Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 17




Lơ lửng giữa trời quả thật là một chuyện khiến người ta lạnh lòng.

Càng khiến người ta lạnh lòng chính là, tôi đã lơ lửng giữa trời, lúc này có người phát hiện tôi đang nghe lén bọn họ nói chuyện, sau đó chạy đến đâm tôi một nhát.

Cảnh ngộ của tôi chính là như thế.

Lúc chuôi đao của Chu Sa chạm tới chân tôi, tôi suýt chút thì té ngã.

Tôi vội kêu một tiếng, “Bạo lực nữ, đừng giết ta, ta là ân nhân cứu mạng cô đó.”

Chu Sa nói, “Ngươi lại dám ở đây nghe lén, mau vào cho ta!”

Tôi ngượng ngập nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, lén xông vào khuê phòng của nữ tử không hợp lễ nghĩa. Chu Sa cô nương vẫn nên để ta đi đi.”

Chu Sa quả thực nóng nảy, lại tức giận dùng chuôi đao thọc thọc chân tôi.

Nếu không phải tay tôi siết chặt mái hiên, đoán hẳn đã thành vật rơi tự do.

Chính vào lúc tôi tưởng mình sắp sửa bị cô ta thọc rơi xuống, tiên nữ đã giáng trần.

Tiên nữ chính là Hải Đường.

Giọng nói dịu dàng đầm ấm kia truyền đến, “Lâm Vũ Hoàng, bọn ta thả ngươi đi. Nhưng, ngươi không được nói bất cứ chuyện gì nghe được hôm nay cho Liên cung chủ biết, ngươi có thể đáp ứng ta không.”

Tôi ra sức gật đầu, “Đương nhiên, đương nhiên, lão đại Trọng Liên bị hồng liên đỏ thẩm bò hết toàn thân của các cô ta chẳng muốn gặp lại lần nữa đâu. Ta làm sao có thể chạy đi tiết lộ bí mật của các vị tỷ tỷ chứ?”

Lần này người đâm tôi không chỉ có Chu Sa, mà còn có Sở Vi Lan.

“Láo xược! Tên của cung chủ há loại hạ nhân như ngươi có thể gọi thẳng sao, ngươi mà nói thế nữa ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi ngay lập tức.”

Cô ta liền cầm một ấm trà ném về phía tôi.

Ngay cả Hải Đường cũng nói, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi không thể nói cung chủ bọn ta thế này.”

Trọng Liên trời đánh thánh vật.

Ngươi chính là bởi lớn lên dưới sự che chở của một đám con gái mới trở nên biến thái như thế.

Ngay cả tiên nữ tỷ tỷ cũng nói tôi như thế.

Tôi đã được bọn họ thả đi dễ dàng như vậy đó.

Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi khách điếm, tứ phía hỏi thăm nơi ở của Hàn Đạm Y.

Vô cùng dễ dàng liền biết được Hàn Đạm Y đã mua căn nhà ven bờ sông, cấp tốc chạy qua.

Vừa đến bên bờ sông, nhìn thấy một đám con gái đang vòng quanh một căn nhà màu trắng ở phụ cận, gò má hây hây đỏ.

Không sai, chính là căn này.

Lại thần tốc xông tới trước cửa, dùng sức đập cửa mấy hồi.

Rầm! Rầm! Rầm!

Bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.

Bầu không khí chung qua dường như dừng lại.

Cơ thịt trên người bắt đầu co rút.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bọn Chu Sa đã chạy đến trước?

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Lại đập thêm mấy hồi, vẫn không có tiếng động.

Dường như có thể dự đoán được tình cảnh đằng sau cánh cửa này.

Tim bắt đầu nhảy loạn xạ.

Máu huyết toàn thân đều sôi sục, dường như muốn nổ tung huyết quản trào ra ngoài.

Sợ hãi lại ôm một tia hy vọng đứng ngây người trước cửa giây lát.

Loảng xoảng!

