“Sau khi bài hịch côngbố, ta đã sai người viết thư cho hắn để cho hắn thấy rõ tình thế không cần phảibọ ngựa đá xe. Hắn tuy nắm giữ quân quyền nhưng quân lại thuộc Thiệu Khinh Hầu,mấy ngày nay không có hiện thân mà không có tin tức gì thật ra thì đã khống chếđược Thượng Quan Vinh.”
“Thượng Quan Vinh bị khống chế xong, Đoan Mộc Cầu liền không dám hành độngthiếu suy nghĩ cho nên Công Lãnh An đi thuyết phục hắn, vừa nghe hắn liền đồngý, ta hứa hẹn chỉ cần Đoan Mộc Cầu quay đầu lại thì sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Nhiếp Thanh Lan cả kinh nói: “Nói như vậy thì chàng đã sớm khống chế được cụcdiện, vậy lính vây dưới thành của Thượng Quan Vinh...”
“Là ta thiết kế bẫy dẫn dụ Tư Không Thần mắc mưu. Ta sai đặc sứ của Thượng QuanVinh bí mật tiếp xúc với Tư Không Thần, nói Thượng Quan Vinh đã nắm được đạicục, xin Tư Không Thần kéo binh đến xem hắn công thành. Tư Không Thần đang bịnàng đánh thua trong lòng hận ta không thể khiến ta chết cho nên nhất định sẽđi. Nếu tất cả thuận lợi thì giờ hắn sắp lọt vào bẫy của ta rồi.”
Nhiếp Thanh Lan cắn môi, ngả ra sau ngồi: “Được, thủ đoạn của chàng thật làcao, sao ta không thể nhìn ra tâm cơ của chàng lại có thể sâu như vậy? Nhiềuchuyện chàng gạt ta như thế sao nước vẫn không lọt giọt nào?”
“Nàng cách quá xa ra, ta không thể đem việc này truyền đạt hết cho nàng được.”
“Quỷ biện!” Nhiếp Thanh Lan oán hận quay mặt qua chỗ khác: “Lúc ta ở kinhthành, nhất định là chàng đã nghĩ xong rồi nhưng chàng một chữ cũng không nóicho ta biết... tóm lại chính là chàng không tin ta!”
“Ta tin nàng, nhưng mà ta lại không tin Tư Không Thần.” Lý Thừa Dục nắm tay củanàng, cho dù nàng cố gắng rút trở về nhưng hắn vẫn cố nắm chặt: “Ta không biếttrên chiến trường hắn có dùng tình cũ đả động lòng nàng hay không? Mà nàng cóbiết sẽ vì tình hay không mà bỏ qua cho hắn? Có lần đầu mềm lòng sẽ có lần thứhai, nhưng nếu lòng nàng đã mềm thì cả đời nàng nàng sẽ bị đoạn tình này tróichặt.”
Nhiếp Thanh Lan buồn bã cười nói: “Hắn từng nói qua, chàng đang lợi dụng ta màta thì một mực che chở cho chàng, đến con ngựa còn thật lòng với ta. Hôm nayxem ra câu trả lời đó của ta thật là ngây thơ.”
“Thanh Lan.” Hắn tiến tới nắm lấy tay nàng: “Nàng phải hiểu một khi ta ngồi ởvị trí này thì không chỉ bởi vì đoạn tình của hai người mà là còn phải nghĩ chutoàn. Hôm nay hắn lui quân nhưng hắn cam tâm sao? Tháng sau hoặc năm sau ngộnhỡ ngóc đầu dậy làm sao bây giờ?”
“Cho nên chàng phải nhổ cỏ tận gốc? Oan oan tương báo khi nào dừng? Không phảichàng vẫn hy vọng dân chúng hai nước có thể duy trì hòa bình? Ta thấy toàn lànhững lời dối gạt nói suông!” Nàng tức giận đạp cửa hô: “Dừng xe!”
Xe đã đi được nửa đường thì dừng lại, Nhiếp Thanh Lan phi thân ra khỏi xe ngựaquay người lại nói: “Thừa Dục, ta hiểu là chàng có điều khó xử nhưng ta cũngkhó xử, ta không thể để cho tư tình của chúng ta phá hủy hòa bình của hai quốcgia. Nếu như chàng giết Tư Không Thần thì Tư Không Triều sẽ để yên sao? Chàngnói xem hòa bình ở đâu?”
