Hoa Hồng Của Vực Sâu

Chương 1




"Do bị ảnh hưởng bởi mùa sinh sản của cây Hắc Đằng, phần lớn tháp tín hiệu trên mặt đất đã bị loài cây này bao phủ, vậy nên tín hiệu liên lạc của căn cứ trong thời gian qua không được ổn định. Quân đội sẽ nhanh chóng tiến hành soát lỗi và bảo trì, dự tính trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

"Thời gian gần đây liên tục xảy ra hiện tượng thú triều*, các chuyên gia cho rằng, việc này có liên quan đến sự sinh trưởng mạnh mẽ của Hắc Đằng và sự khuếch tán bất thường của sương mù. Thế nhưng với sự nỗ lực của quân đội, chậm nhất là hai tháng nữa thú triều sẽ kết thúc."

*Thú triều: Theo mình tìm hiểu thì đây là hiện tượng một hoặc nhiều loài thú đồng loạt sinh sản nhanh gây hại. Nhưng có lẽ là trong truyện thì từ này mang nghĩa là hiện tượng một hoặc nhiều loài thú trở nên kích động, hung hãn.

"Theo nghiên cứu, mấy tháng trước đã có dị quái khổng lồ đi qua căn cứ... Mục tiêu săn bắt là xác chết... Chỉ số nguy hiểm là..."

"Két!"

Giọng nữ trầm ấm trong chiếc radio cũ kỹ đột nhiên bị tiếng dòng điện nhiễu loạn làm đứt quãng, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm điện tử rì rì không ngừng vang lên.

Trong ga – ra được tiểu đội cải tạo thành căn cứ, bóng đèn tròn nhẵn nhụi treo trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cửa cuốn hé mở, tạo thành khoảng không vừa đủ cho một người có thể khom lưng bước vào.

Cô nương đeo kính ngồi trên xe lăn, tay cầm một chiếc ly còn bốc lên hơi ấm.

Người phụ nữ ngồi tựa lưng vào tường nhướn mày nhìn sang cô, nhưng sau đó lại như là không có việc gì, tiếp tục cúi đầu lau ống súng.

Từ trong xe thiết giáp đột nhiên chui ra một cái đầu người, thắt lưng người đàn ông đeo theo vài món dụng cụ chuyên dụng, chân sải bước đi đến bên cạnh radio, xoay người liền đập loạn lên nó, tạo thành tiếng "ầm ầm" ngắt quãng.

"Ông già Hướng, nhẹ tay thôi." Người phụ nữ đang lau súng đầu cũng không ngẩng lên, cất giọng nói.

Người đàn ông cao to quay đầu nhìn sang cô gái đang ngồi trên xe lăn, lớn giọng hỏi: "Nhẫn Đông, chừng nào chúng ta mới mang thứ đồ hỏng này thay mới vậy? Thật không dễ xài mà."

"Tín hiệu của căn cứ không tốt là do tháp tín hiệu, nếu đã lỗi tín hiệu thì đồ mới hay cũ cũng như nhau thôi."

"Đúng thật là tháng ngày địa ngục."

"Thời điểm thật sự xuống địa ngục, là khi mạng cũng chẳng còn." Nhẫn Đông lại nói: "Chú vẫn nên mau chóng sửa xe đi, mọi người cũng chỉ có nó để kiếm cơm đấy."

"Được rồi, tôi nghỉ một chút lập tức đi lắp khung gầm xe đây, lần này đảm bảo vừa nhanh vừa ổn định."

"Lần nào chú cũng nói như vậy..." Nhẫn Đông nhỏ giọng lầm bầm.

Từ xa, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó, một bóng người thở hổn hển từ ngoài chui vào, ánh mắt hoảng loạn quét một vòng căn phòng, nhìn ba người bên trong.

"Không được rồi... Không ổn..." Người đàn ông thở gấp, nặng nhọc nói.

Người phụ nữ lau súng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cậu ta.

Ông già Hướng bất giác xoa xoa lòng bàn tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhẫn Đông hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi, tôi nghe đội phòng thủ thành phố nói, nói... Đội trưởng và đám người khốn khiếp của khu bảy đã đi lên mặt đất rồi."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Vừa mới tối hôm qua!"

"Ông già Hướng, lắp khung!"

"Tôi làm ngay!"

...