Một tiếng vang kinh thiên động địa, dường như muốn xé rách cả bầu không.

Tôi một cước đạp mở cửa nhà.

Cửa ầm ầm đổ xuống, bụi mù tung bay, khỏi bụi nổi lên tứ phía.

Tôi nhắm mắt lại, lấy tinh thần xông vào trong nhà.

Căn nhà yên tĩnh không bóng người, những hạt bụi nhỏ bé chậm rãi rơi trong căn phòng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập, nơi cuống họng không ngừng co lại, giãn ra, co lại, giãn ra…

Chợt giật mình –

Một thân ảnh trắng như tuyết.

Thân hình cao gầy, có chút như ẩn như hiện, có chút mộng ảo.

Tôi dụi dụi mắt, nhìn bụi bặm không còn lại mấy đang lả tả rơi xuống đất.

Hàn Đạm Y mặc tiết phục, đứng trước cửa phòng hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Y chỉ đứng ở nơi đó, mái tóc sáng bóng mềm mại vẫn tùy ý bung xõa như cũ.

Gò má thanh tú tựa như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Mà khoảng cách ngắn ngủi vài mét giữa tôi và y lại trở nên vô cùng rộng lớn.

Nặng nề thở ra một hơi.

Tôi quay đầu nhìn cửa, mở miệng câu đầu tiên lại là, “Xin lỗi, ta đạp hỏng cửa của ngươi rồi.”

Hàn Đạm Y trước là trợn to mắt, sau đó đôi mắt cong thành một độ cong cực kỳ đẹp mắt.

Trái tim vốn ổn định trong nháy mắt lại bắt đầu sôi trào.

Bất ổn.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu, “Hôm nay không thể sửa lại cửa được… Có thể sẽ không an toàn.”

Hàn Đạm Y vẫn chỉ có cười, cũng không động tĩnh gì.

Tôi dùng tay chống cằm, làm bộ dạng trầm tư, “Nếu không, ta ngủ ở phòng khách, ngươi ngủ bên trong. Tuy rằng võ công của ta không cao, nhưng bọn trộm cắp thông thường cũng có thể giải quyết.”

Hồng Đinh thúc thúc, con xin lỗi người.

Võ công tốt người truyền thụ cho Lâm Vũ Hoàng cứ thế bị con chà đạp rồi.

Tay của Hàn Đạm Y nhẹ nhàng vịn ngưỡng cửa, cười dịu dàng lắc đầu.

“Ặc… quả thực, ta ở lại nơi này không hay. Vậy bây giờ ta ra ngoài giúp ngươi xem thử có thợ sửa hay không.”

Cứ tiếp tục thế này chỉ càng lúc càng ngượng ngùng.

Tôi lập tức đứng dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi khiến mình hoàn toàn nín lặng này.

Vẫn chưa bước ra đến cổng, sau lưng liền truyền đến tiếng chân hơi gấp gáp của Hàn Đạm Y.

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, cả cái đầu đã ong lên một tiếng.

Hàn Đạm Y từ sau lưng ôm lấy tôi, hai tay siết chặt quanh hông tôi.

Đường phố bên ngoài, ánh trăng trắng tuyết tựa như được rót xuống.

Sạch sẽ mà sáng tỏ.

Đám dế trong bụi cỏ phát ra những âm thanh có nhịp có điệu, theo cùng tiếng nước, tiếng gió lay khóm hoa, khiến lòng người vui tươi thanh thản.

Môi mềm khẽ hôn lên cần cổ tôi, như chuồn chuồn lướt nước.

Tôi nặng nề thở ra một hơi.

Lập tức lấy tay che miệng.

“Đừng…” Giọng nói đã trở nên không đủ hơi sức, “Bên ngoài có người…”

Nói rồi nhích sang bên cạnh, muốn cách y xa hơn chút.

Hàn Đạm Y kéo rèm cửa, lại trở về bên cạnh tôi.

