Hoa Đào Nhỏ

Chương 15




Editor: Leah

_____________

Suốt bữa cơm, Hứa Tư Đình ngồi nghe Thời Bồi nói tất cả các câu chuyện lý thú trên đường đi của cô nàng, tuy rằng chuyến đi chơi lần này rất mệt nhưng lại vô cùng đáng giá. Hứa Tư Đình nghe xong cũng rục rịch muốn đi.

Thấy cô như vậy, Tống Lâm hỏi: “Muốn đi à?”

“Muốn ạ.”

“Để anh dẫn em đi.”

“Thật sao! Bao giờ ạ?”

“Tùy em chọn.”

Hứa Tư Đình vui vẻ, có người đi cùng thích thật, dù đi đâu cũng không cần lo lắng.

Sau khi ăn xong, Cao Cảnh Hữu bị Tống Lâm kéo đi rửa bát, lần này hai người cùng làm, chắc là có gì cần nói riêng.

Thời Bồi co người ngồi trên ghế sô pha, vẫy tay bảo Hứa Tư Đình sang ngồi cạnh mình.

Hiện tại cô rất tỉnh, Thời Bồi nhìn Hứa Tư Đình, lại còn đang cười xấu xa, Hứa Tư Đình run rẩy, ngồi cách xa cô một chút.

“Tư Tư à, họng của cậu…” Thời Bồi nhướn mày cười xấu xa, “Đã khàn tới độ này rồi, xem ra tối qua rất kịch liệt.”

“Gì cơ?”

“Chồi ôi có cái gì mà phải xấu hổ, chúng ta đều là người từng trải mà.”

Hứa Tư Đình lơ ngơ một hồi, sau đó nhìn ánh mắt càng ngày càng không đứng đắn của Thời Bồi mới hiểu được, giả vờ đưa tay muốn đánh cô, “Sao mà đầu óc cậu đen tối thế.”

“Cái này có làm sao đâu, ông sung bà sướng, hết sức bình thường.”

Tuy nói vậy nhưng Hứa Tư Đình và Tống Lâm đều chưa làm gì cả. Tống Lâm có hôn cùng lắm chỉ tới cổ cô, chưa bao giờ dám tiến xuống sâu hơn.

Hứa Tư Đình không muốn nói lăng nhăng với Thời Bồi, “Mình khản tiếng là vì hôm nay tới công viên giải trí.”

“À.” Thời Bồi cảm thấy hơi mất mát, “Vậy là mình nhìn sai rồi.”

“Nghe giọng điệu này của cậu có vẻ thất vọng lắm nhỉ.” Hứa Tư Đình ngồi thẳng người, nghĩ đến lời của Thời Bồi trước lúc sang Nhật, rồi lại nhớ tới câu “đều là người từng trải” của cô vài phút trước, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Hứa Tư Đình bắt chước bộ dáng của Thời Bồi, nheo mắt cười xấu xa, “Cậu và lão Cao… E hèm!”

“Hèm cái quỷ!” Thời Bồi đỏ mặt, cự nự mất tự nhiên.

Hứa Tư Đình: “Thực sự đã tiến hành bước cuối rồi hả?”

Thời Bồi: “Đêm hôm kia.”

Hứa Tư Đình tặc lưỡi: “Chơi cả ngày mệt rã người ra thế rồi mà vẫn còn làm được, phục quá.”

“Đây chẳng phải là nước chảy thành sông sao, anh ấy cao to đẹp trai như thế, mình thiếu nghị lực nên nhào tới úp luôn.” Thời Bồi nói xong, Hứa Tư Đình giơ ngón cái với cô, “Cậu lợi hại đấy.”

Du sao cũng đã nói toạc ra hết, Thời Bồi không xấu hổ nữa, nằm sấp trên ghế sô pha, bảo Hứa Tư Đình, “Mau tới đấm bóp eo cho mình đi, vừa đau vừa sưng.”

Hứa Tư Đình thở dài, bắt đầu xoa bóp cho cô một cách chậm rãi. Thời Bồi có dáng người thon gọn, vòng eo nhỏ nhắn, sờ lên cũng có chút thịt. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Tư Đình thấy Thời Bồi từ từ nhắm hai mắt lại thoải mái hưởng thụ, không để ý tới mình nên lén lút vén áo cô lên, cúi đầu nhìn thử, trên tấm lưng trắng nõn của Thời Bồi có dấu tay khá nổi bật.

Thật hoang đường.

