Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 41




Không biết Tử Lộc nghĩ đến cái gì, cười lạnh nó: “Có phải anh cảm thấy do tôi mất trí nhớ nên mới đối xử với anh lạnh lùng vậy không? Chờ tôi khôi phục ký ức, nhớ tới tình cảm trước kia với anh, sẽ lại trở về làm Tử Lộc yêu anh điên cuồng, mặc kệ bị anh xem nhẹ cảm nhận, cũng sẽ chịu đựng không hối hận?”

“Anh không nghĩ như vậy.” Tần Lễ Sơ cười khổ một tiếng nói: “Ngược lại, anh còn hy vọng em đừng khôi phục ký ức quá sớm. Anh sợ em nhớ ra rồi sẽ hận anh.”

Tử Lộc nói: “Ồ, chẳng lẽ trong quá khứ anh còn làm ra chuyện gì làm tôi chưa biết?”

“Mang đến cho em một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”

Cảm xúc của Tử Lộc hơi kích động, hô hấp dồn dập.

Cô hít sâu một hơi: “Nếu cho anh cơ hội một lần nữa, để anh trở lại ba năm trước, anh sẽ đối xử với tôi như trước sao?”

“Sẽ không.”

Tử Lộc nói: “Vẫn là câu nói đó, vậy anh đang làm gì? Tôi cũng là một câu kia, trước đây anh khiến tôi khó chịu, hiện tại đền bù đã muộn, tôi không cần. Lúc trước anh nói nếu biết được điều ước Thất Tịch của tôi là gì, anh có thể giúp tôi thực hiện. Bây giờ tôi nói cho anh biết, nguyện vọng lớn nhất của tôi là hy vọng anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên.”

Cô hỏi: “Anh nói có thể giúp tôi thực hiện điều ước, cái này có thể chứ?”

Sắc môi Tần Lễ Sơ trắng bệch.

Đọc Full Tại Truyện Full

Trong phòng bếp không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tử Lộc không chú ý tới hai má Tần Lễ Sơ đỏ ửng không bình thường, chỉ thấy được sắc môi trắng bệch của anh, trong lòng không hiểu sao có vài phần thống khoái.

Nhưng chút thống khoái này cũng không duy trì được lâu, chỉ chớp mắt ngắn ngủi đã hóa thành hư không.

Cô thậm chí cảm thấy bản thân hả hê như vậy có chút dị dạng. Nhìn anh bị đánh, nhìn anh khổ sở, cô cảm thấy tất cả những đau buồn, bất bình trong quá khứ đều được trả lại hết lên người anh.

Tử Lộc cũng không thích chính mình như vậy, cô không muốn trả thù gì cả.

Cô chỉ cảm thấy trả thù như vậy không khác gì Tần Lễ Sơ trước kia.

Đều là làm tổn thương đối phương. Nói khó nghe chút thì chính là, trong đoạn hôn nhân kia Tần Lễ Sơ khiến cô tổn thương, giống như bị chó cắn một miếng, chẳng lẽ cô phải cắn trả lại?

Sau khi cắn trả thì sao?

Đạt được kh0ái cảm?

Rồi cuối cùng có lại được cái gì?

Tử Lộc cảm thấy đây là cách trả thủ thấp kém nhất, lãng phí thời gian và tinh lực của bản thân.

Cô u mê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại lãng phí thời gian tương lai một cách ngu ngốc sao?

Giải pháp tốt nhất là cắt đứt hoàn toàn liên quan với quá khứ, xóa hoàn toàn mọi dấu vết của anh khỏi cuộc đời cô, để cô bước vào một cuộc sống mới và bắt đầu một cuộc đời mới.

Đây mới là cách làm đúng đắn.

Cô nói: “Sáng mai anh hãy đi đi. Sau này chúng ta không còn liên quan gì đến nhau. Anh đi đường lớn của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta…” Còn chưa nói xong, bóng dáng thẳng tắp trước mặt cô đã ngã xuống.

Tử Lộc hoảng sợ, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy anh.

