Hỏa Bạo Tình Nhân

Hỏa Bạo Tình Nhân - Chương 10




Ngọ Duy Trung biết Vương Hàng Da tìm Quý Lộng Xuân đến chỗ hắn, đã là chuyện nửa canh giờ. Hắn buổi sáng đi bên ngoài làm việc, gặp mấy lão khách nhân, tán gẫu trời đất, đương nhiên trách không được nói đến chuyện Quý Lộng Xuân muốn xây học đường oanh oanh liệt liệt.



Trong đó có một vị khách nhân nhắc qua Vương Hàng Da, đối với Ngọ Duy Trung lắc đầu nói: “Vương Hàng Da này sau khi thấy Quý Lộng Xuân liền khen hắn bộ dạng kiều diễm, nếu không ngoạn, cả đời sống cũng uổng phí, thật sự vô sỉ đến cực điểm. Quý Lộng Xuân từ trước đến nay phẩm đức tự cao, hẳn là lường trước mà nói thôi, không thể tưởng được……”



“Không thể tưởng được cái gì?” Ngọ Duy Trung vội vả truy vấn.



Khách nhân kia đem thanh âm đè thấp, “Hai ngày trước, Vương Hàng Da ở tiệc rượu mời khách, uống rượu, nói Quý Lộng Xuân hôm nay muốn đi cùng hắn nói chuyện khu đất, đắc ý dào dạt nói thịt ngon đến miệng chết không làm cho hắn bay, chúng ta đoàn người là bồi cười mà thôi, nhưng nhìn bộ dạng hắn ki rất có thể nắm chắc, ta xem Quý Lộng Xuân mắc tai ương, ai chẳng biết nói Vương Hàng Da việc hạ lưu gì mà không làm được.”



Khách nhân nói xong, nhớ tới trước đó vài ngày Quý Lộng Xuân thường hướng Ngọ gia đến, mà Quý Lộng Xuân và đệ đệ diện mạo đáng yêu cũng thường cùng Ngọ Chí Hiếu dính cùng nơi, xem ra Quý ngọ hai nhà hẳn là bằng hữu, nói sau này Quý Lộng Xuân vì chuyện học đường hao tâm tốn sức như thế, cũng không thể làm cho hắn có hại, bởi vậy hắn dặn dò Ngọ Duy Trung.



“Nghe nói ngươi mấy ngày nay ở cùng Quý Lộng Xuân, khuyên hắn cẩn thận một chút nếu không đến chỗ Vương Hàng Da, không nên đi một mình để tránh lọt vào tên ác bại hoại đó, cẩn thận luôn là thượng sách.”



Ngọ Duy Trung nghe nói xong nói tạ ơn lập tức chạy vội đến Quý gia, mỏ cửa là Quý Oánh Hạ, Ngọ Duy Trung mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển như ngưu hỏi: “Ca ngươi đâu? Có ở nhà hay không?”



Quý Huỳnh Hạ nhìn hắn chạy đến không kịp thở, thần sắc lại thập phần lo lắng, liền không dám gạt hắn.



“Ca ta nói hôm nay muốn đi tìm Vương Hàng Da nói chuyện khu đất, nói tới bây giờ còn không trở về, không biết vì sao nói lâu như vậy.”



Ngọ Duy Trung tâm khẩu thiếu chút nữa vỡ ra, ngay cả ngữ khí cũng không ổn, “Sao, đi bao lâu?”



“Đi một canh giờ rồi.”



Ngọ Duy Trung lung lay một chút, sắc mặt một mảnh tái nhợt, nhìn bộ dáng hắn như vậy, Quý Huỳnh Hạ nóng nảy.



“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?”



Quý Lộng Xuân đã đi lâu như vậy, cho dù tái ra sức chống cự như thế nào, chỉ sợ cũng sớm bị lăng nhục, nhưng lời này làm sao có thể nói ra làm đệ đệ duy nhất của y lo lắng sợ hãi thêm?



“Không có việc gì, ta gọi là A Hiếu đến đây cùng ngươi, ngươi tại đây hảo hảo đợi, ta sẽ dẫn ca ngươi trở về.”



Quý Huỳnh Hạ không biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy Ngọ Duy Trung không nói rõ ràng, sắc mặt lại mây đen mù sương, ngược lại làm cho người ta càng lo lắng, hắn hoang mang lo sợ đỏ hốc mắt, nghe Ngọ Duy Trung phân phó, đành phải liên tiếp gật đầu.



