Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 912: Cứu binh!




Đều nói người sắp chết, lời nói đều tốt đẹp Đổng Tiểu Bảo cảm thấy người nói ra những lời này nhất định chưa từng gặp phải tên khốn khiếp như Đường Trọng. Hắn là người sắp chết mà vẫn muốn châm ngòi quan hệ giữa mình và Khương Như Long. Chẳng lẽ hắn nghĩ như vậy có thể làm mình dấm chua đại phát, ra tay quá nặng với Khương Như Long, sau đó tức giận thả hắn ra hoặc cho hắn cơ hội chạy trốn sao? Điều này làm sao có thể? Hắn coi mình là kẻ ngu à? Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói: - Cảm ơn nhắc nhở của cậu. Cho đến bây giờ, tôi mới biết được thì ra cậu mới là anh em tốt luôn thành tâm thành ý suy nghĩ cho tôi. Cậu nói xem, tôi nên thưởng cho cậu cái gì đây? - Thả tôi ra. Đường Trọng nói. - Đổi cái khác đi.



- Kéo tôi ra khỏi vết nứt. - Cậu xem đi, hai chúng ta vĩnh viễn không thể chung tiếng nói được. Đổng Tiểu Bảo xoay người nhìn Đổng Tân Hàng, bất đắc dĩ buông tay. Đổng Tân Hàng không đáp lại, chỉ là ánh mắt đau thương nhìn Đường Trọng. Đổng Tiểu Bảo nhẹ nhàng gạt một tầng băng mỏng trên mặt Đường Trọng, nói: - Xét thấy nhân phẩm số một của cậu, tôi thật sự không thể tin tưởng bất cứ câu nói nào của cậu. Cho nên - Tôi biết cậu không tin. Đường Trọng cười nói: - Trước tối nay, ngay cả tôi cũng không tin. Tôi nói ra vì muốn để cậu khó chịu, đồng thời cũng để tôi vui vẻ một chút Đổng Tiểu Bảo, cậu không thông minh như cậu tưởng tượng đâu. Sắc mặt Đổng Tiểu Bảo âm trầm trong nháy mắt, nhưng đây cũng chỉ là phản ứng trong nháy mắt.



Vẻ mặt của hắn nhanh chóng khôi phục như thường Hắn đi đến bên cạnh Khương Di Lâm, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi đi đến trước mặt Đường Trọng, vẻ mặt chân thành nói: - Quên giới thiệu cho cậu, Khương Di Lâm, vị hôn thê của tôi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, năm sau chúng tôi sẽ kết hôn. Đáng tiếc không thể mời cậu tới tham gia hôn lễ của chúng tôi Di Lâm là người phụ nữ của tôi, là người của Đổng gia tôi. Về sau cô ấy sẽ là người Đổng gia chúng tôi. - Cho nên mọi chuyện cô ấy làm tôi đều biết hết. Hơn nữa, theo ý nghĩa nào đó mà nói, thật ra cô ấy làm vậy là vì tôi cô ấy vốn dĩ là một cô gái thiện lương văn tĩnh. Đổng Tiểu Bảo ôm sát Khương Di Lâm, nói: - Tôi rất cảm ơn cô ấy, cũng cảm ơn vì có thể trở thành vợ chồng với một cô gái xinh đẹp như vậy. Đổng Tiểu Bảo không tin Khương Di Lâm và Khương Như Long có quan hệ gì ái muội, hoặc là hắn giả vờ không tin.





Bởi vì hắn biết rõ chuyện gì mới là quan trọng nhất với hắn. Về phần phụ nữ, ngực đực họ Đổng này lại thiếu phụ nữ sao? Khương Như Long biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng hắn dự đoán. Cho dù Đường Trọng giũ chuyện này ra, Đổng Tiểu Bảo cũng sẽ không tin. Hoặc là nói Đổng Tiểu Bảo không muốn tin. Giờ đúng là lúc chung sức giết địch, nếu Đổng Tiểu Bảo chỉ vì vài câu nói của đối thủ mà xuống tay với minh hữu thì hắn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Đổng Tiểu Bảo ngu sao? Còn nữa, hắn chỉ có quan hệ thân mật với Khương Di Lâm mà thôi, nói vợ Đổng Tiểu Bảo ngoại tình hoàn toàn là vu oan hãm hại. Nhưng tên Đường Trọng này cũng thật âm hiểm. Tuy giờ Đổng Tiểu Bảo không muốn tin Đường Trọng nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn không ghi nhớ việc này trong lòng. Đợi đến lúc hắn xử lý chuyện trước mắt sạch sẽ, bản thân chỉ sợ cũng lọt vào vòng công kích của hắn.



