Lâm Dịch Thâm không hề cảm nhận được cái nhìn chết chóc từ người anh em, chỉ sợ người anh em này không tin mình, bèn vỗ ngực nói: “Anh Sơ, anh chờ nhé. Bây giờ em lập tức đi ra ngoài phát sóng trực tiếp cho anh, trình diễn một màn vì anh em tốt có thể liều mạng quên mình. Cho dù phải đuổi hết tất cả các khách nam trong buổi party này đi, em cũng không chối từ! Hôm nay vì đàn em, em có thể không cần thanh danh!”
Tần Lễ Sơ há miệng: “ Cậu…”
Lâm Dịch Thâm cũng nghe không vào, giờ phút này anh ta đang nghĩ xem nên làm thế nào để đưa Tần Lễ Sơ tới đây mà không để cho ai phát hiện ra. Anh ta nhìn quanh một lượt, cuối cùng như nhớ tới gì đó, vỗ tay một cái, lẩm bẩm nói: “Chút nữa thì quên mất. Trước kia lúc mở party trên bãi biển còn thừa lại không ít túi chống thấm nước dùng cho điện thoại…”
Lâm Dịch Thâm bỏ điện thoại vào trong túi chống thấm, đeo lên cổ, lại nói thầm: “Cái túi chống thấm ngước này không phù hợp với phong cách phối đồ Punk hôm nay của em, quê mùa muốn chết. Anh Sơ, em thật sự hy sinh quá nhiều vì anh…”
Lâm Dịch Thâm hít sâu một hơi, ấn túi chống thấm nước ở trước ngực, quay camera sau ra phía trước.
Hình như nghĩ tới gì đó, lại dặn dò: “Anh Sơ, lát nữa anh nhất định không được lên tiếng đâu đấy. Anh mà lên tiếng là coi như em xong đời.”
Trong túi chống thấm nước truyền ra một tiếng không nặng không nhẹ: “Ừ.”
Tử Lộc uyển chuyển từ chối tất cả đàn ông xung quanh đến gần, cùng Hạ Đào đi tới sô pha ở một bên.
Hạ Đào lấy cho cô một ly rượu Cocktail, thấp giọng nói: “Tớ vừa mới hỏi, Lâm Dịch Thâm đã lên lầu rồi, hình như là đang có việc gấp, chắc là lát nữa sẽ xuống. Nào, uống một chút rượu vào tăng thêm dũng khí?”
Tử Lộc nhấp một ngụm nói: “Nhìn tớ giống như người không có can đảm sao?”
Hạ Đào nói: “Không giống, lá gan của cậu vẫn luôn rất lớn.”
…Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đã không bị một câu k1ch thích của Tần chó già lừa đi đăng ký kết hôn, không hẹn hò, chưa nói chuyện rõ ràng, đã không màng tất cả bước vào cung điện hôn nhân.
Hạ Đào vẫn luôn cảm thấy bạn thân là người kích động và cảm tính, có thể không màng tất cả vì tình yêu.
Ba năm cấp 3, nhìn như có vẻ cô thích Tần Lễ Sơ, nhưng trên thực tế, cô ấy cho rằng cô thích chính là tình yêu mà mình luôn khao khát suốt thời trung học. Bốn năm đại học theo đuổi đầy chông gai, nhìn như đang chạy theo Tần Lễ Sơ, nhưng cô vẫn chỉ đang theo đuổi tình yêu mình không có được.
Ba năm kết hôn, cô vẫn cảm tính như cũ, chân chính được sống chung với tình yêu mà mình luôn mong ước.
Tần Lễ Sơ không thích hợp với bạn tốt.
Đọc Full Tại Truyện Full
Trong những tháng ngày bạn thân khổ sở, cô ấy thậm chí còn nghĩ. Nếu người Lộc Lộc yêu là Lâm Dịch Thâm, biết đâu hai người sẽ hợp nhau hơn.