Ngọ Duy Trung lập tức hướng Vương gia chạy đi, hắn chưa từng chân chính muốn giết người, nhưng giờ phút này nếu là có thể, hắn nhất định đem Vương Hàng Da cấp làm thịt!



Cho dù táng gia bại sản, Ngọ Duy Trung cũng muốn đem Vương Hàng Da hủy diệt hoàn toàn, ăn tươi nuốt sống, cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ——



Không, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không bồi được sự trong sạch của Lộng Xuân? Hắn muốn giết tên đê tiện đó, chém trước mười tám đao rồi nói sau!



Vương phủ tọa ở trấn bên kia, Ngọ Duy Trung một đường chạy như điên, đi ngang qua phố mua đao kiếm, hắn không chút suy nghĩ, vừa vào cửa hàng đã thảy bạc cầm một đao lớn nhất chạy đi, lại lấy chút bạn vụn phân phó đến hắn báo tin, bảo Ngọ Chí Hiếu đến Quý gia cùng Quý Oánh Hạ.



Ngọ Duy Trung uy phong lẫm lẫm cầm quan đao lớn, đằng đằng sát khí thẳng hướng nhà Vương Hàng Da đích, thủ vệ nhìn thấy hắn đem đại đao có thể chặt bỏ vài cái đầu người, tất cả đều sợ tới mức phát run.



“Ngọ, Ngọ đại thiếu gia, lão gia nhà ta hôm nay…… không tiếp khách…… xin mời……”



“Ta không phải khách, ta tới là muốn giết cái tên không thiện lương hỗn đản nhà ngươi, tránh ra cho ta!”



Ngọ Duy Trung một cước đá văng đại môn, thủ vệ bị hắn hù sợ tới mức chạy tán loạn, chạy chạy trốn trốn. Hắn hét lớn một tiếng: “Quý Lộng Xuân ở nơi nào?”



Có tôi tớ nhát gan núp sau cây, run giọng nói: “Ở…… ở trong đại sảnh, lão gia phân phó khóa cửa, không có chỉ thị không thể mở……”



Đáng giận! Dám tại đại sảnh lăng nhục Quý Lộng Xuân mẫu đơn mảnh mai, quả thật là tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ!



Ngọ Duy Trung nhằm phía cửa đại sảnh, chỉ nghe thấy bên trong thanh âm khàn khàn truyền đến, tiếng cầu xin tha thứ, lại mỏng manh cơ hồ nghe không thấy, nhất định là người bị khi dễ tới cực điểm, mới có thể phát ra loại thanh âm đáng thương như thế.



“A a…… thả ta, tha ta…… không cần, van cầu ngươi, không, không cần…… không cần a —-” thanh âm anh anh khóc nức nở đứng lên, kia tiếng khóc quả thật đoạn nhân khổ tâm.



Nghe được Quý Lộng Xuân bị người khác giày xéo, Ngọ Duy Trung tức giận đến quan đao dùng sức chém nát đại môn, hét lớn: “Lộng Xuân, ta tới cứu ngươi!”



“Ngọ Duy Trung! May mắn ngươi tới cứu ta, ngươi thật sự là ân nhân tái tạo của ta! Thật đáng sợ, thật đáng sợ, ta thiếu chút nữa bị hù chết, ta về sau cũng không dám… nữa, thật sự cũng không dám… nữa, ta thề ta sẽ làm việc tốt, cả đời đều làm việc tốt……”



Đại môn bị chém nát, nằm trên mặt đất nông sam không chỉnh, tóc tai bù xù, khóc hướng chân Ngọ Duy Trung lết tới, ôm chặt lấy đùi hắn không buông, nhưng này không phải Quý Lộng Xuân, mà là, mà là —— Vương Hàng Da!



Đây là có chuyện gì? Ngọ Duy Trung cầm quan đao cắm trên mặt đất, đứng đó si ngốc.



Vương Hàng Da khóc hảo thảm, hắn vô luận thế nào cũng không chịu buông. Mặt sưng phù toàn diện, hơn nữa như mặt tượng quỷ đỏ hồng trong lễ mừng năm mới, quần cởi thất tinh bát lạc, thân thể trải rộng hồng tử (dấu bầm), hẳn là có người đánh đập dã man.



