Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 872: Đấu phép!




- Đường tiên sinh, thật sự xin lỗi. Mười phút sau Tổng giám đốc Thu của chúng tôi có cuộc họp, tạm thời không cách nào tiếp khách được. Nữ thư ký Linda xinh đẹp chân dài cung kính đứng trước mặt Đường Trọng, mỉm cười nói. - Mười phút sau họp à? Thế là tôi tới không đúng lúc rồi. Đường Trọng nói giọng vô cùng tiếc nuối. - Đúng vậy. Mời Đường tiên sinh trở về, lần sau có thời gian lại hẹn gặp Tổng giám đốc Thu, có được không? Linda khuyên nhủ. Cô hiểu rõ thái độ của sếp mình với người thanh niên này. Cần gì cứ phải tự mình chuốc khổ như vậy chứ? Đường Trọng nghĩ ngợi một chút rồi nói: - Thật ra cũng không sao. Tôi chỉ cần thời gian năm phút là được rồi. Cô đi thông báo với Tổng giám đốc Thu một tiếng có được không? Nói là tôi chỉ xin năm phút của ông ấy thôi, không ảnh hưởng tới cuộc họp của ông ấy. - Đường tiên sinh, Tổng giám đốc Thu đang chuẩn bị nội dụng cuộc họp, chỉ sợ không thể cho anh thời gian năm phút được. Linda cảm thấy tâm tình mình không tốt lắm. Sao người thanh niên này lại khó chơi như thế chứ? - Tôi có chuyện rất quan trọng tìm ông ấy. Đường Trọng sốt ruột nói: - Mạng người quan trọng đó. - Chuyện này... - Cô mau đi thông báo đi. - Đường tiên sinh... - Cô nói với Tổng giám đốc Thu của các cô, nếu hôm nay hắn không gặp tôi thì có thể chết người đấy. - Á? Ai sẽ chết chứ?



Linda lo lắng hỏi. - Tôi đây. Đường Trọng nói. - Mất mặt chết. Hắn từ xa chạy tới gặp mặt Thu Hồng Đồ lại bị chặn ngoài cửa, loại chuyện này còn chưa đủ mất mặt sao? Hắn là ngôi sao lớn đó! -... Lúc này Linda không gọi điện thông báo nữa mà trực tiếp gõ cửa, tiến vào văn phòng Thu Hồng Đồ. - Thế nào? Hắn không chịu đi phải không? Thu Hồng Đồ liều Linda một cái, hỏi. - Đúng vậy. Linda nói:



- Hắn nói chỉ xin năm phút đồng hồ thôi. - Thời gian năm giây cũng không có. Thu Hồng Đồ để bút trên tay lên bàn: - Tôi không cần biết cô dùng cách nào, khiến hắn cút ngay đi cho tôi. - Vâng thưa sếp. Linda bất đắc dĩ nhận lệnh, xoay người rời đi. - Vô lại. Đợi tới lúc thư ký đóng cửa rời đi rồi, Thu Hồng Đồ mới bực mình nói. Linda do dự một hồi, đứng trước mặt Đường Trọng, cười nói: - Đường tiên sinh, Tổng giám đốc Thu thật sự quá bận, hôm nay sợ là không có thời gian gặp mặt cậu rồi. - Thế ngày mai, ngày kia hắn có thời gian không? - Ngày mai... Khả năng cũng bận lắm. - Thế ngày kia?



- Ngày kia đại khái cũng không rảnh. - Tổng giám đốc Thu của các ngươi không muốn gặp tôi phải không? Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn về phía Linda, hỏi rất thật. - Sao lại thế được chứ? Ha ha. Linda cười xấu hổ, nghĩ chuyện này người ngốc cũng hiểu được, sao anh còn hỏi làm gì chứ? - Thật sự là không à? - Thật sự không mà. - Ồ, tôi còn lo lắng tưởng Tổng giám đốc Thu của các ngươi không muốn gặp tôi cơ. Không có là tốt rồi. Vẻ mặt Đường Trọng giãn hắn ra. - Vừa hay tôi cũng rất muốn gặp Tổng giám đốc Thu. Tôi biết hắn bận, cũng không tiện quấy rầy hắn. Giờ tôi chờ ở đây, lúc nào Tổng giám đốc Thu của cô rảnh thì chúng tôi gặp mặt.