Thành phố này đã từng là nơi nhân loại sinh sống, thế nhưng giờ chỉ còn là một đống phế tích hoang tàn, bị làn sương dày đặc đến vô tận phủ lấy.

Vừa mới trải qua một trận mưa xuân kéo dài mấy ngày liền, cả không khí và mặt đất đều mang theo cảm giác ẩm ướt.

Trong sương mù dày đặc, đèn pha của xe thiết giáp chiếu sáng một đoạn tầm nhìn trước mắt.

Dưới ánh đèn xe, một loại dây leo màu đen xuất hiện xen kẽ trong đống phế tích đổ nát, lướt qua liền có thể nhìn thấy.

Loại dây leo này được gọi là Hắc Đằng, là thực vật từ trong sàn xi mang nảy mầm đến.

Một số thì mọc hướng xuống lòng đất, một số lại leo lên phía chỗ cao, giống như những con rắn uốn lượn, không ngừng quấn lấy cột trụ hoặc tường nhà mà sinh trưởng, cũng không ngừng nở ra những bông hoa mờ ảo.

Các nhà khoa học ở căn cứ đều nhất trí cho rằng, hiện tượng sương mù dày đặc thế này đều là do những cây Hắc Đằng này "nở hoa" mà ra, nhưng may mắn là cây Hắc Đằng không gây công kích cho bất kì sinh vật nào, sương mù mà nó tạo ra cũng không có độc tính.

Hắc Đằng chỉ đơn giản là trầm mặc sinh trưởng trong phế tích bị sương mù bao phủ, bất luận là hoa hay thân cây đều mang theo màu đỏ sậm hoặc sắc tím sậm mà phát sáng, vô tình lại tăng thêm một loại xinh đẹp quỷ dị cho thành phố đã bị tàn phá này.

Ánh sáng bên trong phòng nghỉ của xe thiết giáp vô cùng mờ nhạt.

Sài Duyệt Ninh siết chặt chiếc đồng hồ đeo tay đã rỉ sét, xuyên qua cửa kính hình tròn của chiếc xe, trầm mặc nhìn đến căn nhà cao tầng ở phía ngoài.

Đằng sau cánh cửa ngăn cách, từ khoang nghỉ không ngừng vang lên những tiếng nói cười vui vẻ, chính là đám người bên ngoài đang ồn ào tính toán giá trị của con cự thú* vừa bắt được.

*Cự thú: Loại thú có kích thước lớn hơn nhiều so với bình thường.

Đó là một loài biến dị động vật không có khớp và xương sống. Trước đó, chẳng biết vì sao nó lại rời khỏi khu vực sương mù dày đặc, chạy tới hoạt động ở vùng sương mù nhẹ phụ cận căn cứ mặt đất, khiến cho không ít binh lính của quân đội trọng thương.

Loại cự thú biến dị này thông thường rất có giá trị nghiên cứu, hơn nữa vỏ ngoài của nó vô cùng cứng, khiến cho toàn thân nó đều có thể xem là bảo bối, bất kể là bán cho quân đội hay là bán ở chợ đêm cũng đều thu được một món hời lớn.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà ngoại trừ quân đội của căn cứ, rất nhiều lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng cũng vô cùng hứng thú với nó.

Đoàn lính đánh thuê của La Côn cũng là một trong số đó.

Năm tiếng trước, đám người dù biết rõ nếu tiếp tục thâm nhập sâu hơn sẽ bước vào khu vực nguy hiểm cấp sáu, thế nhưng bọn họ vẫn bị cự thú đắt đỏ câu đến mê hồn lạc phách, đuổi theo nó đến tận khu vực sâu bên trong.

Xe thiết giáp theo sát dấu chân của cự thú, chạy đến một vùng không quá dễ lái ở trong nội thành.

Mọi người nhảy xuống xe, dùng đèn pin dò đường. Không bao lâu sau, đột nhiên lại xuất hiện một trận thú triều khiến bọn họ sợ đến mức tè ra quần.

Vì để thoát thân, bọn họ thậm chí phải bỏ lại những người đồng hành không kịp leo lên xe.

Là một trong số những người bị bỏ lại đó, Sài Duyệt Ninh so với hai người khác bị cự thú nuốt chửng đã may mắn hơn rất nhiều.

Cô dựa vào kinh nghiệm thường xuyên đối mặt với nguy hiểm của mình, thành công sống sót, sau đó lại tìm được một chiếc xe tải cũ kĩ nhưng vẫn còn có thể hoạt động.