Hắn nguyên bản có dự định cởi quần cho nên quần còn dính ở hai chân, cái nam tính kia nhuyễn mềm mà còn to hơn lạp xưởng —- xem ra bị đánh đến sưng, vô cùng thê thảm.





Ngay cả Ngọ Duy Trung nhìn đến hình dạng nam tính của Vương Hàng Da, đều cảm thấy được cả người sợ hãi, bị đánh như vậy về sau chỉ sợ không thể tái sử dụng.



Ngọ Duy Trung nhìn lướt qua đại sảnh, tất cả bị đạp đổ, cái bàn trà lăn lộn, vách tường bị ghế đạp vào lủng lỗ, bình hoa, chén trà, trang sức, tranh vẽ, tất cả đều nằm trên mặt đất, như là vừa trải qua cơn lốc kinh hoàng.



Trước mắt Quý Lộng Xuân tóc rối loạn, quần áo cũng rối loạn, nhưng mắt lộ hung quang, nhặt mảnh vỡ của bình hoa trên đất tiếp tục hướng Vương Hàng Da mà tới, Vương Hàng Da hét một tiếng, trên đầu nháy mắt nhiều thêm một lỗ hổng.



Quý Lộng Xuân thấy không đủ, mắng thêm: “Lão tử bộ dạng dù dễ xem cũng không phải cho ngươi bính! Ngươi dám…… nói lời không đứng đắn nữa, lão tử sẽ giết ngươi một trăm đao!”



Ngọ Duy Trung nghe vậy rụt cổ, hắn cũng nghĩ thầm giết Vương Hàng Da mười tám đao nhưng Quý Lộng Xuân ác hơn lại muốn giết hắn một trăm đao, sát khi như kẻ trộm thổ phỉ làm cho Vương Hàng Da ôm Ngọ Duy Trung khóc.



“Không cần tái đánh ta! Khu đất ta trả lại cho ngươi, toàn bộ trả lại cho ngươi!”



“Ngươi cho năm trăm hai lượng liền xong việc sao? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi Quý Lộng Xuân chỉ trị giá năm trăm lượng bạc thôi sao? Phi, ta xem muốn bị đánh thành con rùa già! Xem ta đem xương cốt toàn thân ngươi tất cả đều đảo lộn, cho thêm chút vị trong trà quý, xứng với kẻ ghê tởm uống trà ghê tởm!”



Quý Lộng Xuân ánh mắt tàn nhẫn dời đi, giống ở xem xét có đồ vật gì nện trên người Vương Hàng Da cho hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết tối thê lương, cuối cùng y nâng lên bàn lớn ngay cả Ngọ Duy Trung đều nâng không nổi, hướng tới Vương Hàng Da đi.



Vương Hàng Da thét chói tai tránh né, bàn lớn tử rơi xuống đất tiếng vang điếc cả tai, ngay cả Ngọ Duy Trung đều thiếu chút nữa chân nhuyễn.



“Không chỉ năm trăm hai lượng, xây học đường toàn bộ đều chi ra! Van ngươi, không cần tái đánh ta, ta thề, ta quỳ thề, van cầu ngươi tha thứ ta, ta cũng không dám… nữa làm chuyện xấu!” Vương Hàng Da quỳ hướng Quý Lộng Xuân thề thốt, liên tục dập đầu, thiếu chút nữa ngay cả Vương gia tổ tông đều mang ra thề.



Quý Lộng Xuân cũng không phải ngốc tử, hắn chụp bàn hét lớn: “Nói miệng không bằng chứng, cho ta viết biên nhận!”




Vương Hàng Da tùy tiện cầm bút lông viết, trả lại cho Quý Lộng Xuân năm trăm hai lượng, còn muốn bỏ bỏ xây học đường, hắn viết chậm một chút, còn bị Quý Lộng Xuân rống to: “Viết mau một chút, ngươi là rùa a!”



Vương Hàng Da vừa bị y quát, sợ tới mức bút lông đều rớt, nhặt lên viết bên khóc sướt mướt, lập hoàn chứng từ, Quý Lộng Xuân thu giấy, Vương Hàng Da đỡ tường đứng lên, chân hư nhuyễn thật vất vả khởi động thân mình mập mạp, ngàn ân vạn tạ ơn vị sát tinh này chuẩn bị cất bước đi.