Nhưng cân nặng của một người đàn ông trưởng thành không phải là thứ mà một cô gái cao 1m68, nặng 46kg như Tử Lộc có thể chống đỡ. Hậu quả của việc tay chân luống cuống là toàn bộ bát đ ĩa trên bàn bếp đều rơi xuống sàn gạch men sứ.

Không đến hai phút, phòng bếp sáng đèn. Một đoàn người đứng ở cửa.

Tử Lộc bị Tần Lễ Sơ đ è xuống, hô hấp của anh nóng bỏng, cả người đều như bốc cháy. Tử Lộc gian nan nói: “Ai đó tới giúp một chút, tôi sắp không xong rồi.”

“A, đại tiểu thư sắp không xong rồi.”

“Mau tới hỗ trợ.”

Lão gia tử mời không ít người hầu, ít nhất cũng phải bảy tám người, không kể những người có tài chuyên môn như thợ làm vườn, đầu bếp. Cửa phòng bếp không lớn, chỉ đủ cho hai ba người đứng chen chúc. Có một đầu bếp to béo chặn ở cửa, cản trở tầm nhìn của mọi người phía sau, khi nghe thấy tiếng hét lớn “Đại tiểu thư sắp không xong rồi”, những người đứng sau đều kinh hoàng.

“Đại tiểu thư không ổn.”

“Đại tiểu thư sắp chết rồi.”

“Đại tiểu thư không chịu nổi nữa.”

Khi Bạch quản gia chạy xuống, nghe được những lời này, trong lòng cả kinh, còn chưa kịp xem xét tình huống,  Bạch lão gia ở tầng hai cũng bị đánh thức, chống gậy đi xuống, run rẩy hỏi: “Bé con không khỏe?”

Tử Lộc trăm triệu lần không ngờ tới chính mình chỉ xuống lầu lén ăn khuya lại nháo ra một trận lớn như vậy, đến khi mọi người vội vàng đỡ Tần Lễ Sơ dậy khỏi người cô, Bạch lão gia cũng được Bạch quản gia đỡ tới phòng bếp.

Tử Lộc đứng dậy, có chút xấu hổ nói: “Ông ngoại, cháu không sao.”

Bạch lão gia nhìn Tần Lễ Sơ bị hai người nâng lên.

Tử Lộc ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Cháu xuống lầu tìm đồ ăn, gặp phải anh ta. Có lẽ Tần Lễ Sơ bị ốm nên mới phát sốt ngất xỉu.”

Câu đầu tiên của Bạch lão gia lại là: “Bé con lại đây, đừng để bị lây bệnh.” Sau đó mới dặn dò Bạch Lục: “Gọi bác sĩ Sài tới đây, để ông ấy xem xem.”

Lão gia tử đã cao tuổi, trong nhà cũng có bác sĩ dự phòng. Bác sĩ Sài là bác sĩ tư nhân của Bạch lão gia, hiểu rất rõ về tình trạng sức khỏe của Bạch lão gia.

Bác sĩ bị đánh thức, rất nhanh đã chạy xuống lầu, khám bệnh cho Tần Lễ Sơ, làm kiểm tra đơn giản, xác nhận là cảm lạnh dẫn đến sốt cao. Tử Lộc vừa nghe, mới nhớ tới ngày hôm qua Tần Lễ Sơ mắc mưa ở trên sân thượng trường học.

Bạch lão gia hỏi: “Không có gì đáng ngại phải không?”

Bác sĩ Sài nói: “Uống chút thuốc hạ sốt là được.”

Bạch lão gia lại nói: “Xem luôn cho bé con đi, đừng để bị truyền nhiễm.”

Từ trước đến nay lão gia tử đều đặc biệt quan tâm tới sức khỏe của Tử Lộc, có chút hắt hơi sổ mũi cũng muốn đưa cô tới bệnh viện, kiểm tra tỉ mỉ một hồi.

Tử Lộc vội nói: “Ông ngoại, cháu không có việc gì.”

Ngay lúc này, Tần Lễ Sơ được người hầu nâng tới bên ghế sô pha lại nói mê: “Thật xin lỗi.”

“Anh sai rồi…Cho anh một cơ hội.”

Tử Lộc ho khụ một tiếng nói: “Bác sĩ Sài, cho anh ta uống thuốc hạ sốt đi rồi đưa anh ta về phòng nghỉ ngơi.”