- Đường tiên sinh... - Đúng rồi. Cô cũng không nên lãng phí thời gian với tôi. Cô đi làm việc của mình đi. Nếu không tiện thì cũng không cần pha trà cho tôi làm gì... -... Linda cảm thấy người đàn ông này thật vừa đáng thương lại đáng giận. Cậu rốt cục là muốn đùa thế nào đây? - Thật xin lỗi, còn chưa hỏi tên cô? Đường Trọng hỏi. - Linda. Linda đáp. - Ồ, Linda, đợi tôi kết hôn với tiểu thư Thu Ý Hàn rồi, nhất định sẽ mời cô tham gia hôn lễ của chúng tôi. Đường Trọng vui vẻ nói. -... Đường tiên sinh, nước trà của anh lạnh rồi. Để tôi đi đổi cho anh ly mới.



Linda nói. - Cám ơn, cám ơn. Cô khách sáo quá. Đường Trọng ngượng ngùng nói. -... Bởi vì anh quá không khách sáo đấy. Trong lòng Linda thầm nghĩ. Linda đổi cho Đường Trọng một ly trà mới, lá trà còn là trà Long Tỉnh lấy từ trà quán của cô. Cô lại chọn một ít hoa quả điểm tâm tới, sau đó mới xin phép rời đi. Cô lại gõ cửa phòng Thu Hồng Đồ, nói: - Tổng giám đốc Thu, Đường tiên sinh vẫn chờ ở bên ngoài. Thu Hồng Đồ nổi giận quát: - Rốt cục hắn muốn làm gì? Hắn là vô lại sao? Nói không gặp rồi hắn còn muốn thế nào? - Hắn nói là hắn ngồi ở phòng khách chờ cũng được. Bao giờ Tổng giám đốc Thu có thời gian thì hắn sẽ gặp. Linda nói nhỏ. - Uy hiếp tôi sao? Thu Hồng Đồ cười lạnh. - Hắn muốn chờ vậy cứ để hắn từ từ chờ đi. Tôi đã nói rồi, không gặp là không gặp. Linda cười khẽ, nói: - Tổng giám đốc Thu, Đường tiên sinh còn hỏi tên tôi. - Hỏi tên cô làm gì? Thu Hồng Đồ nghi hoặc nhìn thư ký xinh đẹp của mình. - Đường tiên sinh nói tới lúc hắn và Thu tiểu thư kết hôn sẽ mời tôi tham gia hôn lễ. Linda nói. - Vô sỉ. Thu Hồng Đồ đập mạnh lên mặt bàn. - Quá vô sỉ.




Linda nhanh chóng đi ra phía sau, mát xa bả vai giúp Thu Hồng Đồ, cười duyên nói: - Tổng giám đốc Thu, ông đừng tức giận mà. Tôi cảm thấy Đường tiên sinh cũng rất không tồi mà. Tuấn tú lịch sự không nói, hơn nữa sự nghiệp cũng tương đối thành công. - Cô thì biết gì? Thu Hồng Đồ tức giận nói: - Nội tâm thằng ranh này rất đen tối, thủ đoạn bẩn thỉu. Con gái tôi ngây thơ lương thiện như thế, ở với nó thì nó ăn tới ngay cả xương cốt cũng không còn. Cô có biết hắn nói những lời đó với cô làm gì không? Hắn đang khiêu khích đấy. Hắn khiêu khích tôi, nói nhất định hắn sẽ cưới con gái tôi. - Vậy ý của Tổng giám đốc Thu là? Ngón tay mảnh khánh của Linda mát xa linh hoạt trên bả vai Thu Hồng Đồ, lên tiếng hỏi. - Tôi đấu với hắn. Thu Hồng Đồ cười lạnh:



- Hắn không phải muốn cho thấy thành tâm của mình sao? Tôi muốn xem hắn kiên trì được mấy ngày. - Tổng giám đốc Thu... Linda cảm thấy hai người đàn ông này vì một cô gái mà giống như trẻ con đang giằng co vậy. - Cứ quyết định như vậy đi. Thu Hồng Đồ cố chấp nói. Đường Trọng lại bận rộn rồi. Buổi sáng mỗi ngày hắn đều đi thu album mới, đến chiều liền lái xe tới tập đoàn Hoành Đại của Thu Hồng Đồ chờ đợi. Một ngày, hai ngày, ba ngày... Bởi thân phận Đường Trọng là ngôi sao lớn nên hai lần trước tới tập đoàn Hoành Đại, tuy trong lòng mọi người cảm thấy hơi kỳ quái nhưng có thể tiếp xúc gần gũi với ngôi sao lớn, tâm tình nhân viên tập đoàn cũng rất kích động.