Quý Lộng Xuân còn rất không thích, trước khi đi lại đạp một cước vào hai chân Vương Hàng Da, y vừa đi, Vương Hàng Da quỳ trên mặt đất, cảm kích ôn thần rốt cục đi rồi.



Ngọ Duy Trung cầm trấn đao đi theo Quý Lộng Xuân, hắn không biết nên nói cái gì, vừa rồi nhìn thấy Quý Lộng Xuân đại hiển thần uy, nâng cái bàn lớn, thần lực này ngay cả hắn đều không có.



“Ngươi, khí lực thật lớn……”



Quý Lộng Xuân vỗ vỗ tro bụi trên người, “Ta là tiểu hài tử nhà nghèo, trải qua không ít việc, nguyên bản là đi khiêng bàn thạch, khí lực càng lớn hơn nữa. Nương ta khi mất cũng nói qua khí lực ta rất lớn không giống ngoài khác.



Không chỉ không giống, căn bản là ngược lại, nương y nói có điểm khiêm tốn.



Quý Lộng Xuân lại nói: “Ta không phải nói qua cho ngươi nghe sao? Trước đây có người dùng mấy khỏa đường lừa ta đi vào chỗ hẻo lánh, ta dùng sức đá hắn một cước bỏ chạy, nghe nói sau đó hắn gãy xương hai chân, thấy ta bỏ chạy, cũng không dám… nữa đến phụ cận nhà của ta, cho nên phụ cận nhà của ta không ai dám tìm ta cùng A Hạ gây phiền toái.”



Ngọ Duy Trung thiếu chút nữa nói không ra lời, tiểu hài tử đá đại nhân một cước, nhưng lại đem đại nhân đá hai chân gãy xương? Này rất mạnh đi.



“Ngươi…… ngươi lúc ấy vài tuổi?”



“Đại khái mười tuổi đi.”



Ngọ Duy Trung khóe môi co rút một chút, Quý Lộng Xuân nói tiếp: “Sau ta tuổi lớn, sợ không cẩn thận đá chết người, đều phải tiết chế, ngay cả đi khiêng tảng đá, ta cũng không dám biểu hiện khí lực thật, bắt chước người bình thường.”



“Cho nên lúc trước khi ngươi đánh Chí Hiếu……”



“Ta ra chính là ít khí lực nhất, bằng không một cước là có thể đem mạng căn rễ của hắn đá bay.”



Ngọ Duy Trung há to miệng, rốt cục hiểu được ở bên cạnh này là một vị dung tư tuyệt tục, xinh đẹp dị thường có một không hai mỹ nam tử, vì sao xuất ngoại học mấy tháng có thể bình an trở về. Bằng mỹ mạo của y, hẳn là khó tránh khỏi có đăng đồ tử (sở khanh) nghĩ muốn đối y cường bạo, nhất định là y phi thường đáng sợ, người khác mới không dám lỗ mãng.



Nhìn thấy Ngọ Duy Trung mang theo lượng đại quan đao bắt đầu có điểm suyễn, Quý Lộng Xuân tùy tay nhận lấy, giống như cầm món đồ chơi tiểu hài tử, tuyệt không cố sức.



“Ngươi nghĩ rằng ta gặp chuyện không may, cho nên ngươi đến…… tới cứu ta phải không?”



Ngọ Duy Trung mặt đỏ gật đầu. Quý Lộng Xuân có thần lực, chính mình kỳ thật căn bản là không cần cứu mỹ nhân a! Xem vừa rồi Vương Hàng Da sợ tới mức tè ra quần, chỉ biết Quý Lộng Xuân khởi xướng uy có bao nhiêu khủng bố, ngay cả ác nhân đều sợ tới mức hồn phi phách tán.



“Lần trước khi đánh ngươi ta có thu lực, hẳn đánh không có bị thương rất nặng đi?”



Làm cho hắn đau bảy, tám ngày còn gọi là thu sức? Ngọ Duy Trung không biết nên khóc hay nên cười, nhưng lấy thần lực Quý Lộng Xuân, xem ra thật sự là dùng khí lực nhẹ nhất đánh hắn mà thôi. Ngọ Duy Trung vẫn là xuất ra khí phách nam nhân nói: “Vài ngày sau sẽ không đau.”