Cô ấy không biết khi nào Tử Lộc sẽ khôi phục trí nhớ, nhưng nếu Lâm Dịch Thâm thích hợp với bạn tốt, cũng thích Lộc Lộc, cô ấy cũng thấy mừng. Ít nhất sau khi nhớ lại, bạn thân có lẽ sẽ không đau lòng vì Tần Lễ Sơ nữa.
Nếu Lâm Dịch Thâm có thể thỏa mãn khao khát tình yêu của Tử Lộc, cô ấy cảm thấy cũng không phải không được.
Dù sao thứ đồ chơi như tình yêu, đợi Lộc Lộc trải nghiệm đủ rồi, cũng có thể thử đi làm những chuyện khác.
Ngay lúc này, Hạ Đào thấy Lâm Dịch Thâm đi xuống cầu thang, vội vàng lôi kéo tay bạn thân, nói: “Lâm Dịch Thâm xuống kìa. Cậu đừng đi, để tớ tới chào hỏi anh ta trước. đến lúc đó anh ta thấy cậu, nhất định sẽ chủ động qua đây.”
Tử Lộc đáp: “Được.”
Tử Lộc làm bộ chưa thấy Lâm Dịch Thâm, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, hơi ngửa đầu, uống một ngụm Cocktail.
Tử Lộc mặc váy đen ngắn vừa gợi cảm vừa yên lặng ngồi trên sô pha, ánh đèn lấp lánh trong bữa tiệc chiếu lên làn da mịn màng của cô, trắng lạnh như tuyết. Lông mi vừa mảnh vừa cong, dáng vẻ uyển chuyển khi buông ly rượu trên tay xuống mê hoặc đám đàn ông vừa bị cự tuyệt lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.
Thế cho nên khi Lâm Dịch Thâm “mang theo” Tần Lễ Sơ lại gần, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Sô pha là ghế đôi.
Sau khi Hạ Đào rời khỏi, một tên đàn ông nhanh chân đi tới chiếm cứ vị trí trống bên cạnh Tử Lộc, ngay sau đó mấy người khác cũng nhanh chóng bu lại.
Tim Lâm Dịch Thâm căng thẳng nhảy lên một cái, khụ một tiếng rõ to.
“Mọi người vây quanh ở chỗ này làm gì vậy?”
Lâm Dịch Thâm là chủ nhân của bữa tiệc này, đa số người tới tham gia đều quen biết anh ta, nghe thấy tiếng nói đều sôi nổi xoay người, chào hỏi với Lâm Dịch Thâm.
Tử Lộc như mặt trăng được các vì sao vây quanh, lúc này cô đang mỉm cười nhìn về phía anh ta.
“Bọn họ đang trò chuyện cùng với tôi về nhà hàng mới mở gần đây, nghe nói có vẻ rất ngon, những món ăn sáng tạo dựa trên ẩm thực Quảng Đông."
Cô vừa dứt lời, các quý ông bên cạnh đã đồng loạt phụ họa.
“Tôi đã từng ăn rồi, thật sự không tệ. Lần sau tới lượt tôi mở party, tôi sẽ mời bếp trưởng ở đó tới đây làm vài món.”
“Tôi cũng thích ăn món Quảng Đông, khẩu vị cũng giống với tiểu thư Tử Lộc, duyên phận đúng là tuyệt không thể tả.”
“Đầu bếp nhà tôi cũng rất am hiểu về các món Quảng Đông.”
……….
Lâm Dịch Thâm nghe tới mức đầu nổi gân xanh.
…Dám đào góc tường nhà anh em ngay trước mặt anh ta?
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng: “Ăn món Quảng Đông cái gì. Đây không phải là các người đang muốn tán gái sao? Đều biến sang một bên đi.”
Lâm Dịch Thâm lên tiếng, người tới tham gia party đương nhiên cũng phải cho anh ta thể diện, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, pha trò rồi cười cười, chậm rãi tản ra.
Hạ Đào đã sớm nhân cơ hội đi nói chuyện với người khác, trên sô pha chỉ còn lại hai người là Tử Lộc và Lâm Dịch Thâm.