Trên cần cổ trắng ngần, sen đỏ sinh động như thật, tựa như lúc nào cũng nở rộ rực rỡ.

Đôi mắt hẹp dài đẹp đến không gì sánh bằng.

Tay của tôi như không chịu điều khiển, chậm rãi nâng lên, còn muốn ôm lấy hông y.

Cặp mắt kia khiến tôi gần như muốn phát cuồng.

Chỉ là… Như từng quen biết.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên gương mặt của một người.

Khắp người đồ đằng hồng liên đỏ bừng, cũng một đôi đồng tử tím sậm dẫn dụ người ta phạm tội như thế.

Thoáng chốc cả người tỉnh táo lại.

Động tác vừa nhẹ nhàng vừa kiên định đẩy Hàn Đạm Y ra, dùng tay quạt nhẹ mấy cái, “Không khí nơi này không tốt, ta ra ngoài hóng chút gió.”

Sau đó tôi không trở vào nữa.

Y chang một tên đần độn, đứng canh trước cửa nhà thằng con trai khác cả một đêm.

Đã lâu không thức thâu đêm.

Hơn nữa còn là kiểu thức đêm dựa vào trước cửa nhà nhìn trời sáng, căn bản chưa từng trải qua.

Bóng tối dần dần bị ánh sáng nuốt chửng.

Tia sáng ban mai vàng nhạt từ nơi xa xôi từng chút một chìm vào đường chân trời sắc xám xanh.

Muôn vàn tia sáng dịu, dòng nước chảy mát lạnh.

Bên bờ sông có không ít phụ nữ bắt đầu giặt quần áo, chày giặt đồ đập vào quần áo phát ra những âm thanh nặng nề.

Ve sầu kêu ra rả.

Bụng tôi, đói rồi.

Tôi gắng sức mở to mắt, phát hiện sau mỗi lần thức đêm nhìn thấy người khác thức dậy, liền cảm thấy mình già đi rất nhiều tuổi, hoặc là như mới qua cơn bệnh nặng.

Tựa như không phải người của thế giới này nữa.

Khẩn trương cả một đêm, phát hiện người nên đến vốn lại không đến.

Cũng chưa dám buông lơi, có lẽ người của Trọng Hỏa Cung giây phút sau sẽ chạy đến.

Tôi không biết canh giữ ở đây tại vì sao.

Nếu như bọn họ khăng khăng muốn ra tay, có mười đứa tôi cộng lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Còn không bằng đi nhờ cậy Tiểu Tuyết giúp đỡ.

Đúng, chính là tìm Tiểu Tuyết.

Nghĩ đến đây, liền chuẩn bị chạy về.

Nhưng vừa đứng dậy, cửa nhà liền được mở ra.

Một bé gái bưng thùng gỗ đựng quần áo bước ra ngoài.

Nhìn thấy tôi, mặt không đổi sắc khá lễ phép nói, “Vị công tử này, xin hỏi ngài đến tìm công tử nhà chúng tôi phải không?”

Tôi lắc đầu nói, “Không cần gọi y, ta lập tức đi ngay.”

Bé gái lẩm bẩm, “Người giống ngươi thế này quá nhiều rồi. Cho dù ngươi gọi ngài ấy, ngài ấy cũng không có thời gian.”

Tôi có hơi nén giận, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không nói chuyện.

Lúc này giọng một đứa bé khác vọng đến, “Linh Tử, công tử hỏi người nào.”

Linh Tử đánh giá trên dưới tôi một lượt, rồi nói, “Một tên mặt trắng mắt sáng như bọn con gái.”

… …

Cái gì gọi là một tên mặt trắng mắt sáng như bọn con gái, ta đánh chết ngươi cái đứa nha đầu này!

Bên trong vang lên tiếng dời băng ghế.

Tôi đương chuẩn bị đưa tay véo má Linh Tử, Hàn Đạm Y đã chạy ra ngoài.