“Ân……” Quý Lộng Xuân không nói chuyện, tay cầm quan đao không tốt chút sức, huynh nhẹ tay Ngọ Duy Trung một cái.



Lấy thần lực Quý Lộng Xuân, hai người nếu cùng một chỗ, về sau khi không thuận hòa có thể nguy hiểm tánh mạng, Ngọ Duy Trung là người thông minh, biết rõ kính ‘Lộng Xuân’, nhưng hắn vẫn thật vô dụng nắm lòng bàn tay mềm mại của Quý Lộng Xuân.




“Cám ơn ngươi tới cứu ta, ta còn cho tới bây giờ không được ai cứu qua.”



Quý Lộng Xuân mặt đều đỏ, hại Ngọ Duy Trung cũng đỏ mặt, hơn nữa trong lòng ngọt ngào đầy mật, hắn bắt đầu có một loại ảo giác, chính là cho dù bị Quý Lộng Xuân đánh chết, quá trình có thể cũng sẽ là hưởng thụ. Xem ra hắn đã không có thuốc nào cứu được, đầu đều biến thành hồ dán.



“Lộng, Lộng Xuân……” Ngọ Duy Trung ôm lấy bả vai Quý Lộng Xuân, tựa vào cây, hôn môi hắn.



Quý Lộng Xuân trên mặt phiếm ra đỏ tươi. Vừa rồi Ngọ Duy Trung đằng đằng sát khí một đường vọt tới cứu y, làm cho y nguyên bản tức giận nháy mắt hóa thành một trận xuân thủy mềm mại, lòng thích mặt ngại.



Quý Lộng Xuân hai tay vuốt ve mặt Ngọ Duy Trung, chủ động hôn lên hắn. Hai người hôn như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, không biết là vừa rồi đánh người khí phách còn sót lại, Quý Lộng Xuân giờ phút này có vẻ đặc biệt chủ động, y tìm đầu lưỡi chủ động khiêu dẫn, hôn Ngọ Duy Trung nhiệt liệt, hôn từng chút trên khuôn mặt hắn.



“Duy, Duy Trung……”



“Lộng Xuân, thật là đẹp……”



Ngọ Duy Trung phía trước trứng đến chịu không nổi, ngón tay theo đường cong chạy đến mông Quý Lộng Xuân, thậm chí còn sờ vào rãnh mông. Quý Lộng Xuân run lên, ngón tay Ngọ Duy Trung lọt vào khố hạ, cầm lấy bộ vị tư mật kia, Quý Lộng Xuân thở dốc. Dù sao y vẫn ngây ngô, ngón tay kia làm cho y có chút đau đớn.



Quý Lộng Xuân từng thấy qua nam tính của Ngọ Duy Trung, nhưng mà hiện tai ngắm một lát so với lúc trước nhìn còn lớn hơn. Y dùng lực đẩy Ngọ Duy Trung ra, Ngọ Duy Trung đầu đụng vào thân cây, đau đến muốn khóc nhưng mắt thấy Quý Lộng Xuân mặt toàn mây đỏ, đẹp vô cùng, hắn nháy mắt đã quên đau.



“Lớn như vậy không có khả năng đi vào! Không có khả năng, không có khả năng……” Quý Lộng Xuân sẳng giọng, lại nhìn lén phía dưới một cái Ngọ Duy Trung, càng xem càng cảm thấy được không có khả năng tiến vào trong cơ thể mình.



Ngọ Duy Trung nhanh ôm hắn, ngọt ngào nói nhỏ: “Chính là A Hiếu cùng A Hạ bọn họ thực ngọt ngào a.”



“Nói không chừng Hiếu Hiếu rất nhỏ a.” Quý Lộng Xuân mặc dù gặp qua bộ dáng Ngọ Chí Hiếu, nhưng khi đó sinh khí, sao có thể chú ý hắn nhỏ.



Ngọ Duy Trung nghĩ muốn tái tiến thêm một bước, nhưng Quý Lộng Xuân tử cũng không chịu, cuối cùng chỉ có thể trao đổi mấy nụ hôn ngọt ngào, hai người nắm tay nâng thân, trở lại Quý gia.