Có một số người gan lớn còn xong lên xin chụp ảnh cùng hay ký tên đấy. Nhưng khi hắn bất chấp mưa gió mà tới công ty trong một tuần, lúc này tiếng bàn tán trong công ty không còn như trước nữa. - Biết không? Hôm nay Đường Trọng lại tới đấy... - Đúng vậy. Hắn sao lại bỏ cả việc mà chạy tới tập đoàn Hoành Đại chúng ta thế? Rốt cục hắn muốn làm gì? - Bỏ việc sao? Hắc hắc, hắn đang làm việc đứng đắn nhất đấy. Mấy người biết hắn tới vì cái gì không? Một người có tin tức linh hoạt đắc ý cười. - Nói nhanh lên, nói nhanh lên. Rốt cục là xảy ra chuyện gì rồi? Một đám người liền xúm lại. Người có tin tức linh hoạt kia hưởng thụ cảm giác được mọi người theo đuổi này. Hắn đợi tới lúc người vây khá đông rồi mới hạ thấp giọng, giả thần giả quỷ nói: - Biết tại sao ngày nào Đường Trọng cũng tới xin gặp Tổng giám đốc Thu của chúng ta không? - Vì sao, vì sao chứ? Mọi người đều rất phối hợp. - Bởi hắn tới tán gái. Khi người có tin tức linh hoạt kia nói ra còn đưa mắt nhìn khắp bốn phía. - Hắn tới tán Tổng giám đốc Thu của chúng ta à? Một cô gái hét lên chói tai. Những cô gái khác cũng hoảng sợ. Loại chuyện này quá khủng bố rồi đấy. Ngôi sao lớn và ông chủ tập đoàn Hoành Đại, loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì... Người nhìn ta, ta lại nhìn người. Hiện giờ mấy cô gái đều ủ rũ cả. Người có tin tức linh hoạt kia nhìn bước một cái rất bất mãn, nói: - Phì phì, nói cái gì thế? Sao hắn lại tán Tổng giám đốc Thu của chúng ta được? Đường Trọng thích phụ nữ. Tổng giám đốc Thu của chúng ta... Tôi không biết. Tổng giám đốc Thu có một cô con gái, mọi người có biết không?



- Biết chứ. Mấy cô gái lúc này mới có phản ứng. - Lần trước không phải cô đã lên tạp chí tài chính kinh tế sao? Họ nói cô chính là người nối nghiệp tập đoàn lớn nhất Trung Hoa. Bởi vì Tổng giám đốc Thu của chúng ta chỉ có con gái bảo bối là cô ấy cho nên về sau toàn bộ tập đoàn Hoành Đại đều thuộc về cô ấy.... Đúng rồi, Đường Trọng tới tán Thu tiểu thư sao? - Không phải là tán mà bọn họ đã yêu nhau rồi. Người có tin kia nói: - Đường Trọng và Thu tiểu thư từng là bạn học. Bọn họ yêu nhau từ hồi đi học cơ... - Thế sao Tổng giám đốc Thu lại không muốn gặp Đường Trọng chứ? - Vác gậy đập uyên ương mà. Người có tin kia cảm khái vô cùng. - Hóa ra là Tổng giám đốc Thu không muốn à? - Đúng vậy. Hiện giờ có mấy ngôi sao được gả và nhà quyền quý đâu? Đường Trọng tuy là ngôi sao lớn nhưng cũng chưa xứng với Thu tiểu thư của chúng ta đâu. - Thảo nào Tổng giám đốc Thu lại gửi Thu tiểu thư đi Pháp.. Chát! Thu Hồng Đồ nện tập tài liệu lên bàn, rống lớn: - Bảo thằng khốn kiếp ấy vào đây cho tôi. - Vâng thưa sếp. Linda đáp, nhanh chóng lùi ra. Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của ông chủ. Vốn ông chủ nghĩ là chỉ cần giống như Lã Vọng thả câu là được rồi. Đường Trọng kia không phải muốn chờ à? Thế cứ để hắn chờ đi. Chờ mười ngày nửa tháng xem hắn còn chờ được nữa không? Không ngờ mới một tuần, trong công ty đã ào ào tiếng đàm tiếu, nói là ông chủ vác gậy đập uyên ương, nói Đường Trọng muốn gả vào nhà giàu có, nói Đường Trọng và Thu tiểu thư đã gạoấu thành cơm, Tổng giám đốc Thu thực tức giận với hành vi này. Đường Trọng tới đây là để xin Tổng giám đốc Thu tha thứ...



Đây là chuyện quái gì chứ? Bọn họ cũng định dùng thủ đoạn hành chính để đè chuyện này xuống nhưng cuối cùng đành phải bỏ qua. Nếu bọn họ làm như vậy thì chỉ sợ lời đồn còn truyền đi với tốc độ nhanh hơn. Đường Trọng đẩy cửa vào rất nhanh. Hắn cúi đầu trước mặt Thu Hồng Đồ, tư thế khiêm tốn, biểu hiện thành khẩn nói: - Bố vợ, bố tìm con à?