theo mình, tại sao mình còn e ngại chứ? Một cô gái còn không sợ, một người đàn ông như hắn còn sợ cái gì?



Trải qua khoảnh khắc như bị điện giật tới ngây người kia, Đường Trọng vươn mạnh hai tay, ôm chặt lấy Thu Ý Hàn vào trong ngực.



Hắn cúi đầu xuống, "phản công" Thu Ý Hàn càng mãnh liệt, hung hiểm hơn.



Đầu lưỡi hắn chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn, càn quấy khắp khoang miệng cô. Hắn hút chất lỏng trong miệng Thu Ý Hàn, làm cho miệng hai nối liền một chỗ.



- Ư ư...



Thu Ý Hàn rên rỉ hai tiếng.



Chuyện dịu dàng lãng mạn như thế, do đàn ông làm... Sao lại khiến người ta cảm thấy không ổn nhỉ?



Chẳng qua đã có nhà khoa học nghiên cứu, sâu trong nội tâm hầu hết phụ nữ đều hy vọng bị một người đàn ông áp lên tường, dùng bạo lực phi lễ. Nếu người đàn ông kia là Lương Triều Vĩ thì được.



Nếu mà là lão già bụng phệ thôi chân ở cách vách nhà mình thì tất nhiên không có số tốt như vậy.



Cho nên Hoa Minh dù có xuất thân giàu có nhưng số mệnh cũng không được sung sướng như thế.



Thu Ý Hàn rõ ràng không thích ứng lắm với tiết tấu như vậy, hô hấp trở nên dồn dập, mắt đã nhắm lại từ lâu, không dám đối diện với Đường Trọng.



Tiếng rên rỉ của cô không có tác dụng ngăn cản mà ngược lại càng giống như tiếng trống trận, có tác dụng kích tình. Đường Trọng không chỉ dùng động tác càng thô lỗ hơn mà còn ôm lấy cổ Thu Ý Hàn, hận không thể nuốt toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn, lông mi, mũi, toàn bộ khuôn mặt cô vào bụng.



Một bàn tay khác của hắn cũng không nhàn rỗi, vuốt nhẹ làn da trắng mịn như tơ lụa phía sau lưng Thu Ý Hàn.



Bàn tay Đường Trọng lạnh như băng, vừa tiếp xúc với làn da Thu Ý Hàn liền khiến thân thể cô cứng đờ lại trong nháy mắt.



Hắn cũng sợ khiến Thu Ý Hàn bị lạnh, đặt tay trong quần áo cô cho ấm một lúc.



Mà khiến thời gian này mau chóng kết thúc, thậm chí hắn còn âm thầm thúc dục nội kình tới lòng bàn tay để tăng nhiệt độ.



Nếu để chòm râu dài biết con hắn dùng khí nguyên dương thế này thì hắn nhất định sẽ tán thưởng trí tuệ của con trai mình, cảm thấy tự hào vì có được một đứa con trai như vậy phải không?



Cảm thấy bàn tay nóng lên rồi, hắn mới bắt đầu hoạt động.





Sau đó một đường kéo lên trên, đến khi gặp cản trở của nội y mới dừng lại.



Thăm dò như vậy hiển nhiên không khiến Đường Trọng vừa lòng được.



Hắn không trèo đèo lội suối, chinh phục nội y mà dán theo nó bò về phía trước, dời đường tiến công từ sau lưng ra tới cạnh sườn.



Bởi thân thể hai người áp rất sát nên Đường Trọng thử vài lần cũng chưa có cách nào len tay vào được.



Đường Trọng vừa dùng miệng khiêu khích Thu Ý Hàn, ảnh hưởng tới phán đoán tư duy của cô, thân thể vừa hơi lùi lại phía sau một chút. Sau đó bàn tay to kia liền kiếm được cơ hội, nhanh chóng tấn công vào thành.



Đối với phụ nữ mà nói, bàn tay của đàn ông hoạt động sau lưng và trước người có khác biệt rất lớn. Bởi vì phía trước có ngực....



Quả nhiên cho dù chỉ số thông minh của Thu Ý Hàn lúc này đã giảm xuống âm nhưng cũng cảm thấy được bàn tay to kia mang tới nguy hiểm cho mình.



Cô mở to mắt nhìn Đường Trọng, trong mắt có ba phần hồi hộp, bảy phần mê hoặc.