Lý Thừa Dục ngồi ở bên trong xe, lòng vốn đang gợn sóng cũng bởi vì lời này củanàng mà càng thêm khó thở.
Tư Không Thần chính xác đã bị lừa đến kinh thành Huyết Nguyệt nhưng hắn khôngdám mang theo đại quân đến sợ bứt dây động rừng mà chỉ sai Dương Phàm mang theomấy trăm người đi cùng.
Hành Kinh Đào từng muốn khuyên can, nhưng Tư Không Thần cố ý muốn tới.
“Bệ hạ, nếu có bẫy thì sao? Thân ngài là quân vương của một nước, hai nước bâygiờ đang giao chiến, sao ngài có thể giao thiệp ở thủ phủ của kẻ thù?”
“Nhiếp Thanh Lan không phải vẫn còn ở trong thành Sông Hằng sao?” Tư Không Thầnkhông nhịn được cắt đứt lời khuyên can: “Nếu có bẫy thì hiện tại nàng nên luivề kinh thành, giờ nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, có thể thấyđược Lý Thừa Dục đã bị Thượng Quan Vinh khống chế.”
“Thượng Quan Vinh cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, lời của hắn có thể nào mà tin hoàntoàn?”
Tư Không Thần khinh miệt cười hừ: “Thượng Quan Vinh đều chỉ mong lật đổ Lý ThừaDục và Nhiếp Thanh Lan để độc bá, nếu không hắn đã không mạo hiểm để bị toàndân Huyết Nguyệt phỉ nhổ để tạo phản. Lão tướng quân yên tâm đi, ta sẽ khôngtùy tiện xuất hiện ở trong thành, chỉ ngồi chờ tin tức mà thôi, nhưng lúc LýThừa Dục bị chặt đầu ta muốn chính mắt thấy!”
Bốn phía của kinh thành Huyết Nguyệt cũng chính xác có hơn một vạn binh línhđóng quân.
Cửa thành đã bị phong tỏa, mọi người ra vào đều bị kiểm tra.
Mặc dù Thượng Quan Vinh đã cho Tư Không Thần thẻ bài có thể thông hành nhưng TưKhông Thần vẫn không dùng vì hắn không hy vọng mình vừa mới vào thành đã bịngười khác giám thị.
Đối với Thượng Quan Vinh hắn đương nhiên có phòng bị.
Cho nên, đêm khuya sau khi hắn cùng Dương Phàm thị sát thị vệ ở tường thànhxong mới quyết định từ nơi phòng thủ kém nhất là ở cửa Đông Nam trèo tườngthành vào.
Kế hoạch tiến hành thuận lợi, tối nay vừa đúng không trăng, trên bầu trời chỉcó mây đen lớp lớp, không có ánh trăng càng không nguy hiểm.
Tư Không Thần đem dây thừng có móc sắc ném qua tường nắm lấy dây trèo lên.
Đám người Dương Phàm đã sớm đứng trên tường tiếp ứng, gần trăm tên lính tinhnhuệ không tiếng động cứ như vậy mà lẻn vào kinh thành Huyết Nguyệt.
“Bệ hạ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Dương Phàm nhỏ giọng hỏi.
Tư Không Thần suy nghĩ một chút: “Thượng Quan Vinh nói người của hắn đã âm thầmkhống chế được Lý Thừa Dục, nếu thật sự là như thế, Lý Thừa Dục chỉ có thể ở banơi: hoàng cung, đại lao Hình bộ hoặc là phủ Thừa Tướng của hắn, Ta đoán ThượngQuan Vinh không dám mạo phạm uy nghiêm của Hoàng Cung cho nên Lý Thừa Dục chỉcó thể ở Đại lao hình bộ hoặc là phủ Thừa Tướng.” Hắn suy nghĩ chốc lát: “Điphủ Thừa Tướng xem ở đó có moi được tin tức nào không.”
Vị trí Phủ Thừa Tướng đã được Thượng Quan Vinh vẽ cặn kẽ trên bản đồ nên bọn họliền dễ dàng tìm được mục tiêu.