Hai người vừa mở cửa ra, còn chưa mở miệng, chợt nghe bên trong một trận xuân ý đào hương. Ngọ Chí Hiếu thanh âm xuyên thấu qua phòng, gầm rú nói: “A Hạ, của ngươi hảo nộn hảo hoạt ác, ta thích đến chịu không nổi!”



“Hiếu hiếu, tái điểm đó, a a —- thật thoải mái……”



Xem ra là Ngọ Chí Hiếu tới nơi này bồi Quý Huỳnh Hạ, bỏ qua chuyện tiểu quan, hơn nữa Ngọ Chí Hiếu cường lực cầu yêu, lại bồi tới trên giường rồi, ngươi nông ta nông.



“Là tiểu quan hảo hay là ta hảo?” Quý Huỳnh Hạ chưa từ bỏ ý định hỏi.



Ngọ Chí Hiếu tái như thế nào xuẩn lần nữa, lần này rốt cục học thông minh, nịnh ngọt nói: “Đương nhiên là A Hạ tốt nhất! Lại ngọt lại nhuyễn, ướt đẫm nghênh đón ta……”



Hắn nói xong một chút, làm cho Quý Huỳnh Hạ suyễn ra kiều âm: “Ngươi, ngươi xấu lắm, Hiếu Hiếu……”



Quý Lộng Xuân đá văng cửa phòng, Quý Oánh Hạ hét lên một tiếng, lập tức đem chăn kéo che thân thể lại, vẻ mặt áy náy khóc ròng nói: “Ca, ta cùng Hiếu Hiếu cởi bỏ hiểu lầm, chút bất tri bất giác liền cùng nhau…… dù sao chúng ta đã là phu thê, ca, ngươi không cần sinh khí……”



Ngọ Chí Hiếu lập tức nghe theo rút ra khỏi cơ thể Quý Oánh Hạ, bởi vì rất sợ hãi Quý Lộng Xuân bạo lực cuồng đá, hắn lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.



“Lộng Xuân ca, ta là thật sự yêu A Hạ! A Hạ hiện tại là lão bà của ta, ta chỉ muốn thân hắn một chút, kết quả thân thân, liền biến thành như vậy…… chúng ta cũng không phải cố ý đâu……”




Quý Lộng Xuân không nói lời nào, lạnh lùng nhìn hắn. Ngọ Chí Hiếu sợ hãi, cảm thấy kỳ quái, cảm giác Lộng Xuân ca hình như đang theo dõi khố hạ hắn, hắn vội vàng kẹp chặt hai chân, sợ bị Quý Lộng Xuân nhìn khó chịu, lại đá bảo bối của hắn.



“A Hạ, ngươi lại đây, ca ca có việc hỏi ngươi. Hiếu Hiếu, ngươi trước đem quần áo mặc vào.”



Ngọ Chí Hiếu vội vàng mặc xong quần áo, đến khi kéo quần còn thấy Quý Lộng Xuân không hề chớp mắt nhìn thẳng tắp chăm chú hạ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy một trận âm phong lạnh lẽo thổi tới, hạ thân bỗng nhiên hảo lãnh, cảm giác ánh mắt kia như muốn đem hạ thể hắn cấp kiến thành làm hai mảnh.



Thật đáng sợ a! Lộng Xuân ca nói không chừng khó chịu, đang suy nghĩ phải vi hắn!



Bởi vì rất sợ hãi, Ngọ Chí Hiếu lôi kéo ống tay áo Ngọ Duy Trung, đầu phát run cầu xin: “Ca, phải bảo vệ ta ác……”



Quý Oánh Hạ mặc quần áo, tùy ca ca đi đến phòng sau, hốc mắt hắn phiếm đầy nước mắt.



“Ca, là ta không tiền đồ, vừa thấy Hiếu Hiếu tâm liền rối loạn, ngươi đừng khí ta!”



Quý Lộng Xuân hừ hai tiếng, xem như đáp lại, trong lòng chính khác còn một việc khác, hắn thấp giọng hỏi: “A Hạ, người cùng Hiếu Hiếu trong lúc làm chuyện phòng the……”



“Ca, ta thề về sau không cùng Hiếu Hiếu làm, ngươi ngàn vạn lần không cần tái đánh hắn!”



Mỗi lần bị ca ca ra sức đánh một chút, Hiếu Hiếu đều bị thương hảo nghiêm trọng, tái đánh vài lần, nói không chừng ca ca sẽ thất thủ bắt hắn đánh đến chết.