Đường Trọng thầm mỉm cười, sau đó hôn nhẹ lên mắt cô.



Một chiêu này hữu dụng phi thường. Thu Ý Hàn lại ngây ngô nhắm mắt lại lần nữa.



Đường Trọng cũng thầm thở phào một hơi.



Bị ánh mắt trong trẻo không chứa chút tạp chất của cô nhóc này nhìn chằm chằm như vậy, hắn đúng là ngượng không làm nổi chuyện xấu tiếp theo. Như vậy sẽ khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội ác. Hơn nữa đang cũng vẫn hơi ngượng ngập. Dù sao thì cũng đã thân quen lâu như thế.



Hiện giờ đã không còn bị giám sát nữa, Đường Trọng có thể buông tay làm rồi.



Bàn tay to của hắn phát huy tác phong hành quân cường độ cao, không sợ khó không sợ khổ, tiến tới, lại tiến tới, vượt sông vượt núi, sau đó đạt tới tuyết sơn rồi ngừng không tiến đi đâu được nữa.



Không phải là hết sức mà bởi tuyết sơn rất ấm áp, anh hùng luyến tiếc không nỡ rời đi.



- Ư...



Vùng thịt mềm trước ngực bị Đường Trọng sờ tới, thân thể Thu Ý Hàn liền cứng đờ ra.



Cô không biết phải đối phó với trường hợp này như thế nào, chỉ cố nép thân thể mình về phía Đường Trọng, giống như làm thế có thể khiến bàn tay Đường Trọng phải tránh ra hoặc hạn chế khoảng không để hắn không thể nhúc nhích.



Hiển nhiên cô đã xem thường thể lực và sức mạnh, quyết tâm của người đàn ông đang bị tình dục công tâm. Cho dù không gian hoạt động của bàn tay to của Đường Trọng có bị chèn ép giảm xuống nhưng nó cũng không cảm thấy oan ức gì, cũng không có gì bất mãn.



Nó vẫn kiên cường, ngoan cố, không chết không ngừng, xoa, nắn, búng, chụp vào đôi tuyết sơn kia. Ngọn núi kia dù bị phần lớn vải che lấp nhưng cũng vô cùng mê người.



Thu Ý Hàn đứng không nổi nữa.



Bàn tay to của Đường Trọng hoạt động đã hút dần từ tia sức lực ra khỏi thân thể cô.



Toàn bộ thân thể cô dựa lên người Đường Trọng, hai tay ôm chặt cổ hắn, ánh mắt mê say, miệng thơm như hoa lan:



- Đường Trọng... Ư... Đường Trọng, đừng làm ở đây. Đừng làm ở đây...




Nếu nói đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới thì phụ nữ căn bản là loại động vật không cần suy nghĩ.



Đường Trọng đương nhiên biết là không thể làm ở đây.



Hắn tôn trọng Thu Ý Hàn, trân trọng cô, làm sao lại có thể lôi cô ra bờ sông ở ngay cạnh đường cái đánh dã chiến được chứ?



Chẳng may khiến cô lạnh mà cảm thì sao?



- Chúng ta về nhà.



Đường Trọng cúi xuống bên tai Thu Ý Hàn thì thầm.



- Ừ.



Thu Ý Hàn đã sắp mất đi ý thức của mình, dù là Đường Trọng quyết định thế nào cô cũng nghe theo.



Bàn tay to của Đường Trọng lúc này đã phải cáo biệt đôi tuyết sơn, hẹn lần sau lại gặp, lưu luyến không rời mà rút ra khỏi quần áo Thu Ý Hàn.



Giúp Thu Ý Hàn sửa sang lại quần áo xong, lại quàng khăn cho cô ấm hơn một chút, Đường Trọng mới ôm Thu Ý Hàn trở về khách sạn.



Lần này đi tới Paris, Đường Trọng vẫn ở khách sạn.



Đương nhiên hắn không ở khách sạn thì cũng chẳng có chỗ nào mà ở. Hắn không mua nhà ở Paris, biệt thự của Thu Tĩnh Văn rất nhiều phòng, không gian rộng nhưng dù là bà ngoại của Thu Ý Hàn hay Thu Tĩnh Văn cũng đều không có khả năng đồng ý cho Đường Trọng vào ngủ.



