Họa Gió Tô Mây

Chương 41: Trong nhà làm sao so được với ngoài trời




Lưu ý: Chương truyện chứa yếu tố 18+, nếu bạn chưa đủ tuổi, vui lòng bỏ qua.



Không chỉ Lâm Phong, chính bản thân Đàm Vân Hi cũng cảm nhận được sự ướt át đó. Cùng với sự di chuyển nhẹ nhàng của anh, cô nỉ non những tiếng rên khẽ.

Cơn khoái cảm như một dòng điện chạy dọc cơ thể Đàm Vân Hi. Những bộ phận mà Lâm Phong chạm vào khiến cô không ngừng phát ra âm thanh nũng nịu.

Khi Lâm Phong đưa thêm một ngón tay vào trong, cô biết cô đã bắt đầu quen với nó. Không còn sự đau đớn như lúc nãy, dần dần cô rơi vào sự khoái lạc, cái ấm nóng của đầu lưỡi trên ngực lẫn bàn tay đang di chuyển của anh khiến bản thân cô cũng bắt đầu buông thả.

“Đừng nhìn anh như thế.”

Cảm nhận được ánh mắt của cô gái, Lâm Phong lại tiếp tục nụ hôn của mình. Đầu lưỡi nghịch ngợm bên trong khoang miệng của cô, chặn đi tiếng rên khẽ của cô gái.

Nhiêu đây chắc là đủ rồi.

Lâm Phong rút ngón tay ra, cũng vội vàng đỡ lấy cô gái đứng không vững trước mặt mình. Giọng nói anh khàn đi, nhưng vẫn không giấu được sự hư hỏng và hưng phấn của mình. “Bây giờ mới là lúc em điên lên vì sướng đây!”

Lâm Phong nhấc một chân Đàm Vân Hi. Tay còn lại cầm cái đó của mình, cọ xát bên ngoài nơi đang ướt át vì khoái cảm của cô.

“Anh sẽ di chuyển chậm rãi, em chỉ cần hưởng thụ là được.”

Đàm Vân Hi cho rằng bản thân đã quen với ngón tay thì cũng có thể chấp nhận được. Không ngờ, mặc dù Lâm Phong chỉ mới cho vào một chút, cô cảm giác bản thân như đang vỡ vụn ra vì đau đớn.

Cô vội choàng cổ anh, thỏ thẻ: “Lâm Phong, từ từ đã…”

“Ngoan, một chút thôi.”

Sự co bóp đó khiến anh trở nên chật vật, anh chậm rãi tiến vào, miệng không ngừng trấn an cô gái. Anh không nghĩ rằng đã mất một thời gian với ngón tay mà chúng vẫn không giúp được mấy, thậm chí, anh có cảm giác nó đang hút chặt anh.

“Khoan đã, nó lớn…”

“Ừm, anh biết.” Lâm Phong lại giở giọng điệu ngả ngớn của mình. “Vì thế anh càng không thể để em thất vọng.”

Dứt lời, Lâm Phong bắt đầu di chuyển. Sau đó, để thoải mái hơn, tay bị thương của anh nhấc chân còn lại của Đàm Vân Hi, để cô quấn vào eo mình.

Sự đau đớn đó là bằng chứng cho thấy hai người đang hòa làm một. Mỗi khi Lâm Phong cử động, cô lại cảm nhận sự sung sướng đó nhiều hơn.

Dần dần, cơn đau bị thay thế bằng sự khoái cảm. m thanh tỉ tê cũng vì thế mà lớn hơn.

Đàm Vân Hi nhìn người đàn ông trước mặt, tự hỏi anh đang cảm thấy như thế nào.

Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, Lâm Phong dừng động tác của mình, ôm chặt cô gái. “Đừng tự ép mình. Nếu em không thích, anh sẽ dừng lại.”

Đàm Vân Hi cười khẽ, hôn lướt trên gò má anh. “Không có, chỉ là cảm thấy lạ thôi, nên là…” Có lẽ vì sự ngại ngùng nên cô không dám nói vế sau, tuy nhiên, Lâm Phong là người thông mình, anh cũng đoán được cô muốn nói gì.

“Nhóc thật biến cách kích thích người khác đấy.”

Có sự đồng ý của cô, lần này anh di chuyển nhanh hơn. Một lúc sau, khi nhận thấy sự khoái cảm dần đạt đến đỉnh điểm, anh vội để cô ngồi trên cái áo phông của mình, rời khỏi người cô. Ngôn Tình Nữ Phụ

Một dòng chất lỏng trắng đục xuất hiện, rơi trên nền đất.

Đàm Vân Hi lúc này mệt lả người, tuy nhiên, Lâm Phong làm gì để cô nghỉ ngơi. Lần này, anh ngồi xuống, sau đó kéo cô ngồi trên đùi mình, giả vờ nũng như một đứa trẻ: “Đột nhiên tay anh đau rồi, hay là em chủ động đi!”

“Anh… anh không thấy mệt à?”

“Có mà, nhưng hết rồi. Với cả, em biết không, hiếm có dịp như thế nên chúng ta phải tận hưởng nốt từng giây phút. Trong nhà làm sao so được với ngoài trời.”

Hai người vờn nhau một lát, đến khi Đàm Vân Hi thật sự không thể nhúc nhích nữa anh mới tha cho cô gái. Anh ôm chặt cô gái trong lòng mình, hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi vì hoạt động mạnh.

Anh nhìn cơn mưa không có dấu hiệu kết thúc, sau đó thì thầm: “Anh thề, nhất định anh sẽ bảo vệ em.”