Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 914: Máu chảy không dừng!




Tăng tốc! Tăng tốc! Lại tăng tốc! Đây là tốc độ tối đa của xe này nhưng đại hồ tử vẫn thấy chậm. Nếu có khả năng, ông thật muốn khiêng xe chạy về phía trước Ông cảm thấy tốc độ như vậy còn nhanh hơn bây giờ một ít. Nhiều khi sốt ruột, mọi người đều thấy như vậy. Sát khí đầy trời. Loại chuyện này lại xảy ra ở Yến Kinh, xảy ra dưới mí mắt ông. Quá sơ suất, giờ nghĩ đến thì đã lệch hướng, chuyện đã đi vào quỹ đạo rồi. Không ngờ bọn chúng lại có đại sát tâm như thế, phản kích hung ác như thế. Sớm biết như thế thì không cần để lại tính mạng nữa, giết sạch sẽ bọn chúng đi. Trong lòng đại hồ tử vô cùng hối hận. Đây là một con đường nhỏ đi ra vùng ngoại thành. Cho dù ở thành phố lớn quốc tế hóa như Yến Kinh, ở trong trời đêm rét lạnh như vậy thì cũng không có xe nào chạy đi cướp đường với ông ta. Trời tối đường trơn, tuyết dày không người dọn gần như lấp kín con đường. Ông ta hoàn toàn dựa vào ánh mắt sắc bén và kinh nghiệm nhiều năm để chạy xe nhanh. Giữa đường có một vũng bùn. Ông lái xe muốn vượt qua vũng bùn. Két két Bánh xe chìm xuống. Đây là một hố nước sâu hơn so với ông tưởng tượng. Thời khắc mấu chốt xuất hiện chuyện này khiến đại hồ tử cảm thấy hố nước này thật sự là hố. Đại hồ tử thử vài lần, vẫn không thể kéo xe ra khỏi vũng nước. Ông đẩy cửa xe ra, cầm một cái hòm dài trong xe rồi chạy về phía trước. Ông không biết cần bao nhiêu thời gian để có thể lôi xe ra khỏi vũng nước. Ông không thể ký thác hi vọng cho chuyện mình không biết được bởi vì vào lúc này, thời gian của ông thật sự rất quý giá. Bịch bịch bịch bịch bịch bịch Ông nhanh chóng chạy đi. Mỗi bước chân đều giẫm thành một dấu chân thật sâu dưới lớp tuyết dày. Ông đã được huấn luyện bộ đội đặc chủng, thậm chí đã là huấn luyện viên của trăm chiến binh tinh anh. Ông dạy bọn họ hành quân dùng sức như thế nào. Ông biết làm gì để giữ được nhịp thở, biết làm gì để chạy được xa lâu nhất. Từng có một tên chỉ biết chạy điên loạn còn bị ông răn dạy một trận. Nhưng giờ đại hồ tử lại phá vỡ quy tắc này. Không cần nói sức chịu đựng gì đó, cũng không muốn nói đến nhịp thở, tiết tấu gì đó xa vời. Ông muốn nhìn thấy con trai ông, muốn dùng tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy con ông.



Giống như một người tuyết, giống như u linh xuất hiện từ không trung. Một bà lão mặc áo choàng che mặt, tay bấm pháp quyết, cười mà không nói. Bịch Đại hồ tử nhanh chóng dừng bước, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm bà già lại gặp mặt kia. Lần trước ông suýt táng thân dưới tay bà, may mà Đường Trọng xuất hiện đúng lúc cứu ông một mạng. Giờ bà ta lại đến nữa. Ở đây chắn đường. Đại hồ tử cũng không nói. Ông nắm chặt hộp gỗ trong tay, sau đó nghiêng người chạy nhanh về phía trước. Trên mặt bà lão vẫn mang theo vẻ mỉm cười, sau đó đuổi theo giống như một làn khói nhẹ. Bước chân của đại hồ tử vừa trầm vừa nặng. Mỗi bước chân đều như muốn hủy thiên diệt địa. Hai chân bà lão rơi xuống đất không tiếng động. Nếu nhìn kỹ, hai người một trước một sau chạy đi nhưng chỉ có một dấu chân. Nếu có người đứng xem nhìn thấy thì nhất định sẽ bị cảnh tượng này dọa, nghi ngờ có phải bản thân đã gặp quỷ không. Thật ra đây cũng là chỗ cao minh của bà lão. Mỗi bước chân của bà đều giẫm lên dấu chân của đại hồ tử. Như vậy sẽ giảm bớt lực giẫm vào tuyết. Chạy trên tuyết và đất, chuyện này cũng giống như chạy trên nước hay trên bộ vậy, tốn sức đâu chỉ gấp hai gấp ba? Đại hồ tử biết nếu không giải quyết bà già này thì ông không có cơ hội đi cứu Đường Trọng. Nếu không, cho dù ông có mang một bà lão đuổi theo thì chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi. Ông phải giải quyết bà ta trong thời gian ngắn nhất. Xét thực lực đối lập mà bọn họ chiến đấu lần trước, nhiệm vụ lần này hơi gian nan. Đại hồ tử nghiêng đường cong chạy về bên trai. Nói đúng hơn, tuy ông đã chạy sang trái lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu nhưng nếu cứ chạy bên trái về phía trước, kia không phải càng gần mục tiêu sao? Đáng thương thay cho tấm lòng ba mẹ trong thiên hạ! Đại hồ tử cũng không phải chạy không có mục đích. Khi ông ta nhìn thấy rừng rậm rối đen phía trước, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Ông chạy đến bên cạnh rừng cây, sau đó lao vào. Bà lão theo sát không dời. Lúc bà cũng chạy đến rừng cây thì hơi do dự. Đây là do bà vì lời mời mà đến, đứng ở con đường này chặn người đàn ông kia. Tốt nhất là có thể khiến ông ta rời đi vĩnh viễn. Trong lần trao đổi kia, bà cảm thấy những người đó có sợ hãi sâu sắc với ông ta.



