Họa Gió Tô Mây

Chương 17: Mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát




Hai mươi người được chia thành hai hàng. Đàm Vân Hi và Chu Linh được xếp ở cuối, vì thế cô dễ dàng quan sát những người trước mặt mình.

Tiêu Sinh và Lâm Phong, kẻ đi đầu người đi cuối, cùng đồng hành với mọi người, xem như là cổ vũ tinh thần của tân binh.

Lâm Phong cố tình chọn ở vị trí cuối cùng, ngang hàng với Đàm Vân Hi. Chu Linh biết ý, giả vờ quay sang hướng khác.

Lâm Phong nghiêng đầu nhìn cô gái, môi mấp máy: “Nhóc mỏi chân lắm không?”

“Nếu tôi nói có thì anh sẽ cõng tôi à?” Đàm Vân Hi cũng học theo, đáp lại.

“Như nhóc mong muốn.”

Đàm Vân Hi không thèm trả lời, còn Lâm Phong chỉ cười khẽ. Anh thật lòng mà, miễn là cô nhóc đồng ý thì anh sẵn sàng cõng cô đến bất cứ nơi nào, mặc kệ những người khác luôn.

Từ quân khu đến nhà ga ước chừng ba cây số, so ra thì cũng không quá đáng sợ. Hơn nữa, vì hai mươi người ở đây đều là những người có sức khỏe tốt nên họ không cảm thấy mệt mỏi mấy. Chí ít đi bộ như thế này còn hơn là chạy bền.

Người dân xung quanh nhìn đoàn người hành quân, giơ tay phải chào hỏi. Một vài cô gái thấy Lâm Phong, thì thầm với nhau, nhưng ánh mắt si mê đó dường như thể hiện hết tâm tư của họ.

Một người đẹp trai, mặc quân phục là hình mẫu lý tưởng của không ít cô gái. Bên cạnh đó, họ cũng đoán được anh có chức vị không thấp, trong lòng càng thêm yêu thích.

Một lúc lâu sau, cuối cùng mọi người cũng đến nơi. Dù bây giờ không phải là thời gian cao điểm nhưng ga tàu vẫn chật kín người. Tiếng trò chuyện huyên náo, âm thanh phát ra từ loa khiến bầu không khí trở nên sôi nổi rất nhiều.

Một vài người lần đầu đến ga tàu, gương mặt hớn hở như một đứa trẻ. Họ dáo dác quan sát xung quanh như đang ghi nhớ lại khoảnh khắc ngàn năm có một này.

May mắn thay, vừa đến nơi thì tàu cũng xuất hiện, Lâm Phong đưa mọi người đến toa VIP đã đặt trước, sau đó dặn dò họ nghỉ ngơi lấy sức, bởi vì khi đến thủ đô sẽ chẳng có thời gian như thế này đâu.



Trong một toa tàu rộng lớn chỉ có hai mươi hai người, vì thế bầu không khí có chút tẻ nhạt. Những người vốn ưa sôi động định nói chuyện với nhau cho đỡ nhàm chán, nhưng ngại có Đại Đội trưởng và Trung Đội trưởng ngồi sau, lời định thốt ra cũng vội nuốt vào.

Thịnh Thưởng ngồi phía trước Đàm Vân Hi, cách cô hai dãy ghế, ánh mắt dán chặt vào người cô gái, nụ cười vui vẻ luôn được giữ trên môi. Trần Quân nói nhỏ: “Cơ hội tốt đấy, có muốn bắt chuyện không?”

“Còn nhiều cơ hội mà, tớ không muốn cô ấy bị người khác để ý hay soi mói đâu.”

“Cậu mà chần chừ mãi thì cô ấy sẽ bị cướp đi đấy.”

Có vẻ như Thịnh Thưởng không phải là tuýp người nghĩ nhiều như thế, quả nhiên khi Trần Quân thốt ra câu này, sắc mặt thoáng chút ngưng trọng. Khi anh vừa định lên tiếng gọi Đàm Vân Hi thì cửa toa tàu mở ra, nhân viên mang cơm hộp đến, phát cho mỗi người một hộp.