Tần Lễ Sơ vẫn không ngừng lại.

“Để anh bù đắp cho em.”

“Để anh chăm sóc em.”

“Em xảy ra tai nạn xe, đều là do anh không tốt.”

Bạch lão gia hiếm khi cất cao giọng: “Tai nạn xe gì? Bé con, cháu gặp tai nạn giao thông? Đây là chuyện từ lúc nào? Vì sao lại không nói cho ông ngoại biết? Tai nạn xe ở đâu?”

Trong lòng Tử Lộc lộp bộp.

Cô nói: “Không có, chỉ mới là chuyện của một hai tháng trước. Một chiếc xe đi ngang cọ qua, bị thương ngoài da một chút, khử trùng băng bó mấy ngày là khỏi rồi ạ.”

Cô duỗi chân, lắc tay: “Ông ngoại xem đi, hiện giờ cháu vẫn tung tăng nhảy nhót, hiểu nhiên không có chuyện gì, như chưa từng gặp tai nạn xe. Chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, ông đừng nghe anh ta nói bừa. Anh ta có lẽ đang nằm mơ thôi.”

Nhưng Tần Lễ Sơ thật sự không cho cô mặt mũi.

“Em bị mất trí nhớ cũng là do anh không tốt.”

Tử Lộc: Cầu xin anh đừng sám hối nữa!

Bạch lão gia: “Mất trí nhớ?”

Tử Lộc há miệng nói: “Không…”

Đọc Full Tại Truyện Full

Bạch lão gia ngắt lời cô: “Không đụng vào đầu, sao có thể mất trí nhớ? Bé con, đừng nói dối ông ngoại. Rốt cuộc là sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tử Lộc nghẹn họng, chỉ biết cố gắng trấn an: “Trước đó cháu ra nước ngoài du lịch, không chú ý nhìn đường, bị xe ô tô quẹt qua, hơi bị chấn động não, sau đó mất trí nhớ một khoảng thời gian ngắn. Bây giờ đã tốt rồi, không có việc gì, thật sự có thể nhảy nhót lung tung.”

Tử Lộc hận không thể biểu diễn xiếc ngay trước mặt lão gia tử để chứng mình chính mình đang rất khỏe mạnh.

Nhưng lão gia tử chỉ tin tưởng báo cáo kiểm tra, nghiêm khắc nói: “Liên quan tới não bộ không phải là chuyện nhỏ. Não chấn động có thể nặng có thể nhẹ. Ông không tin được bệnh viện ở Bắc Kinh. Sáng mai cháu tới bệnh viện kiểm tra toàn diện, báo cáo kiểm tra ở Bắc Kinh cũng cho bác sĩ bên này xem một lần, kiểm tra nào không cần làm thì không làm.”

Tử Lộc: “Cháu không mang báo cáo kiểm tra.”

“Bệnh viện nào? Bác sĩ nào thực hiện? Bạch Lục, mau đi lấy báo cáo.”

Bạch lão gia chống quải trượng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Tần Lễ Sơ.

Tử Lộc sợ chồng cũ của cô lại nói ra lời kinh người nữa, bèn nói: “Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ đi ngay. Hiện tại đã khuya rồi, ông đi nghỉ ngơi đi ạ. Ngày mai cùng cháu tới bệnh viện kiểm tra.”

Bạch lão gia “ừ” một tiếng, nhưng không rời đi.

Ông ấy nhìn chằm chằm Tần Lễ Sơ đang nằm hôn mê trên sô pha một hồi, xác nhận anh không còn gì nói tiếp, mới để Bạch quản gia đưa mình về phòng ngủ.

Tử Lộc thở phào một hơi.

Cô để người hầu giải tán, bác sĩ Sài đi kê đơn thuốc cho Tần Lễ Sơ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tử Lộc im lặng nhìn Tần Lễ Sơ.

Đột nhiên, Tần Lễ Sơ cầm lấy tay cô, anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô.

Tần Lễ Sơ chậm rãi bẻ ngón tay của anh ra, tách từng ngón từng ngón, sau đó rút tay về, đứng lên rời đi.