- Sao bọn họ có thể sợ hãi một người phàm được chứ? Trong lòng bà lão hơi không thoải mái. Bọn họ sợ hãi, tôi giết chết vậy. Như vậy không phải tôi sẽ trở thành thần trong cảm nhận của bọn họ sao? Đúng vậy, cái gọi là thần chính là chuyện mà người phàm không làm được. Đúng lúc này, một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt bà. Bà chụp một cái. Một mũi tên sắt lông vũ trắng bị bà nắm trong lòng bàn tay. - Ta không vào địa ngục thì ai vàp địa ngục đây? Đầu ngón tay của bà lão kẹp một cái. Mũi tên thép bị bà gấp thành một đống sắt vụn quanh co khúc khuỷu. Kịch! Mũi tên bị bà ném rơi xuống mặt đất. Phía trên có vài hạt tuyết rơi xuống. Bà giống như một làn khói nhẹ, quỷ mị biến mất cạnh rừng rậm. Lúc này đây, bà không giẫm lên dấu chân mà đại hồ tử để lại. Bởi vì sau khi vào rừng, dấu chân đột nhiên biến mất. Đổng Bồ Đề ngã xuống. Thế cục nguy hiểm vạn phần. Thời khắc mấu chốt, Đường Trọng sắp bị người ta đập đầu, cô không thể không dùng kế sách này. Thật ngu xuẩn. Thiêu đốt sinh mệnh sáng rọi của mình để cứu người đàn ông vẫn né tránh cô? Cô rũ bỏ phân lượng của bản thân ở Đổng gia, cũng rũ bỏ tình cảm anh em giữa Đổng Tiểu Bảo và cô. Đây là thứ duy nhất cô có thể dựa vào. Ngoài ra chỉ còn hai bàn tay trắng. Ba đao! Mỗi đao đều đâm vào bụng mình. Da thịt bị xé nhỏ như tờ giấy, máu tươi trút xuống như nước. Giờ phút này, cô gái này hung hãn không sợ chết chỉ vì cứu cho Đường Trọng không chết. - Bỏ dao xuống. Đổng Tiểu Bảo gấp giọng hô. Ánh mắt Đổng Bồ Đề phiếm hồng, lại cố ngẩng mặt không cho nước mắt chảy xuống. Bởi vì như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy cô yếu đuối. - Em không thể bỏ. Bỏ thì Đường Trọng sẽ chết Ánh mắt Đổng Tiểu Bảo đầy tơ máu, lệ khí tràn ngập toàn thân. Một bên là khoái cảm chính tay đâm đối thủ và kẻ thù, một bên là em gái ruột tìm mọi cách níu kéo. Hai bên khiến hắn đau khổ không chịu nổi. - Anh, kết thúc đi. Đổng Bồ Đề nói: - Bây giờ còn kịp. - Không phải như vậy. Không thể như vậy. Đổng Tiểu Bảo lớn tiếng quát. - Em yêu hắn, em yếu hắn em muốn tìm chết vì hắn. Vậy chết đi. Đều đi tìm chết đi. Hắn nói với bảo tiêu áo đen: - Nổ súng. Nổ súng. Đập nát đầu hắn, đập nát đầu hắn. Thua cuộc!