Nhưng cửa chính phủ Thừa Tướng khép chặt, ngay cả một người giữ cửa cũng khôngcó khiến cho không khí có vẻ vô cùng quỷ dị.
Tư Không Thần lật ngói lên nhìn vào bên trong, Phủ thừa Tướng to như vậy nhưngkhông có người thường xuyên qua lại, chỉ có vài tên lính cầm trường thương cùngđoản kiếm đứng trong góc canh giữ, vẻ mặt nặng nề.
“Nhìn qua có vẻ thật là Thượng Quan Vinh đã thành công.” Tư Không Thần nhỏ giọnnói, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Vừa đúng có một tiểu nha hoàn bưng một khay đi vào trong, một tên lính gọi nànglại, hai người nói chuyện có thể nghe rõ ràng:
“Đứng lại, thức ăn này là đưa đến đâu?”
“Mỗi ngày không phải đều phải... Đưađến nam sương phòng hay sao? Hầu gia phân phó như vậy...”
“Thừa tướng ăn sao?”
“Không ăn cũng phải đưa, Hầu gia phân phó, một ngày ba bữa đều không đưathiếu!”
“Ừ, đi qua đi.”
“Nam sương phòng.” Dương Phàm nhìn Tư Không Thần một cái: “Xem bóng dáng của LýThừa Dục bị giam ở nơi nào, trước hết sai thuộc hạ đi điều tra đã.”
Tư Không Thần khẽ gật đầu, Dương Phàm phi thân lướt vào sâu trong viện chỗ Namsương phòng.
Lúc này, Tư Không Thần nghe được có người kêu lên: “Hầu gia...”
Từ bóng cây trong bóng cây có một người đi ra, mặc dù hắn không biết ThượngQuan Vinh nhưng có thể nhìn thấy khí phách của người này hắn có thể đoán ra đólà Thượng Quan Vinh không chút nghi ngờ, phía sau hắn còn có cả một đám người.
“Hai ngày này bệ hạ có thể nhận được tin tức mà chạy về kinh, Lý Thừa Dục khôngthể lưu lại, tối nay không bằng liền chặt đầu hắn.” Thượng Quan Vinh nói.
“Ngộ nhỡ những quan viên trong triều không phục?” Một kẻ giống như là mưu sĩnói lên sự lo lắng của hắn.
Thượng Quan Vinh không nhịn được nói: “Lý Thừa Dục chết, Nhiếp Thanh Lan sẽ dễdàng bị đẩy xuống ngai vàng, không phải sợ!”
Nói xong, Thượng Quan Vinh cũng đi về phía nam sương phòng.
Nghe giọng điệu của hắn như muốn tối nay sẽ giết luôn Lý Thừa Dục, Tư KhôngThần cũng không thể kìm nén được nửa, cả người như gió lốc tiến sâu và đạiviện.
Thượng Quan Vinh mang theo đám người vào nam sương phòng, gian phòng này rấtlớn nhưng chỉ có một ngọn đèn dầu, có một người đang ngồi ở đó, đen như mựckhông thấy rõ diện mạo.
Thượng Quan Vinh cười hì hì đẩy cửa vào: “Thừa tướng đại nhân, thức ăn tối nayvừa miệng chứ?”
Có người trong nhà giống như là nhỏ giọng nói câu gì, Thượng Quan Vinh khôngnghe rõ ràng lại đến gần một bước.
“Thừa tướng đại nhân ngàn vạn lần không được trách ta trở mặt vô tình, nếukhông phải ngài ép ta khôngcòn đường để đi, ta cũng sẽ không xuất chiêu phá phủtrầm chu. Ngày mai nữ hoàng bệ hạ của ngài sẽ trở lại rồi, đáng tiếc không thểkhiến hai người gặp mặt. Ngài xuống hoàng tuyền trước đợi nàng, nếu nàng sitình tất sẽ đuổi theo ngài.”
Hắn nháy mắt, có vài người đi vào trong định động thủ chợt có người đá ngã lănghế đánh trúng hai người động thủ sau đó tung người phi ra khỏi phòng.