Y chỉ tùy tiện khoác một mảnh áo mỏng sắc xanh nhạt, tóc mái rũ xuống chân mày có phần hơi rối bời.

Y vừa nhìn thấy tôi, lập tức xoay người cột áo lại.

Một lọn tóc còn hơi vểnh lên.

Vẫn là chưa từng nhìn thấy y nhếch nhác như thế, kìm không được mà bật cười thành tiếng.

Đưa tay giúp y chỉnh lại tóc tai, khoác lên vai y.

Thu tay về lại có chút hối hận.

Y hơi hé miệng, sau đó thì khép lại.

Tôi gắng sức dụi dụi mắt, mỉm cười nói, “Ngươi chắc chắn muốn hỏi ta tại sao không rời khỏi, có phải không.”

Hàn Đạm Y cầm lấy tay tôi, không để tôi dụi, sau đó gật đầu.

Tôi nói, “Đêm qua ta nghe Tứ Đại Hộ Pháp của Trọng Hỏa Cung nói muốn giết ngươi, cho nên ta đến đây.”

Ánh mắt y chớp tắt không yên, ánh mặt trời rọi vào da y càng nổi rõ vẻ trắng ngần, không một tì vết.

Tôi biết y còn muốn hỏi điều gì, y muốn hỏi tôi tại sao không vào trong ngủ.

Tôi không cách nào trả lời.

Tôi khẽ dựa vào ván cửa, “Không biết bọn chúng còn đến hay không. Không thì, ngươi và ta cùng đến Tử Đường Sơn Trang?”

Hàn Đạm Y lắc lắc đầu, tay lại vỗ về mí mắt của tôi.

Ánh mắt yêu thương vô cùng tận, khiến nhịp tim của tôi không tự chủ được lại tăng mấy nhịp.

Tôi biết tôi chắc chắn có quầng thâm mắt.

Ánh mắt người chung quanh đều dừng trên người chúng tôi.

Cũng may buổi sáng không nhiều người, người nhìn chúng tôi cũng chỉ có vài mống.

Chỉ là đến một người thì dừng một người.

Tôi cuống quýt lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với y, “Gần đây chỉ cần là người tiếp xúc với ta sẽ bị người của Trọng Hỏa Cung giết, ngay cả Hiên Phượng ca cũng suýt chút… Tối qua bọn họ nhắc đến ngươi… Hàn công tử, ngươi đi theo ta đi.”

Hàn Đạm Y túm lấy tay tôi, nhẹ nhàng viết một chữ: Lâm.

Tôi nghi hoặc nhìn con chữ này, ngẩng đầu lên, lại vừa khéo chạm phải ánh mắt y.

Y lại liền một mạch viết hai chữ: Hiên Phượng.

Tốc độ viết cực chậm, đôi mắt lại vẫn chăm chú nhìn tôi.

Tôi mờ mịt nhìn y, “Hiên Phượng ca? Huynh ấy thế nào rồi?”

Vẻ mặt vốn có hơi nghiêm túc của Hàn Đạm Y lập tức tan thành mây khói, chuyển sang nụ cười ôn hòa.

Tôi vội vàng nhìn về phía khác, lại nhiều thêm một người.

Ùng ục.

Không cần nghi ngờ, đó là bụng tôi kêu.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đợi một chút ta lại tới.”

Tôi đẩy y vào trong phòng.

Y túm lấy tay tôi, một phắt liền kéo tôi vào.

Y đè tôi ngồi xuống ghế, sau đó tự mình chạy ra gian bên trong.

Tôi nhất thời không hiểu gì cả, ngây ngốc ngồi nơi đó.

Nằm úp sấp trên bàn, ngây người.

Nhang hồi trên bàn tỏa ra khói xanh lơ thơ.

Tôi nhìn nó dần ngắn lại, mệt mỏi, nhưng không ngủ được.

Một mùi thức ăn nồng nàn bay ra.

Bụng tôi lại không tự chủ ùng ục mấy tiếng.