Từ camera sau đối diện với gương mặt của Tử Lộc.
Tần Lễ Sơ thấy Tử Lộc ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Dịch Thâm, trong mắt là thần sắc quen thuộc mà anh đã từng thấy, nhưng cô lại cố gắn kìm nén cảm xúc như vậy, giả bộ như không có việc gì nói: “Em nghe Đào Tử nói chỗ này có mở party chơi, vừa lúc nhàm chán nên liền tới đây…”
Ống kính chiếu thẳng vào mặt Tử Lộc.
Camera với độ phân giải cao ghi lại rõ từng cọng lông mi trên mắt cô, càng đừng nói đến cảm xúc nhỏ trong mắt.
“…Em đã ly hôn với Tần Lễ Sơ rồi, hiện giờ là người độc thân, đàn anh đuổi hoa đào của em đi như vậy, có vẻ không thích hợp lắm đâu.”
Tần Lễ Sơ nhìn thấy rõ ràng sự khẩn trương trong mắt cô, lập tức hiểu rõ trọng điểm của những lời này------em độc thân, không có một chút quan hệ nào với anh ta.
Mà Lâm Dịch Thâm lại lý giải thành-------vợ của người anh em khó giữ, đang muốn thu nạp hoa đào!
Lâm Dịch Thâm lập tức có một loại kích động muốn che khuất camera, không muốn để người anh em nhìn thấy vợ của mình bày ra dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến anh. Nhưng mà che khuất camera rồi cũng không ngăn được âm thanh truyền đến, anh ta đành phải căng da đầu nói: “Đàn em, em và anh Sơ…”
“Ly hôn rồi.”
Một câu dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Lâm Dịch Thâm hận rèn sắt không thành thép, nghe một ngữ khí lạnh nhạt này của đàn em xem, vẻ mặt không chút nào để tâm, rốt cuộc anh Sơ lấy đâu ra tự tin cho rằng hai người sắp phục hôn?
Lâm Dịch Thâm có lòng muốn nói tốt cho anh em nhà mình, trong lòng ấp ủ ngàn lời, đang muốn mở miệng thì lại thấy Tử Lộc nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: “Em biết quan hệ giữa anh và Tần Lễ Sơ rất tốt, hai người là anh em, nhưng ly hôn chính là ly hôn, anh không cần nói tốt cho anh ta. Chúng em đã nói rõ với đối phương rồi, sau này không còn liên quan tình cảm gì đến nhau, hiện tại em cũng không định sẽ yêu đương…”
Tần Lễ Sơ: Kẻ lừa đảo.
“…Trước đó tốt nghiệp xong gả cho Tần Lễ Sơ nên chưa từng được trải nghiệm cuộc sống đi làm. Em đang đi ra ngoài kiếm việc.”
Tần Lễ Sơ: Em căn bản không phải muốn tìm việc, em muốn giương cao ngọn cờ phấn đầu vì sự nghiệp để theo đuổi người anh em của anh!
“Hả? Em muốn tìm việc làm sao?”
“Đúng vậy, còn chưa nghĩ xong nên làm gì…”
Tần Lễ Sơ: Kẻ lừa đảo! Em đã nghĩ kỹ rồi! Em muốn làm thư ký của Lâm Dịch Thâm!
“Chẳng qua em đang khá có hứng thú với công việc làm thư ký…”
Tần Lễ Sơ: Tới rồi.
Đọc Full Tại Truyện Full
“Em đã thử nộp hồ sơ, thử xem có công ty nào muốn tuyển em không. Tuy rằng em tách biệt khỏi xã hội ba năm nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học top đầu, còn biết năm thứ tiếng, chắc sẽ không đến mức như đá chìm đáy biển, không có chút hồi âm nào đâu nhỉ?”
Tần Lễ Sơ: Rõ ràng em tự mình muốn làm cấp dưới của người anh em của anh!
