Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 908: Lật thuyền trong mương!




Thân thủ cá nhân cao cường, đàn em đông đúc, tổng gia tài hơn trăm ức, chỗ dựa lưng cường đại, Đường Trọng có thể bị nguy hiểm gì chứ? Đặc biệt là sau khi hắn hợp tác với Khô Lâu Hội, thực lực của hắn lại càng bành trướng cực nhanh. Có người nào có thể xúc phạm đến hắn? - Biết. Đường Trọng trả lời nói: - Một năm trước từ khi cháu biết được, cháu chưa từng thả lỏng cảnh giác. Cho dù là ban ngày hay đêm tối, cho dù là lúc ngủ thì vẫn tỉnh táo. Khương Lập Nhân nhìn sắc mặt chân thành của Đường Trọng, gật đầu nói: - Rất nhiều lúc, cùng đối thủ cạnh tranh không phải là anh sống tôi chết mà là so xem ai sống lâu hơn ai. - Cháu hiểu. Đường Trọng nói:



- Mỗi ngày cháu đều chú ý đến ăn uống, mỗi ngày đều ăn một chén Ma hồ thật lớn, nhất định có thể sống được rất lâu. Khương Lập Nhân xua tay, nói: - Đừng ở đây với ông nữa, đi ra với bà ngoại cháu đi. Khó có lúc cháu về Yến Kinh, bà ấy nhắc đến cháu cả ngày. - Cháu đi ra ngoài đây. Đường Trọng nói. Đường Trọng đi đến bên cạnh bà ngoại rồi ngồi xuống, cười hỏi: - Bà ngoài đang xem gì vậy? - Ba ba đi đâu. Cháu nói xem, mấy đứa nhỏ này rất dễ thương đấy. Bà ngoại chỉ vào tiết mục giải trí trên TV, nói: - Đường Trọng, chừng nào thì cháu mới mang một đứa nhỏ đi tham gia tiết mục đây? Đường Trọng cười, nói: - Rất nhanh thôi. Chỉ cần tiết mục này vẫn còn, cháu nhất định sẽ mang con đến tham gia. - Cái này cũng phải nắm chắc thời gian đấy. Bà ngoại nói: - Bà còn tưởng đứa nhỏ trên TV là đứa nhỏ của cháu chứ. Bà chỉ vào hai cha con trên TV, nói: - Giống như người ta vậy, rất thân thiết vui vẻ. - Cháu sẽ mau thôi mà. Đường Trọng nói có lệ. Hắn và Thu Ý Hàn còn chưa qua một cửa của Thu Hồng Đồ, sinh con là một chuyện xa xôi. Từ kết hôn đến lúc đứa nhỏ lớn lên tham gia tiết mục kia, phải đợi bao nhiêu năm đây? - Bà đây sẽ chờ. Bà ngoại chân thành nói: - Cháu cũng không thể lừa bà. Lát nữa bà sẽ gọi điện cho mẹ cháu, bảo nó theo dõi chuyện này. Bằng không bọn cháu chính là mấy đứa nhỏ xấu tính, không chịu kết hôn.



Khương Di Lâm rót một tách trà cho Đường Trọng, lại rót một chén trà đầy cho bà ngoại, nói: - Bà ngoại, bà thật bất công. Bà chỉ nhìn chằm chằm Đường Trọng, những cháu trai cháu gái khác thì không quản sao? - Quản. Quản chứ. Bà ngoại cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Di Lâm, nói: - Không phải cháu đã đính hôn với đứa nhỏ bên Đổng gia sao? Vậy cũng phải nắm chắc thời gian làm chuyện vui nha. Bà đấy, sẽ chờ ôm đứa nhỏ của bọn cháu. Bà nói trước với cháu, đứa nhỏ sinh ra rồi, bà sẽ giữ, không để người khác chăm. Khương Di Lâm cười, nói: - Bà nội, cháu không dám làm phiền bà. Nếu bà mệt quá, cháu nên trả lời với ông ngoại như thế nào đây? - Như thế nào? Chê bà nội lớn tuổi à? Không có cách để cháu mang đứa nhỏ phải không?



- Sao thế được? Cháu là thương bà nội. Nếu có một đứa nhỏ, tìm một vú em là được rồi. Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ làm hết phận sự. - Chuyện kia có thể nói không chừng. Mang thai phải áp dụng biện pháp của thế hệ trước. Giờ đứa trẻ do người trẻ tuổi sinh ra rất yếu ớt. Không được, không được. - Đúng, đến lúc đó nhất định không thể nuông chiều đứa nhỏ được. Khương Di Lâm phụ họa nói. Cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói: - Bà nội, cháu còn có chút việc nên ra ngoài trước đây. - Ôi, bà còn định bảo cháu và Đường Trọng ở lại ăn cơm với bà mà. Chỉ có bà và ông nội cháu ăn cơm, bàn ăn rất lạnh lẽo. - Chuyện này rất quan trọng. Ngày mai đi? Ngày mai cháu nhất định đến nhà bà nội ăn cơm. Khương Di Lâm lấy lòng nói. - Được. Bà biết người trẻ tuổi bọn cháu hoạt động nhiều. Đi đi.