Quý Lộng Xuân trở mình mắt trợn trắng, “Không cần, các ngươi phu thê gian hòa vạn sự hưng cùng là thường tình. Ca là muốn hỏi, Hiếu Hiếu cái kia thoạt nhìn lớn như vậy, mông ngươi thừa nhận được không?”




Quý Oánh Hạ không nghĩ tới ca ca lại hỏi sâu vào như vậy, làm thế nào hắn có thể nói ra đây?



“Ca…… ngươi là không phải muốn thiến Hiếu Hiếu?”



Quý Lộng Xuân lần thứ hai trở mình mắt trợn trắng, “Phải thiến đã sớm thiến, sẽ không cho ngươi bị chiếm vài thứ tiện nghi sau mới động thủ. Ca là hỏi ngươi, Hiếu Hiếu cái kia lớn như vậy, mông ngươi nhỏ như vậy, như thế nào có thể dung nạp hết? Dùng suy nghĩ sao, không có khả năng a.”



Quý Oánh Hạ mặt đỏ cắn đầu ngón út, bởi vì là ca ca, hắn mới ấp úng thẳng thắn nói: “Lúc đầu thì đau lắm, đau đến cảm thất thân thể bị tách ra làm đôi, sau đó liền thu thái, hơn nữa……” Hắn che lại khuôn mặt nhuốm hồng nói: “Hơn nữa thật thoải mái, thoải mái đến thầm trí đều bị hút ra……”



“Là thật sao?” Quý Lộng Xuân nghi hoặc nói.



“Dạ, là thật! Bởi vì ta là nam nhân, cũng không thể có tiết ra dịch, cho nên dùng du cao mạt thượng, chờ đủ trơn lại đi vào, sẽ không thấy đau. Ca, ngươi sợ Hiếu Hiếu đối ta không tốt, làm ta đau sao?”



Quý Lộng Xuân không trả lời vấn đề, còn chuyên chú nghe đáp án. “Nguyên lai là dùng du cao mạt trơn…… còn gì nữa?”



Quý Oánh Hạ mặt càng đỏ hơn, “Hiếu Hiếu nói, lúc trước tiểu quan kia ở dưới chăn bông, dùng tay và miệng ngoạn địa chỗ kia của hắn, làm cho hắn thật thoải mái, hắn bảo ta thử xem xem, hắn vừa rồi…… vừa rồi dùng phương pháp đó đối với ta làm……”



“Hiệu quả như thế nào?”



Quý Oánh Hạ mặt đỏ sắp thiêu cháy, cảm thấy thẹn nói: “Thật sự thoải mái lắm, không bao lâu ta bị hắn……”



Nghe đệ đệ nói một đống chuyện, Quý Lộng Xuân ghi tạc trong đầu, sau đó đối Quý Oánh Hạ nói: “Phu thê các ngươi trọ một đêm ở đây đi, ca…… ca có chút việc, sáng ngày mai hãy trở về.”



“Ca, ngươi đối ta thật tốt.”



Quý Oánh Hạ cảm động đến cực điểm, nghĩ rằng ca ca là muốn hắn cùng Hiếu Hiếu một chỗ, hồn nhiên không biết tâm sự của Quý Lộng Xuân.



Quý Lộng Xuân lập tức lôi kéo Ngọ Duy Trung rời khỏi nhà, một đường trở về Ngọ gia, vào sương phòng Ngọ Duy Trung. Diệu Tử muốn dâng trà, Quý Lộng Xuân lại xua tay bảo hắn lui.



“Lộng Xuân, thể lực ngươi thật tốt, một đường chạy về đến cũng không ra mồ hôi……” Trái lại hắn suyễn sắp chết!



Quý Lộng Xuân không nói không cười, kéo tóc Ngọ Duy Trung lại hôn hắn, gấp rút thí nghiệp phương pháp Quý Oánh Hạ nói, Ngọ Duy Trung ôm lại y, hai người hôn nhau phế khí mới ngọt ngào tách ra.



“Lộng Xuân, ngươi, ngươi trở nên hảo nhiệt tình……” Ngọ Duy Trung thở gấp nói.