Lần thứ hai gặp lại đám người kia, cô thậm chí còn "bỏ qua hiềm khích lúc trước", cung cấp cho bọn họ vị trí của cự thú.

Bất quá, tiền thưởng từ lần săn bắt cự thú này hoàn toàn không có bất cứ liên hệ nào với cô.

Thân là đội trưởng của đội lính đánh thuê tinh nhuệ trong căn cứ, cô rõ ràng không phải là người thích hợp ra ngoài làm nhiệm vụ trong thời gian này, thế nhưng cô lại một mình rời đội, mạo hiểm hợp tác với những người ngoài đội – loại người chỉ nói đến lợi ích chứ không nói đến tình nghĩa, tất cả lại vì một giao dịch không liên quan đến tiền tài.

Sài Duyệt Ninh tức giận hít sâu một hơi.

Thiếu nữ ngồi trong góc, ôm lấy hai đầu gối cuộn mình hồi lâu đột nhiên ngước mắt, sâu kín nhìn cô.

Thiếu nữ nhìn qua chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng trẻo, mái tóc dài màu bạc dính chút máu bẩn tán loạn phủ xuống, che đi một phần gương mặt.

Thế nhưng đôi mắt của nàng rất đẹp, làm thế nào cũng không thể che giấu được thần sắc bên trong.

Đó là một đôi mắt màu nâu đỏ hiếm có, màu nâu không quá sâu, màu đỏ cũng không quá đậm, nhìn qua long lanh xinh đẹp trông có chút giống màu hổ phách.

Cũng giống như con người nàng vậy, đẹp đẽ là thế nhưng lại ở thu mình trong góc tối, trầm mặc yên tĩnh vô cùng, phảng phất giống như tất cả mọi ồn ào, huyên náo của thế giới này đều không có liên quan đến nàng.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn tới, dù là ai cũng không thể vờ như mình nhìn không thấy.

Có điều, từ sau khi cô gái này được cứu cũng không nói được bao nhiêu câu.

Có thể là do bị thương quá nghiêm trọng, cũng có thể là do sợ hãi quá độ.

Lần đầu tiên Sài Duyệt Ninh gặp cô bé này.

Chính là vào ba tiếng trước, ở khu vực sâu bên trong thành thị hoang phế.

Lúc đó, cô không kịp trở lại xe thiết giáp, vì vậy để tránh khỏi sự săn giết của bầy thú, cô một đường chạy về hướng phế tích của nhà máy hạt nhân, là nơi có tương đối ít cây Hắc Đằng.

Bầy thú thường thích hoạt động ở những nơi có cây Hắc Đằng sinh trưởng mạnh, mà nơi này đã từng trải qua một cuộc chiến tranh hạt nhân, vì vậy ít nhiều gây bất lợi cho sự sinh trưởng của loài cây này.

Sương mù không quá dày, đồng nghĩa với việc thú biến dị cũng sẽ ít đi một phần.

Ven đường, cô nhìn thấy xác chết của cự thú, nó đã không thể chống đỡ nổi vết thương quá nặng do đám người La Côn gây nên.

Vì vậy, đến cuối cùng cự thú cũng không thể chạy xa, chết ở nơi mà đám người kia không dám xông vào.

Thế nhưng Sài Duyệt Ninh không có tâm trạng vơ vét của cải, cô chỉ mong bản thân có thể sớm chạy thoát.

Dù sao, xác chết khổng lồ như vậy, cô cũng không thể một mình mang đi.

Bên ngoài, thành phố phế tích chìm vào trong âm lãnh cùng tĩnh mịch.

Dị thú tầm thường sẽ không xuất hiện tại những khu vực thế này, nhưng những loài dị thú to lớn có năng lực tiến hóa mạnh hơn lại thường yêu thích chiếm giữ những nơi yên tĩnh làm địa bàn.

Ở bên trong khu vực ngập tràn sương mù này, càng tĩnh lặng lại càng hung hiểm, đây chính là lời mà giáo viên chiến đấu đã nói với cô.

Cũng may là vận số của cô còn tốt, vậy mà lại kiếm được một chiếc xe tải cũ có thể khởi động.

Cửa sổ xe tải này đã hỏng, chỗ ghế tài xế là xác chết của một người phi công, nửa người trên đã biến mất, còn nửa người dưới không biết đã bị bao nhiêu thứ dơ bẩn gặm nhấm qua.