Tôi vốn đã có bệnh bao tử, lần đói này, dạ dày như bị dao khuấy, đau đến nện bàn, ngay cả sức lực chạy ra ngoài mua đồ ăn cũng không có.

Hàn Đạm Y tiến vào, tay bưng một cái chén và một cái muỗng, hơi nóng lượn quanh cái chén, mùi thơm xộc thẳng tới.

Hai mắt tôi nhìn chằm chặp lấy cái chén trên tay y.

Một chén canh hạt sen vẫn còn bốc hơi nóng, canh sền sệt như keo.

Hạt sen như những viên trân châu lớn màu vàng nhạt, phản chiếu ánh bóng láng mê người của thức ăn.

Tôi dùng muỗng nhúng vào canh hạt sen, mỉm cười với y một chút.

“Cho ta à?”

Y gật gật đầu.

“Cảm tạ, đại ca, vô cùng cảm tạ.”

Đại ta, ngươi thật giống mẹ của ta, vô cùng săn sóc.

Tôi lập tức cầm muỗng, bưng chén lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ngon quá!

Nhai mấy viên hạt sen, cảm động đến muốn rơi lệ.

“Thơm thật, nhồm nhoàm… Đầu bếp ngươi mời… nhồm nhoàm… lợi hại quá…”

Y cười lắc đầu.

“Ngươi… ngươi biết nấu ăn?”

Y lại gật đầu, bỗng nở nụ cười vô cùng tươi tắn.

Tôi chớp chớp mắt.

Vấn đề này buồn cười lắm à.

Lại nhìn thấy y vươn tay cầm khăn, động tác nhẹ nhàng lau khóe miệng tôi.

Lúc này tôi mới phản ứng được rằng nhất định tướng ăn của mình rất khó coi, mặt hơi đỏ lên tiếp tục ăn canh hạt sen.

Rất nhanh đã ăn xong.

Hình như còn chưa no, nhưng cũng ngại đòi y cho thêm.

Y cầm lấy chén của tôi, căn bản là chẳng hỏi tôi đã vào trong múc thêm.

Tôi phát hiện có lúc sức ăn của tôi cũng thật đáng sợ.

Thế mà tôi lại ăn hết sáu chén.

Cuối cùng xoa cái bụng tròn vo của mình ngã xuống ghế.

Con người quả nhiên ăn no là liền muốn đi ngủ.

Mí mắt dần dần trĩu nặng.

Hàn Đạm Y ngồi xuống cạnh tôi.

Vừa nhìn thấy gương mặt gần kề của y, lập tức tỉnh táo không ít.

Y nhẹ nhàng mở lòng bàn tay tôi ra, viết lên trên đó hai chữ.

Hoàng Nhi.

Nước sông trong vắt, một rẻo ánh dương rạng rỡ xuyên vào men theo song cửa giấy để mở hững hờ.

Ban mai như vàng ròng lụa mỏng.

Lòng bàn tay tựa như có luồng nhiệt phất qua.

Thế giới tựa như cô đặc chỉ trong một khoảnh khắc, tất thảy những nơi tôi có thể nhìn thấy đều tụ hội thành một không gian nhỏ bé.

Con người của Đạm Y cũng như tên của y.

Dung nhan trang nhã, y phục trắng nhạt thanh đạm.

Tay của y vẫn dừng trên lòng bàn tay tôi, chẳng hề di chuyển.

Mà hai chữ kia lại như que hàn nóng bỏng, khắc vào đáy lòng tôi một con dấu sâu nặng nề.

Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi…

Y gọi tôi, Hoàng Nhi.

Nhiều lần đẽo gọt hai chữ này, cả con tim dần trở nên ấm áp.

Tôi nhìn cần cổ của Hàn Đạm Y.

Hoa sen đỏ thẫm u nhiên nở rộ, phảng phất như ngọn lửa cháy bỏng.

Rút tay mình về, như bị mất hồn dùng ngón tay vuốt nhẹ hầu kết của y.