Quý Lộng Xuân cởi y vật hắn ra, thấp giọng nói: “Hôm nay Vương Hàng Da cởi quần ra, nghĩ rằng mạnh hơn ta, ta nếu là nam nhi mảnh khảnh chỉ sợ lần đầu đã bị tên khốn đó đoạt đi. Tưởng tượng đến người này còn không bằng hiến thân cho ngươi, huống chi ngươi tới cứu ta, lòng ta thật cảm động, cho dù ngươi có làm gì không tốt, không đúng, ngay lúc ngươi chạy tới, không phải vì thập phần yêu ta hay sao?”



“Ta yêu ngươi.”



Quý Lộng Xuân phóng tới khố hạ hắn, bắt đầu giải khai quần hắn, tim Ngọ Duy Trung thiếu chút bắn ra ngoài, quần vừa cởi ra, bộ vị nhiệt độ cực nóng liền nhảy ra đứng thẳng lên.



“Huống hồ không biết vì sao, nam nhân khác cởi quần ra, ta vừa thấy cái đồ vật thối kia của bọn họ liền cảm thấy dơ bẩn chán ghét, nhưng là của ngươi, không, sẽ không……” Quý Lộng Xuân âm điệu trở nên ngượng ngùng chút, Ngọ Duy Trung thưởng thức mặt y nổi lên mây đỏ, hạ thân càng ngạnh, Quý Lộng Xuân lại nói: “Nghe nói tiểu quan kia đối với Hiếu Hiếu làm vậy, Hiếu Hiếu cảm thấy thập phần hưởng thụ, ta nghĩ ta cũng có thể thử xem xem……”



“Làm cái gì?”



Ngọ Duy Trung còn chưa nói xong, Quý Lộng Xuân hai liền bao lấy bộ vị của hắn, đầu lưỡi chạm nhẹ vào mật dịch chảy ra từ bộ vị nam tính, trên mặt Ngọ Duy Trung một trận vặn vẹo, thiết chút nữa bùng nổ.



Thích! Quả thật thích đến cực điểm! Mặc kệ ai dạy Quý Lộng Xuân, hắn đều nguyện ý cảm tạ bao lì xì đỏ cho ngươi đó!



“A Hạ nói như vậy thật thoải mái, là thật sao?”



Ngọ Duy Trung lập tức trả lời, e sợ y không làm: “Là thật, thật thoải mái, Lộng Xuân, thật sự thoải mái tới cực điểm rồi!”



“Ân, ta đây tiếp tục……”



Quý Lộng Xuân tới gần hắn, môi, đầu lưỡi không ngừng lấy lòng Ngọ Duy Trung —- mặc kệ Quý Oánh Hạ nói gì đó, Quý Lộng Xuân nhất định làm được càng nhiều càng nhiều, y thoạt nhìn là người thông minh một suy ra ba, làm cho Ngọ Duy Trung sảng khoái cơ hồ lên trời.



Buổi tối này, bọn họ rốt cuộc làm xong việc tốt, ngay cả việc không nên cũng cùng nhau làm, loại cảm giác này thật tuyệt diệu! Ngọ Duy Trung cam đoan, ngày mai Quý Oánh Hạ vào cửa, hắn sẽ tặng một đống đồ trang sức, chỉ cần Quý Oánh Hạ nói hắn sẽ đưa!



Mà Quý Oánh Hạ ở Quý gia hồn nhiên không biết chính mình làm chuyện cho Ngọ Duy Trung cảm tạ, hắn nằm trong lòng ngực Ngọ Chí Hiếu, hai người ngọt ngào mật mật hôn vài cái, mãi cho đến khi mệt mỏi mới ngủ.



Ca ca thật tốt, để cho hắn cùng Hiếu Hiếu một chỗ, còn thuận tiện mang Ngọ Duy Trung đi, hắn chỉ biết ca ca hiểu rõ hắn nhất, có ca ca tốt như vậy cùng Hiếu Hiếu yêu thường hắn, đời này hắn không mong gì hơn.



Quý Oánh Hạ khóe miệng mang theo hương vị ngọt ngào, khi ngủ cũng tràn ý cười. Hắn cùng ca ca, Hiếu Hiếu cùng đại ca, bốn người ở cùng một chỗ. Như một đại gia đình vui vẻ, mộng nếu thành hiện thực, hắn nhất định sẽ phi thường, phi thường khoát hoạt…



Hoàn.