Hứa Tư Đình cúi đầu xấu hổ, tiếp tục xoa bóp cho cô nàng.

Tới tối muộn Thời Bồi muốn ngủ lại nhà Hứa Tư Đình, nhưng vừa bị Cao Cảnh Hữu dụ dỗ là cô đã để anh ôm đi. Hứa Tư Đình bất lực, nhìn hai người bước vào thang máy rồi mới đóng cửa lại. Vừa quay đầu, cô đã thấy Tống Lâm đứng ở đằng sau, ống tay áo xắn lên vài vòng, nở một nụ cười ấm áp với cô.

“Cuối cùng hai cái đứa này cũng chịu về, ồn ào chết đi được.”

Tống Lâm bước tới, ôm cô vào lòng. Lúc rửa bát Cao Cảnh Hữu đã kể cho anh rất nhiều thứ, nói anh chuẩn bị dẫn Thời Bồi về ra mắt bố mẹ, mà Thời Bồi cũng đã đồng ý dẫn Cao Cảnh Hữu về. Tống Lâm nghĩ đến Hứa Tư Đình, cô có định đưa anh về ra mắt bố mẹ không nhỉ? Tống Lâm hiểu, đối với chuyện tình yêu tình báo anh vẫn luôn cực kỳ đạm bạc, từ lúc gặp Hứa Tư Đình, dưới ngòi bút của anh, linh hồn bức tranh đều là dáng hình của cô, không tài nào dừng lại được.

Cho tới bây giờ anh vẫn không ngờ mình sẽ được ở bên cô.

Có thể thật sự ở bên nhau… vậy anh có thể tham lam thêm chút không, ví dụ như muốn toàn bộ con người của cô chẳng hạn.

Tống Lâm áp mặt vào cổ Hứa Tư Đình, mè nheo vài lần, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên đó. Hứa Tư Đình run run, cảm thấy hơi khó thở, “Sao, anh sao thế?”

Tống Lâm lắc đầu.

“Vậy anh buông em ra trước đã, eo của em sắp bị anh làm gãy rồi.” Hứa Tư Đình nhận thấy Tống Lâm càng xiết chặt hơn, có xu hướng di chuyển lên trên. Toàn thân Hứa Tư Đình cứng đờ, nói lắp bắp, “Tống, Tống Lâm.”

Hành động tay của Tống Lâm quả thực là có sự chỉ dẫn của cái đầu đen tối. Anh chậm rãi mò lên trên, cuối cùng chạm vào mắc cài áo ngực, nhấn một cái. Hứa Tư Đình sợ hãi, cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi và áo khoác mỏng. Độ ấm từ tay Tống Lâm truyền tới rõ ràng, tuy lòng bàn tay anh nóng nhưng đầu ngón tay lại hơi man mát.

Thịch thịch thịch.

Hứa Tư Đình nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Tống Lâm.

Anh đang căng thẳng.

Khi biết được điều này, Hứa Tư Đình lại cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

Tay của Tống Lâm chỉ đè nặng, không dám vượt qua giới hạn cuối cùng, trong mắt lặng lẽ sáng lên.

“Tống Lâm, anh, anh cởi nó đi.” Hứa Tư Đình thì thào nói, mặt vừa đỏ vừa nóng như lửa đốt, thậm chí ngọn lửa này còn lan cả ra sau lưng, cảm giác như sắp bị bỏng.

Thời Bồi nói cũng đúng, chuyện ân ái phải để tự nhiên.

Cô không ghét Tống Lâm, cô yêu anh cơ mà.

Làm chuyện đó cùng người mình yêu, đương nhiên là không sợ hãi.

Tống Lâm kinh ngạc, đột nhiên thu tay về. Dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của Hứa Tư Đình, anh hôn cô một cái rồi lui ra.

“Anh biết em chưa chuẩn bị tốt, anh cũng vậy, em đừng sợ, chúng ta cứ để mọi chuyện từ từ.” Tống Lâm viết một câu rất dài, khuôn mặt điềm tĩnh.

Chỉ là, ánh mắt của Hứa Tư Đình vẫn dời xuống dưới.

Haha, bản chất của đàn ông… nói không nên lời luôn.

Tống Lâm bị cô nhìn thì lúng túng, “Sẽ ổn ngay thôi.”

Hứa Tư Đình phì cười, bóp bóp mặt Tống Lâm, “Anh đúng là bảo bối nhỏ của em!”