Nếu như tôi có thể được nghe y gọi hai chữ này, thì tốt biết mấy.

Hàn Đạm Y nắm lấy tay tôi, áp lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Da dẻ non mềm trơn bóng, giống như áp tay lên một khối ngọc đẹp ấm áp.

Tôi cười nói, “Đạm Y, da của ngươi đẹp thật, chỉ là mặt gầy quá, sờ chẳng dễ chịu.”

Rút một tay ra vỗ nhẹ mặt y hai cái.

Đạm Y chỉ lẳng lặng nhìn tôi như thế.

Sóng gợn dìu dịu trong đáy mắt.

Gió hạ thổi qua.

Song cửa sổ giấy mở hờ bị gạt ra.

Mái tóc dài dưới luồng sáng khi mờ khi tỏ, lướt nhanh qua gò má gầy gò trắng nõn tựa như khiêu vũ.

Tóc của hai người quấn quýt triền miên, phản chiếu ánh sáng như bảo thạch.

Y vươn tay quàng lấy hông tôi.

Cả người tôi dính vào trước ngực y.

Giây phút hoảng hốt ngắn ngủi trôi qua, trái tim như nổi trống.

Rõ ràng sự thật thấy rõ trước mắt, rõ ràng biết bầu không khí này rất quái dị, rõ ràng biết mình cứ thế này sẽ cực kỳ bất bình thường…

Nhưng không muốn phá vỡ nó.

Tay y từ dưới vạt áo của tôi lặng lẽ mò vào trong.

Chậm rãi du ngoạn trên tấm lưng trần.

Hô hấp tăng nhanh.

Đôi con ngươi của Đạm Y tựa như còn sáng rỡ lóa mắt hơn lúc trước.

Ánh dương như vàng.

Sen đỏ như lửa.

Cái mùi trên người y vừa quen thuộc lại thanh mát.

Cả người xụi lơ.

Tứ chi lại hơi run rẩy.

Dựa vào lòng y, đôi tay đã không tự chủ mà vòng lấy hông y.

Đôi tay ôm lấy vòng hông ấy từ từ siết chặt, khuôn mặt cũng cọ nhẹ vào ngực y.

Lớp vải mềm mại, ngấm hương như hoa.

Ngón tay thon dài du ngoạn tứ phía bên trong nội y của tôi.

Lướt qua nơi nào, đều có ngọn lửa bắt đầu lặng lẽ thiêu đốt.

Gió nhẹ, hương bay.

Tất thảy đều vừa đúng.

Cứ tiếp tục như thế, cũng không phải là không thể…

Chính vào lúc này, một giọng nữ làm mất hứng vang lên –

“Xin hỏi bên trong có người không?”

Vô cùng mừng rỡ.

Đột nhiên phát hiện mình lại lần nữa bị mê hoặc.

Tôi lập tức bật ra khỏi lòng Hàn Đạm Y, chỉnh lại góc áo, ho khan hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y.

Hàn Đạm Y lại không phản ứng gì nhiều, nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy.

Y vừa xoay người đi, tôi lập tức trở nên khẩn trương còn hơn ban nãy.

Hối hận đến chết.

Tôi đã bất đầu hoài nghi y đang cố ý mê hoặc tôi.

“Hồ ly tinh!”

Trong lòng nghĩ như thế, thế mà lại mắng thành tiếng.

Nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn y, y quay người lại.

Mái tóc trơn bóng từ trên đầu vai rũ xuống, vẽ ra một đường cung tao nhã.

Trong mắt là ý cười nhàn nhạt.

Tôi gãi gãi đầu, cười nói, “Ừm, kỳ thật ta đang nói cô gái ngoài cửa.”

Ý cười của Hàn Đạm Y càng rõ ràng hơn.

Tôi nghiêng đầu nhìn y.

Qua một hồi lâu, tôi mới phản ứng được chính mình là một đứa ngu xuẩn.

