Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 883: Một núi khó chứa hai hổ!




- Khô Lâu Hội sao? Mày đẹp của Tô Sơn nhíu lại. Hiển nhiên không phải cô hoàn toàn không biết tới tổ chức mạnh mẽ mà thần bí này. - Vì sao lại là bọn chúng? - Nói thế nào nhỉ? Trong lòng Đường Trọng tràn ngập chua xót: - Vốn chuyện này cũng chẳng liên quan tới tôi. Chỉ tại không cẩn thận nên tôi phát hiện ra một bí mật, sau đó bọn chúng nhắm vào tôi khắp nơi. Đây đều là tôi chịu khổ thay người khác cả. - Thay ai? Tô Sơn hỏi. - Khương gia. Còn cả Đổng gia nữa. Đường Trọng nói. Lúc trước hai nhà Khương, Đổng xung đột đều bởi chuyện Đổng Tân Hàng ngồi xe lăn mà ra. Mà chuyện đó chủ yếu là do Quan gia giở trò. Chòm râu dài lúc này trở thành con dê chết thay trong chuyện đó, mà tuổi thơ Đường Trọng liền phải sống trong cả trăm phương ngàn kế trả thù của Đổng gia. Đường Trọng và Quan Ý phát sinh xung đột, sau đó bắt cóc hắn luôn. Kết quả là Quan Ý vì muốn giữ mạng nên chủ động nói ra bí mật động trời kìa. Chuyện này rất quan trọng, thậm chí liên quan tới trong sạch của cha Đường Trọng năm đó, Đường Trọng tất nhiên không thể nào vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vì thế mới hẹn Đổng Tiểu Bảo tới, bán Quan Ý đi. Hành động này đã hóa giải thù hận mấy chục năm giữa hai nhà Khương, Đổng, giải oan cho chòm râu dài, cũng giải quyết công kích của Đổng gia và những kẻ đục nước béo cò khác nhằm vào Đường Trọng.... Hai cha con Đường Trọng và chòm râu dài được yên tĩnh tạm thời nhưng lại chọc vào Khô Lâu Hội là người đứng sau lưng ủng hộ Quan gia. Có được cũng có mất.



Nếu lại cho Đường Trọng cơ hội nữa thì hắn sẽ phải suy nghĩ cẩn thận xem có nên công bố bí mật của Quan Ý ra hay không. Vờ như không biết chuyện gì, nếu thế sống có phải tốt hơn không? Nghe xong những lời giải thích này, Tô Sơn hơi đồng tình nhìn Đường Trọng, nói: - Nếu chịu thay cho hai nhà Khương, Đổng thì hiện giờ cũng phải nghĩ cách để được hai nhà ủng hộ đi. Hiện giờ chúng ta có quan hệ cùng vinh cùng nhục với bọn họ. Khô Lâu Hội đánh chúng ta, chẳng lẽ không ra tay với bọn họ sao? - Nếu bọn họ có ý thức như vậy thì đã tốt rồi. Đường Trọng cười nói. - Nhưng tôi sẽ thông báo những khó khăn của chúng ta cho bọn họ một tiếng. Nếu sau đó bọn họ không vươn tay ra trợ giúp thì về sau bọn họ gặp nạn cũng đừng mong chúng ta giúp gì nữa. Tô Sơn nhìn về phía Đường Trọng nói: - Không sao đâu. Đây là Trung Quốc.



- Đúng vậy. Đường Trọng cười. - Đây là Trung Quốc.... - Như vậy sao? Thế thì thật là đáng tiếc. Gần đây tôi với một người bạn đầu tư một hạng mục nhà máy thép, bỏ hết vốn, lại còn phải vay ngân hàng một số lớn. Nếu không thì cũng có thể chia sẽ với cậu một chút. Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói. - Tôi tin với năng lực của cậu thì nhất định có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này. Mọi người đều gọi cậu là con người của kỳ tích còn gì? Lúc này tôi vẫn tin tưởng cậu sẽ sáng tạo được kỳ tích. Ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng nhé. Như thế tôi sẽ rất đau lòng đấy. Ngắt điện thoại, Đổng Tiểu Bảo rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi thảnh thơi, thoạt nhìn tâm tình rất không tồi.





- Đường Trọng sao? Một tiếng nói khàn khàn vang lên hỏi. Đổng Tân Hàng ngồi ở cạnh cửa sổ, hưởng thụ ánh sáng cũng không mấy ấm áp kia. Mùa đông tại Yến Kinh, ánh mặt trời cũng trở thành hàng xa xỉ. - Đường Trọng. Đổng Tiểu Bảo cười. - Hắn tìm cháu nhờ hỗ trợ sao? - Hắn gặp một chút vấn đề. Đổng Tiểu Bảo nói, nhìn thoáng quá Đổng Tân Hàng, nói: - Chẳng qua cháu tin là hắn có thể giải quyết tốt thôi. - Khô Lâu Hội sao? Đổng Tân Hàng hỏi. - Đúng vậy. Chẳng có gì lừa được chú ba. - Nếu là Khô Lâu Hội thì cháu tin là hắn có thể giải quyết dễ dàng được à?