Nền tảng sức khỏe của Tần Lễ Sơ vốn rất tốt, sốt cao cũng không cần truyền nước, chỉ cần uống thuốc hạ sốt một lần là hôm sau đã khỏe mạnh như thường, như  thể người hôm qua ốm yếu tới ngất xỉu không phải là anh.

Nhưng vết thương do bị roi mây quất vẫn còn đau âm ỉ.

Anh cũng không thèm để ý, mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách. Có người hầu chào hỏi với anh, ánh mắt hơi kỳ lạ.

Không bao lâu sau, Tần Lễ Sơ đã gặp Bạch quản gia.

Anh hỏi: “Tử Lộc dậy rồi sao?”

Ánh mắt Bạch quản gia nhìn anh cũng có chút kỳ lạ: “Đại tiểu thư đã dậy từ sớm rồi ạ.”

Tần Lễ Sơ không nhớ rõ lắm chuyện sau khi ngất xỉu, lại hỏi: “Cô ấy đi đâu vậy?”

“Đi bệnh viện.”

Tần Lễ Sơ giật mình hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch quản gia nói: “Tối qua ngài sốt cao ngất xỉu, nói mê lộ ra không ít chuyện. Lão gia tử sau khi biết chuyện liền bắt đại tiểu thư tới bệnh viện làm kiểm tra một lần nữa.”

Tần Lễ Sơ không hề có ấn tượng gì với chuyện này.

Đối với những gì xảy ra đêm qua, anh chỉ nhớ rõ Tử Lộc nhắc nhở anh hết lần này tới lần khác, muốn anh rời xa cuộc sống của cô, không hy vọng giữa hai người còn bất kỳ quan hệ gì,

Anh cảm nhận được Tử Lộc bài xích mình.

Tần Lễ Sơ nghĩ, chỉ cần Tử Lộc chưa khôi phục ký ức, anh vẫn còn có thể nỗ lực một phen.

Bạch quản gia hỏi: “Tổng giám đốc Tần, ngài phải đi sao? Tôi đưa ngài ra ngoài?”

Tần Lễ Sơ nói: “Được, phiền chú.”

Bạch quản gia trực tiếp đưa Tần Lễ Sơ tới sân bay.

“Tạm biệt, tổng giám đốc Tần.”

Tần Lễ Sơ chợt hỏi: “Cô ấy đi kiểm tra ở bệnh viện nào?”

Bạch quản gia nói tên.

Tần Lễ Sơ: “Đưa tôi tới bệnh viện đó, tôi muốn nhìn xem một chút.”

Bạch quản gia yên lặng quan sát Tần Lễ Sơ, đáp vâng.

Tuy lão gia tử nói không được giúp, nhưng đứng từ xa nhìn, hẳn là cũng trong phạm vi cho phép.

Bạch quản gia lại đưa Tần Lễ Sơ tới bệnh viện, ông ấy gửi tin nhắn dò hỏi xong liền ngẩng đầu nói với Tần Lễ Sơ: “Đại tiểu thư đã ở văn phòng của chủ nhiệm Lý Minh Lam, lầu 3 tòa nhà số 2.”

Tần Lễ Sơ nói: “Cảm ơn.”

Anh tìm được tòa nhà số 2, đi lên cầu thang.

Văn phòng của Lý Minh Lam rất dễ tìm.

Anh nhấc chân đi tới gần.

Cửa văn phòng không đóng.

“…Từ phim chụp cho thấy, trong não của cô vẫn còn máu bầm, lời khuyên mà chúng tôi đưa ra cũng giống với bên Bắc Kinh. Trước tiên cứ từ từ, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự tan. Ký ức của cô cũng đã khôi phục, không có ảnh hưởng gì tới sinh hoạt bình thường, cô có thể xem nó như không tồn tại.”

Tử Lộc hỏi: “Chuyện tôi mất trí nhớ có liên quan gì tới máu bầm trong não không?”

“Cô khôi phục ký ức nhưng máu bầm vẫn không tan, có khả năng cao là do vấn đề tâm lý. Tôi kiến nghị cô nên đi tới khoa tâm lý tìm bác sĩ.”