Thượng Quan Vinh dậm chân quát lên: “Hắn đã cởi trói bao lâu rồi? Sao khôngtrói lại? Không được để hắn chạy!”
Người kia mới chạy đến đại viện thì gặp hai người phi xuống một trước một sauvây lấy hắn, sau đó là một thanh trường kiếm dí sát cổ họng hắn.
Người tới chính là Tư Không Thần cùng Dương Phàm.
Bọn họ ở trên tường nhìn lén vào trong, không ngờ Lý Thừa Dục sẽ có phản kích,thấy hắn định chạy trốn dưới tình thế cấp bách Tư Không Thần và Dương Phàm liềnphi thân ra cản đường. Nhưng khi trường kiếm chỉa vào ngực hắn thì Tư KhôngThần liền ngây người... vì người này không phải là Lý Thừa Dục mà chỉ là ngườimặt trang phục Thừa Tướng mà thôi.
Thượng Quan Vinh ở tại cửa ra vào cười ha ha: “Tư Không bệ hạ, nghe đại danh đãlâu! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy, rốt cuộc có thể ở đây thỉnh an ngài.”
Tư Không Thần không nghĩ tới đối phương chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận rahắn, ý thức được tình thế có biến trong lòng không khỏi kinh hãi, khóe mắt quétvề bốn phía thấy vọt lên hơn trăm người đang giương sẵn cung tên nhằm vào họ.
Thượng Quan Vinh làm bộ phủi phủi tay áo, nhàn nhã bước tới: “Kế này của Thừa tướngthật hay nha! Hắn đoán chắc là ngài sẽ dễ dàng hiện thân, cũng đoán ngài sẽ dọthám phủ Thừa Tướng cho nên ta đã bày ra bẫy này chờ ngài. Ngài không biết làtừ lúc ngài lấy dây thừng trèo vào trong thành thì chúng ta đã theo dõi ngài.Mấy trăm hộ vệ đang đợi ngài ở ngoài phủ thừa tướng đã bị nhân mã của chúng rađông gấp mười lần vây lấy nên không thể cứu ngài được.”
Con ngươi Tư Không Thần rét lạnh: “Thì ra các ngươi liên thủ diễn trò!”
“Đúng vậy, ta nhất thời bị ngài mê hoặc đã đối đầu với cả lòng dân HuyếtNguyệt, may mắn là Thừa Tướng không để ý tới hiềm khích lúc trước nguyện ý chota sửa sai, mà đầu tiên đó là nghĩ cách bắt được ngài. Ngài là nhân trung longphượng, muốn bắt được ngài đâu dễ vậy? May mà Thừa Tướng bố cục xảo diệu, màngài cũng chịu nể mặt ta ngoan ngoãn mắc câu.”
Tư Không Thần âm thầm thống hận chính mình đã quá chủ quan, giờ chỉ biết vắt ócnghĩ ra đối sách.
Dương Phàm đứng bên tai hắn nói nhỏ: “Bệ hạ, lát nữa ngài tìm cơ hội thoát đi!”
Tư Không Thần còn không kịp suy nghĩ ra ý tứ của hắn đã bị Dương Phàm dí kiếmvào cổ hắn cười lạnh: “Bệ hạ, tha thứ cho thuộc hạ có lỗi với ngài!”
Thượng Quan Vinh vỗ tay cười nói: “Được, lâm trận phản bội, ngươi cũng xem nhưbỏ gian tà theo chính nghĩa, trước mặt thừa tướng ta sẽ nói tốt cho người vàicâu!”
Ai ngờ Dương Phàm thừa dịp Thượng Quan Vinh không phòng bị nhanh như chớp vọttới trước mặt hắn, trường kiếm liền đè lên cổ hắn lớn tiếng quát: “Để mũi tênxuống!”
Biến cố mới này khiến cho những người đang giương cung không khỏi băn khoănnhìn Thượng Quan Vinh không biết làm thế nào cho phải.
Thượng Quan Vinh trợn mắt, giọng căm hận nói: “Ngươi cũng không nhìn một chútxem nơi này có bao nhiêu người? Ngươi bắt ta lại có thể cứu được bệ hạ củangươi sao?”
“Cùng lắm thì đồng quy vu tận!” Dương Phàm nhìn Tư Không Thần lo lắng hét lên:“Bệ hạ đi mau!”