Lâm Dịch Thâm vừa nghe thấy thế, đã thấy không ổn.
Đàn em xinh đẹp như vậy, đi đến công ty nào cũng sẽ thu hút ong bướm, đám hoa đào kia còn không phải sẽ như tre già măng mọc sao? Với gia thế này của đàn em, dung mạo này, cho dù không có năng lực chuyên môn, làm một cái bình hoa bày ở một chỗ cũng có cả đống công ty muốn cướp, càng đừng nói tới tấm bằng đại học danh giá và khả năng thông thạo năm ngoại ngữ, đi tới chỗ nào cũng sẽ biến thành bánh trái thơm ngon.
Chỉ cần đàn em tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gặp được một người đàn ông đẹp trai, lắm tiền, dịu dàng chu đáo thì sao có thể quay đầu nhìn trúng kiểu người không hiểu tình thú, ngoài tiền ra thì chẳng có cái gì như người anh em của mình?
Lâm Dịch Thâm cảm thấy nguy cơ tràn ngập thay cho Tần Lễ Sơ.
Tới công ty nhà người khác còn không bằng tới công ty của anh ta.
Có anh ta trông chừng, nhân viên cấp dưới sẽ không dám thừa cơ chen chân.
Anh ta nói: “Công ty của anh vừa hay…”
Tần Lễ Sơ nhìn thấy rõ ràng khóe môi của Tử Lộc đang dần cong lên.
Anh căng cứng mặt, cắt đứt video call với Lâm Dịch Thâm, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lâm Dịch Thâm đang nói đột nhiên im bặt, cười với Tử Lộc: “Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại.”
Anh ta tìm một góc yên tĩnh bấm nghe.
Cuộc gọi vừa kết nối, đã nghe thấy người anh em nhà mình bổ thẳng một câu: “Không được.”
Lâm Dịch Thâm hỏi: “Vì sao không được? Để đàn em tới công ty khác làm, anh yên tâm được sao? Anh nhìn bữa tiệc tối nay xem, chỉ cần đàn em muốn thì không biết có bao nhiêu người tự nguyện đi theo. Tới làm ở công ty em, ít ra em còn có thể tự mình canh chừng giúp anh, những người khác không dám thừa nước đục thả câu. Anh muốn theo đuổi đàn em để tái hợp, cũng có thể lấy cớ muốn mời em ăn cơm để tới tìm đàn em. Dù sao không phải anh đang muốn tiến quân vào lĩnh vực trò chơi à? Tùy tiện tìm một hạng mục nào đó, hợp tác với công ty em, em lại để đàn em phụ trách. Hai người liền có thể quang minh chính đại ở chung.”
Lâm Dịch Thâm phát ra tiếng chất vấn từ trong sâu thẳm linh hồn: “Vì sao lại không được?”
Tần Lễ Sơ trầm mặc một lát nói: “Không được, tôi có lý do riêng của mình.”
Lâm Dịch Thâm không có cách nào thuyết phục người anh em nhất quyết muốn đâm đầu vào chỗ chết, sau khi trở về đành phải lảng sang chuyện khác, không nói tới chuyện muốn để Tử Lộc làm thư ký nữa. Chẳng mấy chốc, Hạ Đào đã tìm tới anh ta nói: “Lộc Lộc bảo tôi lái xe tới, nhưng công ty của tôi đang có việc gấp, tôi phải trở về ngay, anh có tiện đưa Lộc Lộc về nhà không?”
“Được thôi.”
“Cảm ơn, anh đúng thật là người tốt, nhất định phải đưa Lộc Lộc về nhà an toàn.”
Lâm Dịch Thâm vỗ ngực tỏ vẻ: “Không thành vấn đề.”
Hạ Đào vừa đi, Lâm Dịch Thâm cũng không dám để Tử Lộc ở lại cái động bàn tơ này lâu hơn.