Cô gái ngoài cửa lại kêu lên lần nữa, “Có người không đấy, không có ai thì ta vào đấy nhé!”

Hàn Đạm Y lại nhìn nhìn ngoài cửa, nhíu mày thật khẽ.

Y đi đến bên tôi, nhẹ hôn lên tay mình.

Sau đó, mỉm cười, áp tay lên môi tôi.



Cổ nhân nói: Hồng nhan họa thủy.

Bây giờ tôi chỉ muốn nói: Hồng nhan họa thủy, hồng nhan thật sự họa thủy!

Tôi là một người bình ổn đến vậy, là kiểu người bất luận leo Ngũ Chỉ Sơn bao nhiêu lần cũng không chịu khai sắc giới… thế mà lại bị một con hồ ly tinh đực còn lẳng lơ hơn phụ nữ mê hoặc đến mức độ này.

Thật muốn ôm đầu khóc khổ.

Hàn Đạm Y vẫn bận rộn “mê hoặc” người ta, thì một người đã vén rém cửa bước vào.

Có mấy tia nắng chói mắt cũng rọi vào theo.

Nhất thời cả phòng trở nên sáng sủa vô cùng, huy hoàng bỏng mắt.

Cô gái đứng trước cửa sững sờ nhìn chúng tôi.

Y phục xanh lam trông cực kỳ rõ ràng dưới một mảnh vàng óng, giống y như nước suối trong veo có thể soi bóng như trong khe núi.

Tóc đen thắt lụa xanh trong trẻo thuần khiết.

Trâm cài kim điệp sáng rỡ bắt mắt.

Cô nàng liếc nhìn Hàn Đạm Y một cái, khẽ hô, “Hóa ra thật sự là…”

Lập tức thu lời lại.

Hàn Đạm Y hờ hững nhìn cô ta.

Cô nàng lập tức phất tay nói, “Hàn công tử, tiểu nữ Sở Vi Lan, chỉ… chỉ là đến đây bái phỏng một chút.”

Hàn Đạm Y chỉ chỉ ghế ngồi, nhưng mặt không biểu cảm.

Hình thức lễ độ, kỳ thực lãnh đạm.

Sở Vi Lan lắp bắp nói, “Ta… ta… ta không biết.”

Hàn Đạm Y cười một cái, ánh mắt đã nhìn về phía cửa.

Quá tuyệt tình, đối xử với một cô gái mà lại có thể hạ lệnh đuổi khách không chút khách sáo thế này.

“Được, ta đi đây.” Sở Vi Lan tủi thân nhìn y một cái, trong mắt lấp lánh ánh nước, “Nhưng ta muốn hỏi một chút, mắt của Hàn công tử… không vấn đề gì lớn chứ?”

Ánh mắt của Hàn Đạm Y đột nhiên trở nên băng lạnh.

Cái lạnh thấu xương nổi lên giống với khí lạnh của núi tuyết đóng băng nghìn năm.

Sở Vi Lan sợ đến thối lui một bước, “Xin, xin lỗi, ta đi đây.”

Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Tôi kỳ quái nhìn Hàn Đạm Y một cái.

Ngay cả đệ tử của Trọng Hỏa Cung cũng phải nhường y ba phần, rốt cuộc y là người thế nào.

Nghĩ đến y và Trọng Hỏa Cung có quan hệ, tâm tình không thoải mái đến cực điểm.

Tiếp đó đứng dậy, đầu choáng váng, vịn ghế lắc lắc đầu.

Lảo đa lảo đảo đi đến cạnh y, nói, “Ta vốn tưởng bọn họ muốn giết ngươi, nhìn dáng vẻ là ta suy nghĩ nhiều rồi, ta đi đây.”

Y muốn giơ tay níu tôi, nhưng tôi tránh né.

Tôi ngáp dài, lười biếng nói, “Buồn ngủ chết ta rồi, trở về ngủ một giấc thật ngon.”

,