Sài Duyệt Ninh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền bước đến đẩy nửa cái xác kia ra ngoài.

Sau đó, cô lấy chìa khóa còn cắm ở trên xe, cuối cùng khởi động được chiếc xe rách nát này.

Điều này khiến cô khẽ thở dài một hơi, trong lòng cũng dần thả lỏng.

Thế nhưng ngay khi cô đạp chân ga chuẩn bị rời khỏi, cách đó không xa lại truyền đến một trận thanh âm nghẹn ngào trầm thấp.

Giống như tiếng của một người bị thương đang cố gắng kìm nén kêu đau đớn.

Tuy rằng tiếng động rất nhỏ, thế nhưng ở trong thành phố phế tích vô cùng yên tĩnh thì dù là tiếng vang khẽ nhất cũng sẽ khiến người ta chú ý, vì vậy sự gắng gượng của người kia không hề có tác dụng.

Tim Sài Duyệt Ninh liền muốn vọt lên cuống họng.

Con người bị thú biến dị trên mặt đất gây thương tích, dù là không bị ăn thịt, dù là vết thương được xử lí đúng phương thức, thế nhưng vẫn sẽ có xác suất sẽ bị lây nhiễm.

Hiện tại đang là mùa sinh trưởng, thú biến dị càng ngày càng trở nên kích động, trong khu vực nguy hiểm cấp độ cao này, dù thật sự là có người sống thì tám phần mười cũng sẽ bị lây nhiễm rồi.

Cô là một trong số rất ít những người ở căn cứ đã từng đến khu vực này, vì vậy liền có thể tìm được đường về, khả năng cao là có thể sống sót trở lại.

Dù sao cô cũng không phải thánh thần gì, nơi này thật sự là không thể ở lâu.

Nếu như tiếp tục chậm trễ, đợi đến khi đêm xuống, sương mù càng ngày càng nồng đậm thì lại càng khó phân biệt được phương hướng.

Vì vậy, cô liền ngồi vào ghế tài xế đã bị bẩn, lúc này chỉ cần cô đạp chân ga, hết thảy những việc ở phía sau liền không còn liên quan gì đến cô.

Thế nhưng sau một lúc giãy dụa, cuối cùng cô vẫn quyết định nhảy xuống khỏi ghế lái, hướng về phía âm thanh kia, rón rén đi đến.

Cô nghĩ, nếu lỡ như.

Nếu lỡ như người gặp nạn chưa bị lây nhiễm mà cô lại bỏ đi, như vậy không phải là triệt để cắt đứt đường sống của người kia sao?

Nhưng nghĩ lùi lại mười ngàn bước thì, nếu lỡ như là người đã bị lây nhiễm.

Nếu thật sự là như vậy thì...

Cô cũng chỉ có thể đưa tiễn người kia một đoạn đường, giúp cho đối phương giữ được hình hài con người mà chết đi.

Vì lẽ đó, Sài Duyệt Ninh đã gặp cô gái này.

Thật sự rất khó để cô hình dung được cảm thụ trong lòng cô lúc đó, bởi vì toàn bộ tòa nhà hai tầng bị tàn phá ở nơi ấy hoàn toàn không chút phù hợp với sự xuất hiện của cô bé.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bé ngồi xổm bên bức tường vỡ vụn, trên người ngập tràn máu tươi, nửa phần áo khoác ngoài cũng đã nhuộm đỏ màu máu, rũ xuống làm lộ ra bờ vai trắng nõn.

Chân phải và hai cánh tay của thiếu nữ đều bị thương không nhẹ, nếu muốn di chuyển thì vô cùng phí sức, lúc ấy, cô bé đang xé đi một mảnh vải nhuốm máu, giống như đang muốn tự băng bó vết thương sâu hoắm trên tay mình.

Mà tay phải của cô bé, lại đang siết chặt một chiếc dao găm.

Sài Duyệt Ninh nhìn một chút liền biết công dụng của dao găm này – chính là dùng để khoét vết thương.

Những người lính đánh thuê lão luyện khi gặp phải vết thương do dị thú gây nên, thường sẽ đem toàn bộ vùng bị thương khoét bỏ.

Thế nhưng cô bé này nhìn qua đã biết tuổi còn rất nhỏ, dáng vẻ lại phi thường xinh đẹp, thân thể nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng giống như tiểu thư nhà giàu có, không ngờ lại có thể xuống tay với chính mình tàn nhẫn như vậy.