Ai lại mở cửa nhà cho sói vào ngủ với dê chứ?



Thời tiết quá lạnh, người đi đường rất thưa thớt.



Ngẫu nhiên có người đi tới cũng đều là dựng cổ áo khoác mà vội vàng đi qua. Đường Trọng và Thu Ý Hàn bởi tâm tình bất đồng nên đi cũng tương đôi chậm.



Một ông lão chống gậy, đội mũ dạ màu đen đi tới trước mặt, nhìn hai người Đường Trọng và Thu Ý Hàn, lại còn gật đầu mỉm cười với bọn họ rất lịch sự.




Hắn nói một câu tiếng Pháp, Đường Trọng nghe không hiểu gì, Thu Ý Hàn nghe hiểu nhưng cũng không phiên dịch cho Đường Trọng.



Thu Ý Hàn mỉm cười đáp lễ, ôm cánh tay Đường Trọng nói:



- Người Pháp thật nhiệt tình. Lúc em vừa tới, trên đường có rất nhiều người lạ chủ động chào hỏi em. Em còn cảm thấy rất không thích ứng...



- Có khi ông lão kia thấy em xinh đẹp cho nên ham sắc đẹp, cố ý tiếp cận đấy.



Đường Trọng luôn có thói quen nghĩ xấu cho người khác.



Thu Ý Hàn cười khanh khách nói:



- Không phải thế. Người Pháp rất nhiệt tình. Lúc bọn họ tâm tình tố thì giống như toàn bộ người trên thế giới đều là bạn của bọn họ vậy. Lại nói, ông lão vừa rồi không phải là ham sắc đẹp của e nên mới tới gần đâu.



Lúc hai người vừa đi vừa nói đùa, vẻ tươi cười trên mặt ông lão vừa đi qua đã biến mất không còn đâu nữa.




Hắn ấn một cái nút màu đỏ trên đầu gậy chống, sau đó đột nhiên cây gậy kia liền tự động mở ra, để lộ một cái lỗ đen như mực.



Ông lão chầm chậm xoay người lại, nhắm ngay lỗ thủng trên cây gậy kia vào vị trí trái tim của Đường Trọng.



Súng!



- Chết trên tay một người lịch sự cũng là một chuyện vinh hạnh với cậu phải không?



Ông lão nói nhẹ nhàng.



Trên mặt hắn hiện lên nụ cười hơi quái dị, sau đó bấm mạnh một nút bấm trên cây gậy chống.



Bụp!



Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Viên đạn màu đen gào thét lao ra khỏi nòng.



Rầm...



Viên đạn kia bắn lên một cột đèn đơn độc trên đường, nhưng Đường Trọng và cô bé đáng yêu vừa rồi lại biến mất.



- Đáng chết.



Ông lão cất tiếng mắng.



Người khác không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.



Tại thời điểm hắn bấm ò súng, thằng ranh kia hình như phát hiện ra điều gì, ôm cô bé kia nhảy xuống rìa đường.



Phản ứng của hắn lanh lẹ như vậy, động tác quá nhanh, làm hắn cũng không kịp xoay nòng súng.



Sau đó trong nháy mắt, hắn liền biến mất trước mặt lão.



Viên đạn của lão thất bại, chỉ có thể tiếp tục bay đi, bắn vào cột đèn sắt rồi nổ mạnh.



Cây gậy của hắn tuy giấu súng nhưng bởi vấn đề thiết kế nên cũng chỉ có thể bắn ra được một viên đạn nổ có uy lực lớn như thế này thôi.



Mục tiêu biến mất, nhiệm vụ của hắn cũng thất bại. Điều này khiến hắn sao có thể cam tâm được?



Hắn bấm nút màu đỏ trên cây gậy. Chỉ thấy cái lỗ đen vừa bắn ra viên đạn kia liền vang lên tiếng trong trẻo.



Răng rắc...



Một mũi dao nhọn xuất hiện tại lỗ thủng kia, lấp đầy lỗ thủng kia.



Ông lão kia cũng không chậm chạp như vừa rồi, tay cầm cây gậy, thân thể nhảy vọt lên tới cạnh lan can ở ngã tư đường.



Đứng trên lan can nhìn khắp trái phải, sau đó thân thể hắn liền nhảy xuống, chạy điên cuồng về phía trước.