Trong lòng Tư Không Thần biết nếu mình đi thì Dương Phàm khó mà sống, hắn xảthân cứu mình, phần ân tình này khiến hắn quả thật động lòng.
Đang lúc do dự trong bóng tối bỗng có một người cao lớn nhào tới trước mặt hắn,theo bản năng hắn dùng trường kiếm đỡ đoản đao của đối phương, lực quá lớnkhiến hắn lảo đảo về phía sau hai bước mới đứng lại được.
Dù sao hắn cũng là thân kinh bách chiến, chỉ sau một chiêu cũng biết không đủnăng lực đối địch, tay hắn vòng ra sau lôi thanh đoản đao, đao kiếm đều dùng đểra sức ứng chiến với người nọ.
Công phu người kia cực cao, trong vòng mười chiêu đã chém đứt trường kiếm củahắn sau đó dí sát đao vào cổ họng hắn.
“Thiết Hùng! Dừng tay!” Một tiếng thét kinh hãi, mang theo tức giận cùng lo âutừ đầu bên kia nhào tới.
Nghe giọng nói này, Tư Không Thần không khỏi run lên trong lòng tràn đầy thốnghận.
Nàng rốt cuộc vẫn tới, mà tới làm gì? Nhìn hắn thảm bại toàn diện sao?
Thiết Hùng nghe Nhiếp Thanh Lan hét lên, do dự một lát rồi nhảy ra khỏi vòngchiến.
Nhiếp Thanh Lan chạy vội tới trước mặt Tư Không Thần, thấy hắn một thân nhếchnhác, đầy mặt phẫn hận, trong tay còn nắm Hoa Đào Đao của nàng! Không ngờ lâunhư vậy hắn vẫn còn mang nó trên người, trong lúc nhất thời nàng không biết nênnói như thế nào cho phải.
“Bệ hạ, người đi đi!” Nàng khẽ nhắm mắt không muốn nhìn hắn.
“Đi? Đi nơi nào? Đi Hoàng Tuyền sao?” Tư Không Thần cười lạnh một tiếng: “Vậythì như ý của ngươi đi!” Hắn đưa đao lên cổ, nhắm mắt dùng sức...
Không ngờ có một sức mạnh khổng lồ chợt từ phía sau đè hắn lại, đem đao hắn kéora ngoài.
Hắn mở mắt ra chợt thấy người hắn không mong muốn nhất đứng bên cạnh mình, mộttay cầm chặt lưỡi đao, máu tương từ lưỡi đao chảy xuống nhưng người kia vẫn bìnhtĩnh trong đêm tối không kêu một tiếng nào.
“Thừa Dục!” Nhiếp Thanh Lan thấy vậy quả thực là bị hù dọa, nàng không nghĩ TưKhông Thần bị thảm bại như thế này lại muốn tự sát, càng không nghĩ Lý Thừa Dụcsẽ tay không giữ chặt lấy đao.
Đôi mắt Lý Thừa Dục yên lặng nhìn Tư Không Thần.
Tư Không Thần cũng yên lặng nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên hai người nam nhân nghiêm túc nhìn kỹ địch thủ lớn nhất củađời mình.
“Ngươi lấy đao nàng để tự sát là muốn cho nàng nhớ ngươi cả đời.” Lý Thừa Dụcnói toạc ý đồ của hắn: “Cho nên ta mạn phép không thể để cho ngươi như ý, bởivì ta muốn trong lòng của nàng sau này chỉ có một mình ta.”
Khí thế cuồng vọng và bá đạo hiện lên ở nụ cười khinh miệt lạnh lùng nơi khóemôi xinh đẹp.
“Buông tay!” Nhiếp Thanh Lan giận đến hét lên, đám người xung quanh đang giươngcung cũng bị chấn kinh mà rơi hết cả mũi tên và đao xuống.
Nhiếp Thanh Lan xông lên trước giữ lấy tay Lý Thừa Dục đang cầm đao, nhìn vếtthương bị đao cắm sâu hoắm đau lòng đến mức như lưỡi đao kia đang chém phải lòngmình.