Bà ngoại nói. Khương Di Lâm ôm hôn bà, sau đó mỉm cười chào Đường Trọng, cuối cùng mới cầm túi xách rời đi. - Bà ngoại, cháu ở lại ăn cơm với bà. Đường Trọng nói. - Được, hai chúng ta cùng ăn cơm. Bà ngoại vui vẻ nói. Đúng lúc này, di động trong túi Đường Trọng vang lên. Bà ngoại mất hứng nói: - Xem ra cháu cũng phải đi có việc rồi. - Cháu nhìn xem có chuyện gì. Đường Trọng nói. Sau đó hắn lấy di động trong túi ra. Trên màn hình chỉ có một tin nhắn: Tôi ở cửa chờ cậu.




Đây là dãy số di động xa lạ nhưng Đường Trọng biết người gửi tin đến là ai. - Bà ngoại, cháu đi ra ngoài bàn bạc chút, lúc ăn cơm nhất định sẽ về. Đường Trọng nói. - Được. Bà ngoại đồng ý nói: - Nếu thật sự có chuyện thì đừng về vội. Đường Trọng đi ra cửa viện, quả nhiên nhìn thấy Khương Di Lâm đang đợi hắn ở trong xe. Đường Trọng mở cửa xe ngồi vào, hỏi: - Làm sao vậy? - Đi cùng tôi đến một nơi. Khương Di Lâm nói. Lúc nói chuyện cũng đã khởi động xe. - Đi đâu?



Đường Trọng hỏi. - Đi rồi cậu sẽ biết. Đường Trọng do dự, nói: - Tôi đã đồng ý ở nhà ăn cơm với bà ngoại rồi. Khương Di Lâm khẽ thở dài, nói: - Mười phút mà cậu cũng không muốn cho tôi sao? - Được rồi. Đường Trọng đành phải đồng ý. Đều là anh chị em, hắn cũng không nên làm quá chuyện này. Hơn nữa trong lòng hắn có một tia áy náy với Khương Di Lâm. Tuy hôn nhân chính trị của cô hoàn toàn không liên quan gì đến hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy vì hắn từ chối nên cô mới đi đến một bước này. - Xem ra ở cạnh cậu tốt hơn ở cạnh bọn họ một chút. Khương Di Lâm cảm thán nói.




- Tôi cũng nghĩ như vậy. Đường Trọng cười nói: - Tất cả người nhìn thấy tôi, ánh mắt đầu tiên đều cho rằng tôi dễ nhìn. Tiếp xúc thời gian dài, bọn họ mới biết thì ra tôi là người có lý tưởng, có đam mê, hơn nữa tâm địa thiện lương. Khóe miệng Khương Di Lâm giật giật, không nói gì. Đường Trọng ngửi ngửi, nói: - Trong xe cô dùng nước hoa gì vậy? Mùi rất đặc biệt. Ánh mắt Khương Di LÂm rùng mình, hai tay dùng sức nắm chặt tay lái: - Thích ngửi thì ngửi thêm đi. Cho dù chỉ biến hóa rất nhỏ nhưng cũng khó thoát khỏi con mắt của Đường Trọng. Vẻ mặt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Di Lâm, nói: - Cô có chuyện gì giấu tôi. - Không phải tôi đã nói muốn nói chuyện với cậu sao? Lát nữa cậu sẽ biết là chuyện gì. - Dừng xe. Đường Trọng nói: - Tôi muốn xuống xe. - Để cậu thất vọng rồi. Khóe miệng Khương Di Lâm hiện ra vẻ hơi châm biếm.. Nhìn thấy biểu tình lúc này của Khương Di Lâm, Đường Trọng có cảm giác da đầu run lên. Bởi vì Khương Di Lâm hiện tại khác biệt quá lớn so với Khương Di Lâm mà hắn từng tiếp xúc. Trước kia Khương Di Lâm văn tĩnh, nhã nhặn, khiến người ta có cảm giác như mọt sách, rất dễ có được sự tán thành và thiện cảm của mọi người. Giờ Khương Di Lâm âm lãnh, không tốt, còn có trào phúng hận không thể lập tức đưa người ta vào chỗ chết.



