Họa Gió Tô Mây

Chương 57: Anh Đào




“Lúc nghe tin cô còn sống, tôi vui lắm đó. À chưa giới thiệu nhỉ, tôi là Anh Đào, vì ba mẹ tôi rất thích hoa anh đào nên mới đặt tên tôi như thế đó, đúng là sến sẩm mà.”

Hành lý của Đàm Vân Hi, vì thế chỉ một lát cô đã sắp xếp gọn gàng. Lúc này cô mới nhìn sang Anh Đào, chợt cảm thấy gương mặt của cô ta có chút quen quen, giống như đã gặp ở đâu đó.

“Này.” Thấy Đàm Vân Hi cứ nhìn chằm chằm vào mình, Anh Đào đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy. “Tôi không thích phụ nữ đâu.”

Tuy nhiên, lúc này Đàm Vân Hi đang chìm trong suy nghĩ của mình, làm gì còn để tâm đến cô ta đang nói gì.

Anh Đào, Anh Đào, Anh…

“Cô có anh trai không?” Đàm Vân Hi lên tiếng.

Anh Đào có chút ngạc nhiên với câu hỏi này, đáp: “Hửm? Có nha, một người, anh ấy đang ở bên nam đó.”

“…”Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Người anh thì mồm bảo sẽ theo đuổi cô, còn gì mà đổi sang phe cô, còn cô em thì hay õng ẹo, nũng nịu, ra vẻ với người khác giới để họ cống hiến toàn bộ cho cô ta.

Chẳng lẽ cô xui xẻo đến mức tiếp xúc cả hai anh em luôn à?

“Hể, cô biết anh ba à?”

“Từng gặp.”

Nhắc đến Anh Kiệt, gương mặt của Anh Đào đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô vui vẻ kể lại chuyện cũ giữa cô và anh ba của mình cho Đàm Vân Hi, mặc kệ đối phương có nghe hay không.

Có vẻ như cô ta được nuông chiều bởi hai người anh của mình nên tính cách cũng trở nên õng ẹo như thế. Về lý do nhập ngũ, Anh Đào nói là bản thân muốn kiếm một người chồng trong đây.

Vì Anh Đào tiết lộ không ít thông tin nên Đàm Vân Hi cũng chăm chú lắng nghe.

“Bên ngoài chắc chắn có khối người theo đuổi cô.”

Anh Đào nghĩ rằng bản thân được khen, nở mày nở mặt, giọng nói cũng vì thế mà cao lên một chút. “Rất nhiều là đằng khác, nhưng tôi không thích đâu. Tôi thích mấy người có cơ bắp và có điều kiện cơ!”

Cô lo rằng bản thân sẽ bị cha mẹ gả đi, nên khi anh ba nhập ngũ, cô cũng tranh thủ đăng ký cùng. Cũng may trước đây hai anh từng dạy võ cho cô nên cuộc sống trong đây không quá ngột ngạt, hơn nữa, vì nhan sắc này mà có nhiều kẻ tình nguyện giúp đỡ cô.

Về việc họ sẵn sàng hi sinh vì cô hay không, đó chẳng phải điều quan trọng. Ít nhất cô cũng chẳng muốn điều đó xảy ra, như thế cô sẽ mang tội lỗi cả đời.

Đàm Vân Hi thở dài. Có vẻ như cô đã có một vài đánh giá không tốt về cô ta rồi. Cứ tưởng cô ta là kiểu người sẽ tìm vật hi sinh…

“Rồi cô có tìm được người nào chưa?”

Anh Đào lắc đầu. “Nhiều người, nhưng chẳng thấy ai phù hợp. Đến tôi mà bọn họ còn không thắng nổi thì làm ăn được gì?”

Hai người đang nói chuyện thì Chu Linh bước vào. Nhìn thấy Đàm Vân Hi, cô lập tức tiến lại ôm chầm bạn mình, nức nở: “Tớ lo lắng cho cậu lắm biết không? Khi tớ nghe cậu bị rơi xuống núi rồi phải điều trị vết thương, tim tớ suýt chút nữa nhảy ra ngoài rồi.”

Ngày đó, khi nghe nói bản thân được đội Y tế đưa ra khỏi rừng, còn Đàm Vân Hi cùng Trung Đội trưởng bắt tội phạm, có trời mới biết cô đã lo lắng như thế nào. Sau đó, nữ sĩ quan thông báo cô ấy phải điều trị vết thương vì sự cố, cô suýt chút nữa thì ngất đi.

May mắn là bây giờ trông cô ấy không sao cả.

Đàm Vân Hi vỗ vai bạn mình, thủ thỉ: “Xin lỗi, đã để cậu lo lắng rồi.”