Đổng Tiểu Bảo gõ tàn thuốc, nghiêm mặt nhìn Đổng Tân Hàng, hỏi: - Chú ba, ý của chú là? - Chú không có ý gì cả. Đổng Tân Hàng vỗ vỗ chân mình. - Một phế nhân thì còn có ý gì chứ? - Chú ba, chú biết là cháu luôn tôn trọng chú mà. Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói: - Cháu còn trẻ tuổi, lúc nào cũng cần chú chỉ bảo và nhắc nhở. Đổng Tân Hàng thở dài, nói: - Tiểu Bảo, không phải chú cố ý ủ rũ đâu. Chú không có ý kiến gì với chuyện này thật đấy. Mấu chốt là thái độ của cháu. Cháu cảm thấy nên đối xử với Đường Trọng thế nào? - Một núi khó chứa hai hổ. Cháu tin rằng chú ba cũng không xa lạ gì với những lời này phải không? Đổng Tiểu Bảo cười nói.




- Vì sao hai con hổ lại không thể cùng cắn chết một con giao long chứ? - Chú ba, chú hiểu cháu, cũng hiểu hắn mà. Chú hẳn phải rõ, với tích cách hai người chúng cháu thì chúng cháu vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè được. Thậm chí là đồng bọn. Đổng Tiểu Bảo nghiêm túc nói. - Hắn không cam lòng đứng sau người khác. Cháu cũng không cam tâm đứng sau hắn. Hai chúng cháu tranh đấu là một chuyện khó tránh khỏi. Hơn nữa hiện tại tài nguyên của hai nhà Khương, Đổng chuẩn bị dồn về cháu. Đây là sách lược đã được định ra từ trước. Nếu Đường Trọng lại cũng tiến vào, chúng ta có thể cam đoan là tài nguyên Đổng gia tiếp tục dồn về cháu nhưng phía Khương gia thì sao? Đây là đối thủ trời sinh. Cháu không thay đổi được, hắn cũng không thay đổi được. - Rất đáng tiếc. Đổng Tân Hàng nói. - Đáng tiếc sao?



- Là bạn của hắn hẳn là không tồi đâu. Đổng Tân Hàng nói: - Nhìn thái độ hắn đối xử với những người bên cạnh là biết. - Đúng vậy, thật đáng tiếc. Đổng Tiểu Bảo châm biếm: - Hy vọng Khô Lâu Hội có thể dịu dàng với hắn một chút. Đường Trọng biết Đổng Tiểu Bảo không nghe lời khuyên của mình. Hắn cũng không cho rằng Đường Trọng có thể trở thành đồng bọn hợp tác sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích. Mà ngược lại, bởi hắn sắp thành hôn với cô bé Khương gia kia, thậm chí hắn sẽ coi Đường Trọng trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Cạch... Cửa phòng khách bị người mở ra. Một cô gái xinh đẹp đội mũ đỏ nhỏ đi vào, nhìn thấy hai người đàn không trong phòng, vui mừng kêu lên: - Ồ, chú ba và anh hai đều ở đây à? Vừa hay cháu có chuyện muốn nhờ hai người hỗ trợ. Đổng Tân Hàng chưa kết hôn, bao nhiêu tình cảm đều dồn cho hai đứa nhỏ kiệt xuất của Đổng gia là Đổng Tiểu Bảo và Đổng Bồ Đề cả. Thấy Đổng Bồ Đề vội vội vàng vàng chạy vào, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó có được, nói: - Cháu gặp rắc rối gì à? - Không phải cháu. Đổng Bồ Đề lắc đầu. Cô chạy tới ngồi bên cạnh Đổng Tiểu Bảo, ôm bả vai Đổng Tiểu Bảo nói: - Anh, Đường Trọng gặp khó khăn. Anh giúp hắn một phen đi được không? Không phải anh có quan hệ rất tốt với ông chủ công ty vật liệu xây dựng sao? Anh lên tiếng giúp hắn một lần. Sắc mặt Đổng Tiểu Bảo nhíu lại nhưng lại giãn ra rất nhanh. Hắn cười ha hả nhìn em gái mình, nói:




- Được, để anh nói. Người khác có thể không nể chứ lời nói của em gái thì nhất định phải nghe rồi. - Anh đừng có trả lời cho có lệ. Em muốn nghiệm thu kết quả. - Đương nhiên. Anh thành tâm thành ý mà. - Cảm ơn anh. Đổng Bồ Đề vui vẻ nói. Đổng Tân Hàng nhìn hai anh em đang cười vui vẻ này, trong lòng không biết có mùi vị gì. - Có một số việc sức người khó đổi.... Loạt xoạt. Đổng Bồ Đề chạy vèo vèo trong tuyết. Xoẹt. Cô trượt về phía trước một đoạn, sau đó xoay người lại, hai quả bông đỏ vung lên như vui sướng, tỏ rõ tâm tình chủ nhân lúc này. Cô nhìn Đường Trọng đi phía sau không để ý chút nào, cười hì hì nói: - Đừng có nhăn nhó mặt mày như vậy. Có gì ghê gớm đâu. Bọn họ ở nước ngoài thì uy phong tám mặt, ở trong nước lại được thế sao? Chỉ làm chút trò vặt là bị diệt thôi. - Nếu đơn giản như cô nói thì tốt rồi. Đường Trọng cười nói. Khô Lâu Hội hiển nhiên muốn dùng tiền đập chết bọn họ, hai ngày nay càng tấn công chèn ép tập đoàn Cẩm Tú rất mạnh. Đám người Cổ Anh Hùng, Tô Sơn chống đỡ đau khổ. Cũng may mà năng lực bọn họ xuất chúng, các loại biện pháp ứng đối bất tận. Cổ Anh Hùng có kinh nghiệm phong phú, Tô Sơn có quan hệ rộng rãi. Hai người phối hợp ăn ý, cho nên tập đoàn Cẩm Tú mới đứng sừng sững không ngã. Không chỉ có tập đoàn Cẩm Tú gặp nạn mà thậm chí tập đoàn Hoành Đại có quan hệ làm ăn với tập đoàn Cẩm Tú cũng bị lọt vào công kích tại thị trường nước ngoài. Đương nhiên công kích của bọn họ đối với tập đoàn Hoành Đại cũng chỉ là lớt phớt. Theo Đường Trọng hiểu thì đây là bọn họ muốn cảnh cáo Thanh Dương, cảnh cáo lão đừng có viện trợ cho tập đoàn Cẩm Tú, tránh gặp phải tai bay vạ gió. Đường Trọng cười thầm trong lòng, nghĩ bọn họ thật đúng là suy nghĩ quá nhiều. Với cảm tình của Thu Hồng Đồ đối với mình, làm gì có chuyện lão giúp mình vào lúc này? Nếu được sập thì mình sẽ mất đi năng lực tài chính mạnh mẽ, muốn cưới con gái bảo bối của lão sẽ càng là chuyện không có khả năng đúng không? Thời gian mấy ngày này hầu hết Đường Trọng đều ở quán Cẩm Tú. Mà Lộc Tam lại biến quán Cẩm Tú trở thành phân bộ lâm thời của bọn họ. Hắn vẫn chờ đợi bên cạnh Đường Trọng, lúc nào cũng báo tin tức và kết quả điều tra mới nhất cho Đường Trọng. Ăn cơm tối xong, Đổng Bồ Đề đột nhiên tới quán Cẩm Tú, nói muốn tìm Đường Trọng ra ngoài một chút. Hành động của Đường Trọng đối với nhiều người là điều bí mật nàng khó có thể lừa được người có tin tức nhạy bén như Đổng Bồ Đề. Đường Trọng suy nghĩ một hồi, cũng đồng ý với yêu cầu của cô. Lúc này áp lực của hắn rất lớn, cũng cần ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Ngắm thế giới trắng bạc tuyệt đẹp này cũng đèn đuốc rực trời trong thế giới tuyết trắng, tâm tình Đường Trọng cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít, ngay cả niềm tin tất thắng cũng tăng lên một ít. - Yên tâm đi. Tôi đã bảo anh tôi gọi điện rồi. Đổng Bồ Đề đi tới trước mặt Đường Trọng, nói: - Anh tôi cũng đã hứa là sẽ ra tay hỗ trợ. Đổng Bồ Đề không muốn nói với Đường Trọng là vì chuyện của hắn, cô cố ý về Yến Kinh một chuyến. Bởi vì cô sợ làm thế sẽ khiến mình mất đi sự tự tôn. Đường Trọng cười ha hả nhìn Đổng Bồ Đề, nói: - Cô cảm thấy hắn sẽ giúp tôi sao? Hắn đã gọi điện thoại thông báo tin tức mình gặp nguy cho Đổng Tiểu Bảo, hơn nữa cũng cầu viện đám người này. Đổng Tiểu Bảo từ chối là chuyện hoàn toàn không bất ngờ, chẳng có gì đáng để nghĩ cả.



Vẻ tươi cười trên mặt Đổng Bồ Đề dần dần thu lại, thở phù một hơi, nói: - Anh có thể không tin hắn nhưng tôi lại tin. Hắn là anh trai tôi, nếu đã cam đoan với tôi thì tôi phải có lòng tin với hắn... Hy vọng lần này hắn không gạt tôi.