Sài Duyệt Ninh theo bản năng liền tiến lên hai bước, cô gái liền ngước mắt nhìn đến.

Cô nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại cô.

Lúc này, trong đôi mắt màu máu xen lẫn hổ phách đầy xinh đẹp của nàng tràn ngập sự cảnh giác đối với người lạ mặt.

Chính là cảnh giác, mà không phải bất kì thứ gì khác.

Trong đôi mắt kia không hề có một tia mừng rỡ của người bắt được cọng rơm cứu mạng, cũng không hề giống với người đã bị lây nhiễm sợ hãi đồng loại sẽ giết hại mình.

Ánh mắt như thế, trái lại khiến cho Sài Duyệt Ninh không biết nên làm thế nào.

Sau một hồi trầm mặc, Sài Duyệt Ninh cuối cùng cũng cất súng vào trong thắt lưng, sau đó đưa hai bàn tay trống rỗng đến, thể hiện bản thân không hề có ác ý.

Lần thứ hai cô bước đến, ánh mắt của thiếu nữ cũng đồng thời chuyển dời theo bước chân của cô.

Cuối cùng, cô chỉ còn cách cô bé khoảng một mét, cô dựa lưng vào mặt tường, nở một nụ cười mà cô xem là thân thiện.

"Cần hỗ trợ sao?" Sài Duyệt Ninh hỏi.

Ánh mắt của thiếu nữ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, điều này khiến cô bất giác cảm thấy không tự nhiên.

Lúng túng một chút, cuối cùng Sài Duyệt Ninh vẫn quyết định lấy từ trong túi đồ dùng ra một bộ băng gạc sạch sẽ.

"Chắc là em sẽ cần thứ này."

Sài Duyệt Ninh nói rồi liền cầm băng gạt đưa về phía trước.

Gương mặt đầy cảnh giác của thiếu nữ thoáng chốc hiện lên vẻ sửng sốt, sau mấy giây trầm mặc, nàng cuồi cùng cũng đã hòa hoãn trở lại.

Sài Duyệt Ninh sợ mình tiến đến sẽ khiến cho cô bé kinh hoảng, vì vậy chỉ đặt băng gạc xuống trên dùi của nàng, sau đó lại trầm mặc như không có việc gì, thẳng người đứng lên.

Thiếu nữ tự mình băng bó vết thương vô cùng khó khăn, Sài Duyệt Ninh nhìn đến mức không nhịn được mà cau mày. Cô nhiều lần muốn hỗ trợ, thế nhưng chỉ cần hơi nhấc bước chân liền bị nàng trừng mắt, cuối cùng chỉ có thể nín nhịn đừng một bên, yên lặng chờ thật lâu.

Sắc trời trên đỉnh đầu dần tối, Sài Duyệt Ninh bắt đầu có chút bất an.

Cô nhíu mày, nhìn cô bé trước mắt: "Tôi phải đi rồi."

"Đêm đến sẽ rất khó nhìn đường." Sài Duyệt Ninh tiếp tục nói: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho em cảnh giác với đồng loại đến mức này... Cũng mặc kệ những chuyện ấy đi, nơi này thật sự rất nguy hiểm, thương thế của em lại rất nặng, tôi muốn giúp em, nếu như em đồng ý liền có thể đi với tôi. Xe ở cách đây không xa, tôi sẽ tìm được đường về căn cứ."

Không biết có phải vừa nhớ ra thứ gì đó không, ánh mắt của cô bé đột nhiên lóe lên, sau đó lại rơi vào trầm tư.

"Nếu em không ngại, khi đến căn cứ, tôi có thể đưa em về nhà."

Cũng không biết bị chuyện gì làm xúc động, vẻ mặt của cô bé lại càng thêm mê man hơn mấy phần, thật giống như một vật nhỏ gặp mưa mà không biết trú ở đâu.

Ánh mắt như vậy, thật khiến người ta có mấy phần đau lòng.

Sài Duyệt Ninh giương mắt nhìn vào màn sương mờ mịt ở phương xa, nhẹ giọng than thở: "Có phải em đã phát hiện ra thân thể mình có dấu hiệu bị lây nhiễm nên không dám về nhà không? Nếu như vậy, tôi xác định không thể đưa em về, em biết đấy, dù rằng không bị quân đội thủ thành phát hiện thì đợi đến lúc cơ thể em phát sinh biến dị cũng sẽ bị giết chết. Nếu như em muốn ở lại đây tự sinh tự diệt, tôi sẽ tôn trọng em, còn nếu như... Em muốn chết trong dáng vẻ của một con người, tôi cũng có thể..."