“Đồ điên! Sao chàng phải giữ chặt hắn, sao phải dùng cách này để tự hại mình?”
Nàng vội vàng quay đầu lại quát Thiết Hùng: “Đi tìm đại phu! Thuốc cầm máu vàvải trắng!”
Không đợi nàng mở miệng, Thiết Hùng đã sớm vọt ra ngoài.
Nhiếp Thanh Lan cầm tay của hắn, càng không ngừng tự lẩm bẩm: “Nếu phạm vào gâncốt thì sao bây giờ? Ngộ nhỡ sau cánh tay này bị phế thì biết làm sao?”
Lý Thừa Dục cười một tiếng: “Vậy thì mượn tay của nàng làm tay ta vậy!”
“Còn nói giỡn? Lúc này chàng còn cười được?” Nàng giận không chịu nổi: “Làchàng cố ý phải không? Chàng vốn là như vậy, cố ý chọc giận ta xen trong lòngta có phải có chàng hay không đúng không?”
“Nếu không phải vì nàng ta cần gì phải làm vậy?” Hắn thở dài nói: “Ta vẫn khôngthể để hắn chết để cho nàng hận ta cả đời chứ?” Trước mặt mọi người hắn cứ nhưvậy ôm nàng vào ngực.
Nhiếp Thanh Lan không để ý đến cử chỉ mập mờ của hắn không ngừng hỏi: “Sao đạiphu và thuốc vẫn chưa tới?”
Tư Không Thần đứng một bên ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện đột nhiên cảmthấy trong trời đất chỉ còn cô độc một mình hắn, hai người trước mặt kia đãthân mật đến mức không còn bất kỳ kẽ hở nào để chen vào.
Hắn thở dài một tiếng, đem Hoa Đào Đao ra bẻ gãy: “Tình đã không còn thì giữđao cũng không còn ý nghĩa!”
Bỏ lại đoạn đao, hắn ngẩng đầu lên mà bước nhanh ra ngoài. Đám binh sĩ khôngthấy Nhiếp Thanh Lan và Lý Thừa Dục ra lệnh nên không biết làm gì, hơn nữa lạisợ khí thế của hắn cũng không dám tiến lên cản lại.
Dương Phàm đã điểm huyệt đạo của Thượng Quan Vinh vứt hắn ở đó rồi phi thânđuổi theo.
“Thanh Lan...” Lý Thừa Dục liếc mắt nhìn hai người kia định nói rồi thôi.
“Ta biết rõ.” Nhiếp Thanh Lan cũng không ngẩng đầu, lại càng không quay đầulại: “Để cho hắn đi.”
Nàng biết Tư Không Thần kiêu ngạo trong lòng không chấp nhận bất kỳ sự an ủinào, đối với hắn đó đều là nhục nhã không bằng để cho hắn lẳng lặng mà rời đi.
Huống chi, lúc này trong lòng nàng chỉ có người trước mắt này và vết thươngtrên tay hắn, nàng cũng không thích bị những chuyện khác làm phân tâm.
Lôi Lý Thừa Dục tùy tiện vào một gian thư phòng, Nhiếp Thanh Lan vội vã dùngkhăn tay của mình giúp hắn băng bó vết thương.
“Một đao kia coi như là ta đối với nàng nói lời xin lỗi.” Hắn ghé bên tai nàngthì thầm: “So với say rượu múa kiếm dưới trăng gì đó thì đây nhiều thành ý hơnđúng không?”
Nàng vừa giận vừa tức lại đau lòng: “Nếu chàng thật có thành ý thì về sau đừngchọc giận ta! Nếu tối nay hắn chết, tất nhiên ta sẽ không còn mặt mũi mà nhìngiang đông phụ lão. Nhưng hôm nay nếu chàng gặp chuyện gì thì ta có thể sốngđược sao? Ta gả cho chàng là vì thiên trường địa cửu chứ không phải là vì vuiđùa trong chốc lát, chàng... Ta thật hận không đánh cho chàng ba quyền!”
Hắn nhất thời như trút được gánh nặng, nghe nàng chịu nói như vậy hiển nhiên đãtha thứ hắn.