Anh ta ngăn cản ong bướm, không ngờ được đàn em cũng rất được hoan nghênh trong giới les. Bữa tiệc mời không ít tay ăn chơi điêu luyện, có xu hướng giới tính không chuẩn chỉnh. Anh vừa ngăn cản đám giống đực như hổ rình mồi trước mặt, sau lưng đã có hai người với vẻ ngoài là nữ nhưng không rõ giới tính tới gần.
Lâm Dịch Thâm sợ vợ yêu của người anh em bị người ta cướp mất nên vội vàng kết thúc buổi tiệc.
“Đàn em, anh đưa em về.”
Tử Lộc cười cong mi: “Được, cảm ơn anh.”
Tử Lộc bước đi trên con đường nhỏ được trải đá cuội trong hoa viên, đi sau Lâm Dịch Thâm nửa bước.
Ánh đèn đường trải dài cái bóng của anh ta.
Tử Lộc dẫm lên cái bóng của Lâm Dịch Thâm, giày cao gót gõ nhẹ trên mặt đất, nội tâm vui sướng không thể miêu tả, như đang ở trong mơ. Cho dù thời điểm không thích hợp, thân phận hiện tại cũng ngại ngùng, nhưng vẫn giống như trong tưởng tượng của cô.
Hai người yên tĩnh bước đi trên con đường nhỏ.
Cô đã từng viết như vậy trong một bài văn, cảm thấy đây là chuyện rất lãng mạn.
Lâm Dịch Thâm không hiểu phong tình bình luận một câu: Chuyện này chỉ lãng mạn đối với muỗi. Hai người đi chung đường bị bọn chúng hút máu, đủ no.
Lúc ấy cô còn phàn nàn với Đào Tử: “Lâm Dịch Thâm cũng quá không hiểu lãng mạn, vậy mà lại nghĩ tới chuyện muỗi hút máu, còn quản no hay không no.”
Sau đó không bao lâu, Lâm Dịch Thâm lại nói: “Tôi có nhóm máu mà muỗi thích hút nhất. Nếu em và tôi đi cùng nhau, lý luận về chủ nghĩa lãng mạn của em có thể thành hiện thực.”
Khi đó cô liền cảm thấy Lâm Dịch Thâm cũng rất lãng mạn.
Anh nói nếu hai người đi dạo cùng nhau, anh phụ trách thu hút muỗi, còn cô có thể tận hưởng sự lãng mạn.
Cô cảm thấy quá ngọt.
Đào Tử nói: “Nhưng sao tớ cảm thấy lời của anh ta không phải là ý này nhỉ. Chỉ là đơn thuần muốn nói lý luận này phải làm cách nào để biến thành sự thật, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào có nhóm máu mà muỗi thích thì đều có thể làm được.”
Tử Lộc lén nhìn bóng dáng của Lâm Dịch Thâm.
Cao gầy, rắn chắc, cảm giác cực kỳ an toàn.
“Đàn em.”
“Hả?”
“Anh bỗng nhiên nhớ ra anh còn có chút việc, không thể đưa em về được. Hay là em bắt xe trở về có được không? Ven đường cũng rất dễ gọi xe.”
Tử Lộc lập tức cảm thấy thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô cười nói: “Được ạ. Thật ra cũng không cần làm phiền anh, em gọi tài xế trong nhà tới là được.”
“Giờ này mà gọi điện cho tài xế chỉ sợ hơi muộn. Đàn em vẫn nên bắt xe đi cho an toàn.”
Tử Lộc đáp vâng.
Lâm Dịch Thâm vội vàng trở về biệt thự.
Tử Lộc nhìn theo bóng dáng của Lâm Dịch Thâm một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi xoay người, một mình đi ra khỏi cổng biệt thự.
Không ngờ lúc ra tới nơi lại bắt gặp một chiếc xe quen thuộc.
Cửa sổ bên cạnh ghế lái hạ xuống.
Lộ ra gương mặt quen thuộc bên trong.
Tần Lễ Sơ nói: “Lâm Dịch Thâm gọi điện thoại cho anh, bảo anh tới đón em về, lên xe đi.”