Nước mắt tràn mi mà ra! Miệng vết thương đã vỡ không thể khép lại. Máu tươi đã chảy không thể ngừng được. Cơ thể cô không ngừng run run, ngay cả tay nắm đao cũng mất hết sức. Hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Cả người cô từ từ ngã xuống, lấy tư thái buông tha tất cả, không kiêng nể gì lấy tuyết làm giường lớn. Lưng rét lạnh thấu xương nhưng lạnh hơn lại là lòng người. Bảo tiêu áo đen do dự. Cho tới bây giờ hắn đều chưa từng gặp được tình huống phức tạp như hôm nay. - Tiểu Bảo. Đổng Tân Hàng lên tiếng ngăn cản. - Thu tay lại đi. Mau thu tay lại đi. Anh em tương tàn. Đổng Bồ Đề đã đâm bản thân mấy đao, giờ phút này đe dọa đến tính mạng, ông cuối cùng khó có thể không đếm xỉa đến.



Ông muốn ngăn cản. Ông không thể trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra trước mắt mình. Đây là một kiếp nạn khiến người gặp được khó có thể thừa nhận! - Không. Hắn phải chết! Hắn phải chết! Đổng Tiểu Bảo trở nên điên cuồng. Hắn tiến lên cướp súng trong tay bảo tiêu, nâng cổ tay bắn về phía Đường Trọng. Đoàng Viên đạn bắn ra. Lực phản chấn mạnh mẽ khiến tay hắn đau nhức. uỳnh Vết nứt nổ tung. Vô số khối băng bay ra xung quanh. Không biết là viên đạn bắn ra ngoài trước hay là vết nứt nổ trước. Cũng có thể là hai thứ tiến hành cùng lúc. Đường Trọng điên rồi. Lúc Đổng Bồ Đề đâm bản thân ba đao liên tiếp, nguyên dương lực trong cơ thể hắn cũng tuôn ra. Không chỉ có hai cánh tay, cả người hắn đều bộc phát ra năng lượng khổng lồ.




Quát lớn một tiếng, cả vết nứt sụp đổ. Quần áo trên người hắn bị băng lạnh tàn phá, bị mảnh băng nôt tung bốn phía xé rách. Ngoại trừ một cái quần lót nhỏ trong cùng thoát khỏi một kiếp thì cũng chỉ có giầy và tất trên chân còn may mắn tồn tại. Cơ thể trần trụi đầy vết tím đỏ. Làn da bị khối băng cứa mà xuất hiện từng lỗ thủng đỏ sẫm. Hắn đi khỏi trận băng như một dã nhân nam cực. - Giết hắn! Mau giết hắn! Du Mục thét lớn. Hắn nghĩ có thể nắm chắc thắng lợi, không ngờ Đường Trọng vẫn có cơ hội trốn thoát. Hắn sợ. Hắn biết thủ đoạn của Đường Trọng. Với những chuyện mà bọn hắn đã làm hôm nay, Đường Trọng có khả năng sẽ chém bọn họ ngàn vạn nhát đao.




Cho dù thế nào, hắn cũng không thể bị Đường Trọng bắt. Bởi vì như vậy hắn sẽ sống không bằng chết. Hắn nhìn về phía người đàn ông áo đen bị dội nước sôi bỏng. Da thịt trên mặt hắn bị xé không còn hình dạng, cũng không nhìn thấy gì, không thể nghe mệnh lệnh của hắn được. Hắn tự lấy súng lục trong túi ra, nhắm Đường Trọng chuẩn bị bắn. Bịch bịch bịch.. Đường Trọng nhanh chóng lao về phía hắn. Cạch cạch cạch Du Mục liên tục bấm còi súng nhưng không có đạn bắn ra. Bốp! Cả người Đường Trọng đập mạnh vào người Du Mục, đẩy ngã cả hắn và xe lăn xuống đất. Bốp bốp bốp bốp bốp bốp




Nắm đấm của hắn đập vào mặt vào ngực Du Mục dồn dập như nhịp trống, sau đó đẳng thẳng một cái. Răng rắc Sau một tiếng thanh thúy, cổ Du Mục nghiêng về một bên, có lẽ hắn không có cơ hội đẩy nó về nữa. Nếu dưới suối vàng có thể báo mộng cho hậu nhân hoặc cho hắn một cơ hội để lại di thư thì đại khái là hàng chữ này: Trước khi nổ súng phải mở chốt! Nhớ lấy! Nhớ lấy! Du Mục đã chết. Đường Trọng nhảy lên. Đổng Tiểu Bảo nhằm hắn mà bắn. Viên đạn vừa mới bắn vào chỗ cũ của Đường Trọng, Đường Trọng cũng xuất hiện đằng sau hắn.