Tống Lâm mặc cho cô bóp, dù da đỏ lên cũng không né, viết tiếp, “Em cũng thế!”

Hai người đùa vui một hồi, sự lúng túng của Tống Lâm giảm dần, nhưng sẽ không dám lại gần Hứa Tư Đình nữa.

Ba ngày sau Hứa Tư Đình và Thời Bồi mở lại cửa hàng. Mới đầu năm đầu tháng nên cửa hàng quạnh quẽ vô cùng, cộng thêm việc mấy ngày nay trời mưa nên mọi người trong thành phố đi lại rất ít.

Hai người bổ sung hàng, chuẩn bị hàng nhập kho.

Bận cả ngày mới xong.

Giữa trưa, trời càng mưa to hơn, hai người ngồi trên ghế sô pha, nhìn những giọt mưa đang rơi tí tách ngoài khung cửa sổ. Thời Bồi ôm chân, dịu dàng nói, “Tư Tư, mình muốn đưa lão Cao về nhà.”

“Nhanh vậy sao?”

“Không hẳn là nhanh đâu.” Thời Bồi nhìn trời mưa với một vẻ buồn bã không giải thích được, “Gặp đúng người thì làm cái gì cũng không thấy nhanh, mình  cảm thấy mình có thể làm được.”

“Ừ, lão Cao tốt nhỉ.”

“À mà. Bao giờ cậu định dẫn Tống Lâm về nhà thế, hồi Tết đã kể với cô chú chưa?” Thời Bồi hỏi.

Hứa Tư Đình lắc đầu, “Mình muốn chờ thêm.”

“Chờ cái gì?” Thời Bồi khó hiểu.

Hứa Tư Đình nói không ra, cau mày, “Mình cũng không biết. Tống Lâm không nói được, mình sợ bố mẹ mình không thích anh ấy.”

Là chuyện này hả, Thời Bồi không biết nói gì thêm.

Cô khẽ chậc lưỡi, an ủi Hứa Tư Đình, “Không sao đâu, Tống Lâm rất tốt, chắc chắn cô chú sẽ thích.”

Hứa Tư Đình gật đầu, mong là vậy.

******

Ngày Rằm tháng Giêng đi qua, coi như năm cũ thật sự đã hết. Tới 12 giờ ngày 16, Hứa Tư Đình nhận được điện thoại của Hứa Phi, cậu nói muốn tới tìm cô chơi. Hứa Tư Đình bảo để cô đi đón cậu nhưng Hứa Phi từ chối, cậu nói muốn tới tiệm net chơi vài ván với bạn bè trước rồi đến sau. Hứa Tư Đình đồng ý, sau đó nói với Thời Bồi tối nay cô sẽ về sớm.

Chuyện Hứa Phi muốn tới chơi, Hứa Tư Đình đã nói cho Tống Lâm từ trước.

Tống Lâm rất căng thẳng, không ngừng hỏi “Thằng bé muốn ăn gì” “Chúng ta nên dẫn cậu nhóc tới chỗ nào chơi”… khiến cho Hứa Tư Đình dở khóc dở cười, “Không sao đâu, nó vẫn còn trẻ con lắm.”

Nói thì nói thế, Tống Lâm vẫn thấy căng thẳng. truyen bjyx

Hứa Tư Đình quay về nhà, sau đó tới thẳng chỗ của Tống Lâm, chỉ thấy Tống Lâm đang tất bật chuẩn bị rất nhiều đồ ăn trong bếp.

“Ôi dào, anh làm nhiều vậy làm gì, ba người chúng ta ăn không hết đâu.”

“Không được.” Tống Lâm kiên trì, “Đây là lần đầu anh và em trai em gặp mặt, anh muốn để lại ấn tượng tốt với thằng bé.”

Hứa Tư Đình che miệng cười khúc khích, “Anh to cao đẹp trai, hình tượng ok.”

Tống Lâm đuổi cô ra khỏi bếp, “Em đừng quấy rầy anh.”

“Haizzz, hóa ra em còn chẳng so được với một người anh chưa từng gặp bao giờ, đúng là thói đời mà…” Hứa Tư Đình vịn vào khung cửa, than ngắn thở dài.

Tống Lâm bị cô trêu mà vẫn không cười, khuôn mặt nhăn nhó.

“Được rồi được rồi, thực ra anh không cần phải căng thẳng tới mức này đâu, em trai chứ có phải bố mẹ đâu.”

Tống Lâm: “Em trai cũng là người nhà.”