Vì vậy hắn dùng máu ở tay bôi lấy môi nàng đem môi nàng đỏ đến xinh đẹp sau đóthuận thế mà hôn lên, mùi vị máu tươi đông thời tiến vào cả hai người.
Yêu hận lẫn lộn chính là vị máu này, hắn hy vọng lúc này có thể nhắc nhở mìnhkhông được làm tổn thương lẫn nhau thêm một lần nữa.
Nàng tức giận đưa tay nắm thành quả đấm hung hăng đấm sau lưng hắn ba cái coinhư là trừng phạt. Cho đến khi Thiết Hùng cùng đại phu tới hắn mới chịu buôngnàng ra.
“Thừa tướng, Thượng Quan Vinh xử trí như thế nào?” Thiết Hùng cung kính thỉnhgiáo.
Lý Thừa Dục thấy Nhiếp Thanh Lan nhìn mình chăm chú liền cười nói: “Cái loạigió chiều nào theo chiều đó, bại hoại như vậy thì nàng cho là ta muốn giữ hắnsao? Trận Tấn Nam hắn có thể vì mình chạy trối chết tư thông với địch hại chúngta chết bao nhiêu người. Những tội này đều giao cho Hình Bộ, Hình bộ xử lý xongthì giao cho Nữ Hoàng xử trí. Lần này ta nghe nàng, được không?”
Kia câu nói sau cùng mặc dù nhỏ nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy nhưnggiả bộ như không nghe.
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Thì ra là chỉ có lần này nghe ta sao?”
Lý Thừa Dục cười nói: “Người kia hiện tại đã ra khỏi thành. Nàng yên tâm, ngoàithành không có bất kỳ mai phục nào, hắn và bộ hạ của hắn có thể thuận lợi màtrở về quốc thổ, chuyện này, ta cũng nghe lời nàng.”
Nhiếp Thanh Lan cúi đầu, im lặng thở dài.
Hắn đã nhận ra, lặng lẽ dùng bàn tay không bị thương cầm lấy bàn tay nàng.
Nàng nhìn mười ngón tay đan vào nhau... có lẽ đây mới là số phận đã định.
Số phận đã định khiến nàng vượt thiên sơn vạn thủy đến nước này, số phận đãđịnh đã khiến nàng từ quốc gia thù địch trở thành nữ hoàng của nước này, sốphận đã định có người ở một nước xa xôi đang lặng lẽ chờ nàng tới.
Trên đời có ai có thể tránh được số phận đây? Vừa nghĩ thế lại nghĩ sau nhiềuđau khổ có thể cười một tiếng rồi.
Một tháng sau, tại triều đình Huyết Nguyệt Quốc.
Lý Thừa Dục nghiêm trang đứng ở dưới bậc, lần lượt tấu trình việc triều chínhvới Nhiếp Thanh Lan...
“Hình bộ đã xem xét về tội mưu phản của Định Viễn Hầu Thượng Quan Vinh, vì đờitrước của hắn có công lớn với triều đình nên mở một con đường sống, phế bỏ tướcvị không được phép hồi triều.
“Dân chúng Kính Xuyên đã di chuyển hết nhưng Tư Không Triều mấy ngày trướcthương lượng ý định lấy đất Kính Xuyên đổi lấy việc mở bờ biển trao đổi buônbán. Chuyện này bộ Hộ và Bộ Lại sẽ thương nghị, hôm sau sẽ trình lên bệ hạ.
“Binh Bộ muốn bố trí binh lực ở Hoắc Sơn cũng Sông Hằng và các vùng phụ cận,muốn đưa Tổng binh Sông Hằng về tại Hoắc Sơn và Tổng Binh Sông Hằng tiến cửQuách Phi.”
“Ngày gần đây quốc nội bão tuyết giáng xuống, Bộ Hộ đã phát hết 3500 bộ áo mùađông và chăn bông cho Kinh Giao. Công Bộ báo tu bổ đê kè chậm nhất là cuốitháng có thể hoàn thành.”
Nhiếp Thanh Lan lẳng lặng nghe hắn tấu xong mỉm cười nói: “Gần đây chư vị cựckhổ rồi, cuối cùng mọi chuyện đã bình định. Tư Không Triều chịu bắt tay giảnghòa với chúng ta thì hiện tại là lúc chúng ta nên bắt tay vào dân sinh, xin cácvị vạn lần không được lơ là!”