So với trong quân khu thì thức ăn này ngon hơn nhiều lần, vài người vui sướng suýt không kìm được nước mắt.

Nó không quá khô khan nhạt nhẽo, rất vừa miệng. Họ không có ý chê bai thức ăn trong quân khu, tuy nhiên, nếu so với hộp cơm này, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Tiêu Sinh nhận lấy hộp cơm, sau đó đưa cho Lâm Phong đang ngồi trầm tư với xấp giấy dày cộm trên tay. Chỉ riêng trang đầu tiên cũng chi chít không biết bao nhiêu chữ, có vẻ như đây là toàn bộ kế hoạch huấn luyện của hai mươi tân binh.

“Lo lắng cho cô nhóc kia à?”

“Không có.”

“Đừng có nói dối, tôi mà còn không hiểu cậu sao? Dục tốc bất đạt, cậu còn nhiều thời gian mà.”

Lâm Phong nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, khung cảnh lần lượt trôi qua như một thước phim ngoại cảnh nhạt nhẽo. Một lát sau, anh lên tiếng: “Tôi muốn mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát của mình.”



Ở một góc, Đàm Vân Hi tựa vào vai Chu Linh, sắc mặt không được tốt lắm. Cô không nghĩ bản thân sẽ xui xẻo như thế này, đang trong kỳ kinh nguyệt lại còn đi bộ tận ba cây số, nếu không phải cô tập luyện cho thân thể này mỗi ngày thì chắc chắn khi nãy cô đã ngất xỉu mất rồi.

Chu Linh muốn lên tiếng an ủi, nhưng cô cho rằng đây là điều tế nhị, do đó chỉ có thể nắm tay cô gái trấn an.

Rất nhanh đã đến buổi tối. Sau khi ăn cơm, gần như mọi người trong toa đều chìm vào giấc ngủ. Vốn mấy hôm nay họ tập luyện rất nhiều, ăn không no bụng, ngủ không đủ giấc, cộng thêm hôm nay đi bộ tận ba cây số trong buổi trưa nắng gắt, có thể trụ được đến bây giờ là tốt lắm rồi.

Đến nửa đêm, Đàm Vân Hi cảm giác không khỏe bèn vào nhà vệ sinh. Thính giác của cô rất tốt, lập tức nghe thấy tiếng sột soạt ở đâu đó gần đây.

Có vẻ như đây là một tên trộm, hơn nữa lại còn là dân chuyên nghiệp, dường như hắn đã quá quen với việc này.

Đợi khi âm thanh đó chấm dứt, Đàm Vân Hi mới mở cửa đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi chuẩn bị trở về toa của mình thì trước mặt xuất hiện một tên cầm dao chĩa thẳng vào cổ của cô, giọng nói ồm ồm vang lên: “Nữ quân nhân à? Xinh đẹp thật đấy, có muốn qua đây tâm sự một lát không?”

“...” Thằng điên này từ đâu chui ra vậy?

Đàm Vân Hi cảm nhận sự lạnh lẽo ngay cổ, thầm dè bỉu. Trong suy nghĩ của gã, có lẽ gã đánh giá cô là phái yếu trói gà không chặt, vì thế gã chẳng thèm bảo cô đưa hai tay lên.

Tuy nhiên, gã không biết rằng việc chủ quan sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

“Anh có biết động vào quân nhân thì bóc lịch bao nhiêu năm không?”

“Bóc lịch là gì?”

“Đó chính là…” Đàm Vân Hi cố tình kéo dài, sau đó cô lập tức ngồi xuống, cầm chặt tay gã, nhét cái khăn lau tay của mình vào miệng gã. Trong màn đêm, âm thanh gãy xương vang lên, sau đó là âm thanh va chạm của kim loại với sàn nhà.

Đàm Vân Hi nhắm thẳng vào mặt gã mà đánh, giọng nói đầy vẻ khó chịu: “Sao, mày còn muốn tâm sự với tao nữa không?”