- Dừng xe. Đường Trọng muốn cướp tay lái nhưng khi hắn nâng cánh tay lên thì phát hiện đột nhiên bản thân mất hết sức lực. Giống như cơ thể đột nhiên bị mất hết sức, hai tay chỉ có thể đặt lên mu bàn tay của Khương Di Lâm. - Cậu nhất định không ngờ bản thân sẽ có ngày như vậy chứ? Khương Di Lâm còn tập trung lái xe, nhàn rỗi nói chuyện với Đường Trọng: - Cậu là người cảnh giác như vậy, luôn phòng bị nghiêm ngặt với mọi người. Bất cứ kẻ nào cũng không thể đến gần cậu. Tôi vì chờ đợi cơ hội ngày hôm nay, có biết tôi đã ở bên cạnh bà ngoại chờ đợi bao lâu không? - Cô làm gì? Đường Trọng cảm thấy bản thân càng ngày càng suy yếu. Hắn đã không thể ngồi thẳng người, chỉ có thể dựa đầu vào ghế. - Không phải cậu nói nước hoa trong xe dễ ngửi sao?




Khương Di Lâm cười nói: - Giờ cảm thấy thế nào? - Nước hoa có độc? Đường Trọng tức giận nói. - Nước hoa trong xe không có độc. Khương Di Lâm nói: - Nước hoa trên người tôi có độc. Đường Trọng, cậu không ngờ tới chứ? Lúc cậu vụng trộm ngửi nước hoa trên người tôi, thật ra đã trúng độc rồi. Nước hoa trong xe chỉ là vì muốn che lấp mùi nước hoa trên người tôi. Phụ nữ luôn muốn chiếm chút ưu thế, không phải sao? - - Không chỉ như thế. Tôi biết cậu là dạng người gì. Cậu quá không tin. Tôi không tin tôi có thể đổ nước hoa lên người cậu. Khương Di Lâm vô cùng đắc ý nói:




- Cho nên tôi đã rót cho cậu một ly trà. Ly trà kia là tôi đặc biệt pha cho cậu. - Bà ngoại cũng đã uống. - Đương nhiên. Nếu bà nội không uống, sợ là ngay cả nước trà tôi pha cậu cũng không uống đâu. Khương Di Lâm cười lạnh không thôi: - Nhưng cậu yên tâm. Bà nội không sao cả. Trước tiên tôi thả thuốc giải vào tách của bà ngoại. Về phần hương vị nước hoa trên người tôi, nó không tổn thương đến phụ nữ. - Là ai? Đường Trọng hỏi. Sau đó, ý thức hắn đã hơi mơ hồ. Mí mắt nặng như ngàn cân. Dù vậy hắn vẫn cố gắng để mở hai mắt, để có thể phán đoán được nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Bởi vì hắn biết chỉ cần mí mắt hắn khép lại, có lẽ hắn cũng không dậy được nữa.



Đây là một lần Đường Trọng gặp phải nguy hiểm nhất ngoài ý muốn. Hắn không ngờ tới một cô gái vừa rồi còn uống trà nói chuyện phiếm thảo luận về vấn đề kết hôn sinh con lại hạ độc thủ với hắn như vậy. Càng không nghĩ tới cho dù hắn cẩn thận thế nào, bọn họ vẫn dùng trăm phương ngàn kế để đối phó với hắn, thậm chí ngay cả bà lão hòa ái hiền lành cũng lợi dụng. Hơn nữa bà lão này là người thân cùng dòng máu với bọn họ. Hắn thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay. Hắn tốn vô số tâm huyết mới có được tất cả ngày hôm này. Bây giờ sắp sửa thành con số không sao? Lật thuyền trong mương có lẽ để nói về người như hắn. - Vấn đề này thật khiến người ta khó có thể trả lời. Khương Di Lâm vắt đầu nghĩ ngợi, nói: - Đường Trọng, người hận cậu nhiều như vậy, muốn nhìn cậu chết nhiều như vậy cho dù là ai thì có gì khác nhau chứ? Cậu biết câu trả lời thì cũng có ý nghĩa gì đâu? - Không cam lòng. Trong lòng Đường Trọng vô cùng hối hận, càng nhiều hơn là sát khí và thù hận không thể hóa giải.



Nhưng hắn không thể nhúc nhích. Hắn giống như con lợn trên bàn tiệc, không thể phản kháng, mặc người xâm lược. Kiên trì! Cắn răng kiên trì! Ngón tay liều mạng cấu vào da thịt trong lòng bàn tay nhưng hắn không cảm thấy đau đớn. Hắn thua! Thua cả trận!