Cho nên kế hoạch phải nhanh chóng. Binh có thể kéo soái. Ai cũng không thể coi thường năng lượng của binh sĩ. Khương Như Long cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói: - Chỉ sợ khiến cậu thất vọng rồi? Tầm mắt Đường Trọng hơi mơ hồ, cố gắng chớp mắt, muốn rũ lớp băng trên lông mi. Đáng tiếc lớp băng kia rất cứng. Hắn không thể dùng tay, chỉ có thể tùy ý để nó che tầm mắt của hắn. - Anh không sợ sao? Đường Trọng hỏi lại. - Sợ cái gì? - Sợ hắn trả thù. Đường Trọng nói: - Đổng Tiểu Bảo là hạng người gì, chẳng lẽ anh không hiểu biết tí gì sao? Hắn giả vờ không thèm để ý đến chuyện này nhưng thật ra chuyện này đã bị hắn ghi hận trong lòng Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ một cước đá anh. Tôi chính là ví dụ rõ ràng. Trước ngày hôm nay, tôi vẫn cho rằng tôi và hắn là bạn mà. Đổng Tiểu Bảo vỗ tay cười to, nói: - Bị cậu nói như vậy, tôi mới nhớ ra còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Khương Di Lâm, nói: - Di Lâm, đưa cái chén trong tay em cho anh. Khương Di Lâm khó hiểu nhưng vẫn đưa chén trà đã uống một nửa cho Đổng Tiểu Bảo. Đổng Tiểu Bảo cầm chén nước trà, hất vào mặt Đường Trọng. Xèo Nước trà nóng chảy lên đầu Đường Trọng. Tầng băng mỏng kia bị hòa tan phát ra tiếng vang xèo xèo, tỏa ra luồng khói trắng lớn. - Thích thật. Trong lòng Đường Trọng tán thưởng Đổng Tiểu Bảo ba mươi hai lần. Đầu hắn sắp đông cứng rồi, cảm giác lỗ tai đã khong còn tri giác. Hành động của Đổng Tiểu Bảo tương đương truyền khí ấm cho hắn Tuy hành vi của hắn hơi vũ nhục người khác. - Cậu rất quen thuộc với cảnh tượng này đi? Vẻ mặt Đổng Tiểu Bảo tươi cười nhìn Đường Trọng. - Lúc đấy Bồ Đề xuất ngoại, chúng ta gặp lại ở sân bay. Tôi mời cậu uống cà phê, kết quả cậu lấy chén trà đánh vào tôi khác biệt là lúc ấy tôi tránh được, giờ cậu không tránh được. Về phần tôi dội thêm nước trà là vì muốn thu lãi trong thời gian dài như vậy. Đường Trọng, cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều không có ai dám lấy chén trà đánh tôi. Cậu là người đầu tiên. - Tôi thật vinh hạnh. Đường Trọng nói. Đổng Tiểu Bảo cười cười, sau đó ném chén trà sứ trong tay vào đầu Đường Trọng. Bốp Chén trà đập vào trán Đường Trọng, sau đó rơi trên mặt tuyết.




Chén trà không vỡ, trên trán Đường Trọng xuất hiện một vết thương lớn. Máu tươi nhanh chóng chảy ra ngoài từ miệng vết thương, nhanh chóng nhuộm đỏ khuôn mặt của Đường Trọng. Dáng vẻ của Đường Trọng nhìn càng thê lương khủng bố hơn, trông rất ghê người. - Lúc đấy tôi nhớ rõ. Đường Trọng nói: - Ở hoa phường, tôi đã đánh vỡ đầu cậu. - Nhớ rõ là được rồi. Đổng Tiểu Bảo rất vừa lòng với lời giải thích của Đường Trọng. - Không nên giải thích quá nhiều với tôi. Đấy là lần đầu tiên tôi bị người khác đánh vỡ đầu cho nên tôi vẫn nhớ rất kỹ. Tôi luôn luôn chờ đợi, chờ trở về ngày hôm đó Hôm nay cuối cùng cũng đợi được. - Trời không phụ lòng người. Đường Trọng nói:




- Người có tâm cơ luôn dễ thành công. - Đúng vậy. Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ tay: - Đường Trọng, tôi mới là người tháng. Cậu bị knockout. Đổng Tiểu Bảo ôm Khương Di Lâm đến bên cạnh, nói với Khương Như Long và Du Mục: - Các anh em, có thể bắt đầu trò chơi ngôi sao lớn đóng băng được chưa? - Bắt đầu thôi. Du Mục rất vui vẻ. Hắn đợi nửa ngày chính là vì giờ phút này. Tối nay thật sự rất đã. Hắn sống nhiều năm như vậy mà chưa từng vui vẻ như tối nay. Bảo tiêu áo đen của Du Mục nhận được mệnh lệnh, lập tức vào nhà lấy nước sôi. Sau đó nước sôi này sẽ chảy vào từ cổ Đường Trọng, bong da tróc thịt hắn đồng thời lấy hết nhiệt độ cơ thể hắn, khiến hắn nhanh chóng trở thành tảng băng xinh đẹp. Một chiêu này là do Du Mục nghĩ ra. Bởi vì hắn rất tức giận. Đường Trọng đẹp trai hơn hắn. - Đổng Tiểu Bảo. Đổng Tân Hàng lên tiếng hô. Đổng Tiểu Bảo đi đến trước mặt Đổng Tân Hàng, hỏi: - Chú ba, nếu muốn khuyên cháu dừng tay thì đừng nên nói nữa, ảnh hưởng đến tình cảm của chú cháu chúng ta ra. Ánh mắt Đổng Tân Hàng trống rỗng, nói: - Chú biết chú không khuyên được cháu. Thôi chú đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ. - Chú ba, sao có thể bỏ qua trận tuồng này được? Cháu đã chuẩn bị tỉ mỉ trong thời gian dài như vậy Đổng Tiểu Bảo cười nói: - Được rồi. Nếu chú đã không muốn xem, cháu sẽ giúp chú xoay người. Xoay người có thể yên tâm vì không thấy. Nói xong hắn liền xoay tròn xe lăn, để Đổng Tân Hàng đưa lưng về phía Đường Trọng. - Đổ. Du Mục cảm thấy hắn giống như đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã. Đợi đến lúc bảo tiêu áo đen mang nước sôi đứng trên ghế băng, hắn giơ một tay ra, lên tiếng hô. Bảo tiêu áo đen nghe lệnh, giơ thùng gỗ lên chuẩn bị đổ lên đầu Đường Trọng. Ánh mắt Đường Trọng sững lại. Toàn bộ cơ thể cứng ngắc lại trong nháy mắt. Mọi người đều không chú ý đến lớp băng trên đầu và trên lông mi hắn nhanh chóng bị hòa tan giống như bị lửa thiêu. Thành hay không thành chỉ trong lúc này. Bốp! Thùng gỗ đột nhiên đổ sang một bên. Bảo tiêu áo đen không trốn kịp, bị nước sôi kia đổ vào người. - A Hắn ngã trên mặt đất, ôm mặt lăn lộn xung quanh, hận không thể chui đầu vào trong tuyết. Lăn lộn, da thịt trên mặt hắn bị chà xát. Thật nóng! - Đã xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt Đường Trọng mê hoặc mở mắt. Hắn còn chưa phát công mà, sao kẻ địch đã tự ngã xuống đất rồi? Chẳng lẽ nội kình của hắn tăng lên, đã đạt đến trình độ đả thương người vô hình rồi? Nhưng hắn còn đang súc tích lực lượng chuẩn bị phát công mà. Toàn bộ đám người Đổng Tiểu Bảo và Khương Như Long, Du Mục đều di chuyển tầm mắt. Ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đầu đội mũ len đỏ, mặc áo gió trắng giống như tiên nữ trên trời đứng sau lưng bọn họ. Cô đứng im lặng như vậy, trên mặt không có biểu tình gì. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác sau lưng phát lạnh. Đó là ánh mắt như thế nào?




Tuyệt vọng, châm chọc, khó có thể tin, còn có hận thù. Có người xông vào. Du Mục vốn định hét to hai tiếng nhưng miệng mấp máp, muốn nói cũng không nói lên lời. Khương Như Long quay đầu qua, khóe miệng cười lạnh. Thật sự càng ngày càng hay. Đổng Tân Hàng nhìn thấy Đổng Bồ Đề, miệng mấp máy, lại không nói được câu nào. Ông không biết nói gì, cũng không có gì để nói. Ông ngồi ở đây cũng đã có quan hệ không rõ với chuyện này. Ông không sợ bản thân bị Đổng Bồ Đề hiểm lầm, chỉ là lo lắng mối quan hệ của hai anh em này. Việc này qua đi, bọn họ còn có thể làm anh em sao? Đổng Tiểu Bảo hơi kinh ngạc, sau đó cười khổ, nói: - Diệu Ngữ, em có biết anh hi vọng không nhìn thấy em trong trường hợp này cỡ nào không?