Cô nói đến đây, đột nhiên trở nên ngập ngừng.

Cô có thể làm việc đó sao?

Trong cây súng vắt bên hông vẫn còn lại hai viên đạn, đúng thật là cô có thể tiễn cô bé này một đoạn đường.

Cô đã từng được học về việc này trong sách giáo khoa ở trường trung học, thời điểm con người bắt đầu bị lây nhiễm, nếu như có thể chết đi trước khi biến dị, đó chính là... Cái chết tôn nghiêm nhất.

Mọi người không xem đây là giết người, mà là cứu rỗi.

Loài người sống trên cõi đời này, mặc kệ là khó khăn khổ sở đến mức nào, cũng nên lấy thân phận con người mà tới, lại lấy thân phận con người mà đi.

Cũng không biết vì sao, lúc nhìn vào đôi mắt tràn ngập bất lực cùng mờ mịt của cô gái, cô căn bản không thể để bản thân nói ra lời loại biện pháp tàn nhẫn như vậy.

Trong một khoảnh khắc, cô đã thật lòng hi vọng rằng nàng sẽ không có dấu hiệu bị lây nhiễm, hi vọng rằng cô có thể đưa nàng ấy về nhà.

Không khí trầm mặc kéo dài một lúc, cuối cùng bị một câu nói nhẹ nhàng phá vỡ.

"Em không bị lây nhiễm."

Thanh âm của cô bé đặc biệt lành lạnh, đó là câu nói đầu tiên của nàng.

Cuối cùng, nàng giương mắt lần nữa nhìn về phía Sài Duyệt Ninh: "Em... Muốn đi cùng chị."

Sài Duyệt Ninh ngẩn người, hoàn hồn liền lập tức gật đầu.

Cô cúi đầu, từ trong túi lấy ra một nhánh thuốc thử, sau đó dò xét nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, em... Hay là em thử trước xem sao?"

Đây là một loại thuốc thử tương đối thông dụng, dùng để xác định hiện tượng lây nhiễm trong căn cứ, độ chính xác không quá cao, thế nhưng bấy nhiêu cũng đủ dùng trong lúc này.

Dù là lòng tốt có dâng trào đi chăng nữa, cô cũng không thể không làm bất kì kiểm tra gì liền cứ như vậy mà dẫn một người đã bị thương đi theo bên người.

Chỉ là trước đó, cô bé này quá mức cảnh giác, vì vậy cô cũng không dám lấy thứ này ra, chỉ sợ cô vừa lấy ra, cô bé sẽ lập tức giống như đại đa số những người bị lây nhiễm, nghĩ rằng cô sẽ giết nàng liền không kiềm chế được cảm xúc.

Có điều, sự thật chứng minh, cô là lo xa rồi.

Thiếu nữ trước mắt cô rất tỉnh táo mà cầm lấy thuốc thử, sau đó dưới sự hướng dẫn của Sài Duyệt Ninh, nàng nhanh chóng nhỏ máu vào bên trong.

Trong suốt thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra, Sài Duyệt Ninh chỉ cảm thấy hai tay của chính mình chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm giác từ giây từng phút trôi qua đều cực kì chậm chạp.

Mãi đến tận khi chiếc đồng hồ đeo trước ngực cô báo hiệu đã hết một phút mà máu ở trong thuốc thử vẫn giữ nguyên màu sắc bình thường, lúc này cô mới có thể thoải mái thở phào một hơi.

Cô bước tới hai bước, nhìn thấy cô bé cũng không tiếp tục tránh né, chân mày cũng không nhịn được mà cong lên, tạo thành một vệt ý cười. Cô lau sạch mồ hôi lạnh trên tay mình, sau đó thoải mái duỗi tay tới gần nàng.

Gió xuân mang theo vài phần lạnh lẽo thổi đến, khiến cho mái tóc ngắn màu vàng của cô có chút tán loạn, thế nhưng không thể thổi đi nụ cười ấm áp trên khóe môi kia.

Thiếu nữ có chút ngây người.

Nàng mím mím môi, vẻ cảnh giác đề phòng lúc này đã triệt để rơi xuống đáy mắt, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang vươn về phía mình.