Hứa Tư Đình: “Đúng vậy.”

Tống Lâm: “Vì thế, theo lý họ đều như nhau.”

Hứa Tư Đình ôm mặt, “Em vừa phát hiện ra, anh nói chuyện rất có sức thuyết phục.” Hơn nữa còn làm cho người ta không thể phản bác được, bạn trai gì mà vi diệu vậy, đáng yêu quá đi mất.

Nhớ tới đống đồ ăn đang chuẩn bị dở, Tống Lâm đẩy cô ra khỏi bếp rồi khóa cửa lại.

Hứa Tư Đình bĩu môi, gọi điện cho Hứa Phi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, “Chị, em sắp tới nhà chị rồi, chị mở cửa cho em đi.” Hứa Tư Đình đưa mắt nhìn Tống Lâm, nói vào trong điện thoại, “Sau khi lên nhà, em gõ cửa nhà bên cạnh nhé.” Người ở đầu dây bên kia “Dạ?” một tiếng, Hứa Tư Đình nói tiếp, “Chị đang có việc ở nhà bên cạnh, em tới thẳng nhà người ta đi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn về phía bóng dáng tất bật của Tống Lâm, nảy ra ý định xấu xa.

Cô vội vàng nhìn giờ, chờ khi Tống Lâm vừa quay đầu lại, bỗng nhiên ôm bụng, kêu ca liên tục. Tống Lâm thấy thế vội chạy ra, “Em làm sao thế?”

Hứa Tư Đình giả vờ, “Bụng em hơi đau, phải vào toilet bây giờ. Phi Phi sắp tới rồi, lát anh mở cửa giúp em nhé, em bảo nó tới thẳng nhà anh rồi.”

Nói xong, cô lao thẳng vào phòng vệ sinh, khóa cửa.

Tống Lâm: “…”

Tống Lâm đứng đơ một hồi, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Sau khi hô một tiếng, Tống Lâm lau tay vào tạp dề, hít sâu một hơi, đi tới cạnh cửa rồi nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy được một người có dáng vẻ khá giống Hứa Tư Đình.

Hứa Phi nhấn chuông vài lần nhưng chưa thấy ai mở cửa.

Cậu cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho Hứa Tư Đình.

Một giây sau, cửa nhà bỗng được mở ra. Hứa Phi hớn hở ngẩng đầu gọi, “Chị…” Gọi chưa xong đã ngây ngẩn cả người, sao người mở cửa lại là một người đàn ông, chị cậu đâu rồi?

Hứa Phi đưa mắt nhìn ra đằng sau Tống Lâm thì thấy Hứa Tư Đình đang cười dịu dàng.

Nghiêng người tới gần hơn, Hứa Phi hiếu kỳ, “Chị, đây là?”

Hứa Tư Đình: “Anh rể em đó.”

Tống Lâm chớp mắt, gật đầu chào hỏi với Hứa Phi, đưa tay ra, làm khẩu hình, “Chào em.”

Hứa Phi nhìn Tống Lâm, sau đó lại nhìn Hứa Tư Đình, chưa kịp bình tĩnh. Đột nhiên cậu bé thảng thốt hét, “Chị, chị nói đây là bạn trai chị sao!” Sao lại tẩm ngẩm tầm ngầm như thế nhỉ.

“Ừ, gọi anh rể đi.”

Hứa Phi cười ha ha, “Em chào anh rể, em là Hứa Phi, anh cứ gọi em là Phi Phi là được.”

Tống Lâm gật đầu mỉm cười.

Hứa Phi cảm thấy hơi lạ, sao anh này kiệm lời thế nhỉ, từ lúc cậu tới đến giờ, anh chẳng ứ chẳng ừ gì cả.

Hứa Tư Đình nói, “Anh ấy tên Tống Lâm, không nói được.”

Không nói được sao. Hứa Phi im lặng nhìn anh, ôm lấy Hứa Tư Đình, “Chị à, em thích chị nhất, vì vậy chị yêu ai em cũng sẽ ủng hộ chị hết mình.”

“Ừm, cảm ơn em.”

Hứa Phi cười ha ha, “Ai bảo chị là chị gái của em chứ.”

Hứa Tư Đình bị cậu nhóc làm cho cảm động, đôi mắt đỏ hoe. Cô ôm Hứa Phi một cái, sau đó nhìn Tống Lâm bằng ánh mắt động viên.

Vành mắt Tống Lâm cũng hơi đỏ lên, em trai rất tốt bụng.