“Tuân chỉ!”
Sau đó là một số tấu chương, Nhiếp Thanh Lan tuyên chỉ tan triều đứng dậy trởvề tẩm cung.
Đạp trên tuyết đọng dày đặc, mang theo một thân thanh hàn đi vào cửa cung, mộtbình trà xanh đã chuẩn bị sẵn ở đó. Nàng vừa mới đến bên bàn trà đã có một đôitay nhanh chóng vươn về phía trước giúp nàng rót trà.
Nàng không quay đầu lại, mặc cho người kia ôm chặt lấy mình, nàng chỉ khẽ dựavào nhích dần đến lồng ngực quen thuộc.
“Bệ hạ, hôm nay rất an tĩnh, ở trong triều đình không có bất kỳ dị nghị nào.”Hơi thở nóng bỏng quấy đến vành tai nhạy cảm của nàng.
“Thừa tướng đại nhân cúc cung tận tụy, phí tâm vô số, ta cũng không phải làngười xảo trá tai quái sao phải tìm phiền phức?” Nàng trêu ghẹo đáp lại.
“Nói như vậy, bệ hạ phải không sẽ cùng vi thần hờn dỗi rồi sao? Mấy ngày nay,vi thần trôi qua nơm nớp lo sợ cẩn thận, hôm nay là không phải có thể thở phàomột cái rồi sao?” Hắn vừa hỏi, đầu lưỡi không ngừng đùa giỡn vành tai nhạy cảm,hài lòng khi thấy thân thể của nàng run lên và vành tai không ngừng đỏ bừng.
Nàng đem lấy tay hắn trượt xuống dưới chạm đến bụng mình: “Chỉ sợ về sau chàngcòn phải lo lắng và cẩn thận hơn.”
Tay của hắn cách y phục đụng vào phần mềm mại kia không khỏi sửng sốt, một lúcmới phản ứng được: “Nàng... có thai?”
“Ngày sau hài tử ra đời mới thật khiến cho chàng nhức đầu.” Sáng sớm nàng rờigiường cảm thấy không thoải mái liền gọi thái y bắt mạch mới biết được điềunày. Giờ đột nhiên nói cho hắn biết và vô cùng hài lòng khi có thể làm cho hắnmột khắc ngây ngốc.
Hắn xoay người nàng lại, mặt mày hớn hở: “Sao có thể chứ? Hài tử là kiêu ngạocủa chúng ta mới đúng. Lại nói nàng và ta xem như không phải là chính gốc HuyếtNguyệt, nếu là nữ nhi thì là người tương lai thừa kế ngôi vị, so với xuất thâncủa chúng ta càng tôn quý rồi!”
“Nếu như là con trai thì sao? Ta không muốn hài tử của ta gặp uất ức nhưchàng!” Nàng vịn lấy cổ hắn cẩn thận đáp lại nụ hôn của hắn.
“Chịu chút uất ức cũng không sao.” Hắn vừa hôn nàng vừa hàm hồ đáp: “Nếu nhưgặp một nữ nhân đáng để yêu thì những uất ức kia cũng bằng tài phú cả đời!”
“Nói khéo như rót mật.” Nàng giận cười một tiếng: “Giờ chàng càng khéo tiếngngon ngọt!”
“Vì hầu hạ Nữ Hoàng Bệ Hạ, chỉ ‘nói khéo như rót mật’ sao đủ được?” Hắn cườichặn lấy môi nàng.
Lần này, hắn ôm lấy nàng cực kỳ cẩn thận không để cho thân thể mình đụng đếnsinh mệnh trong bụng nàng.
Nhìn trộm phía ngoài cửa sổ chỉ thấy bông tuyết bay múa đầy trời tuyệt mỹ nhưtranh vẽ.
Mùa đông cũng nhanh qua, tiếp đó là xuân lại đến. Bốn mùa luân chuyển, sinhmạng luân chuyển, một sinh mệnh mới bắt đầu có nghĩa là một bắt đầu một hành trìnhmới.
Bỏ đi bao gánh nặng để đón một sinh mạng mới thì đây mới là cuộc sống nên theođuổi.