*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Meimei
Lục Cảnh Hành tự giễu cười, đó mới chính là buổi đi chơi của tuổi trẻ. Kiều Gia Thuần quả nhiên vẫn thích hợp có một bạn trai tuổi trẻ giống như vậy, như vậy mới có thể đi chơi, vui vẻ ở cùng một chỗ với nhau. Nếu đổi lại người đó là anh, anh không cách nào tưởng tượng ra mình sẽ phải mang cái cài loài động vật nào, tay thì cầm kẹo đường, giúp bạn gái chụp ảnh.
Nhưng mà trong lòng anh lại quả thực không dễ chịu. Anh cảm thấy kì quái, tại sao lại không dễ chịu, bây giờ người mang cài đầu hình động vậy ngây thơ, chụp ảnh cho bạn gái, thậm chí trên tay còn cầm kẹo đường ăn, người làm những hành động ngu xuẩn đó cũng không phải là anh.
Lúc này, ánh mắt của Kiều Gia Thuần lơ đãng nhìn thấy Lục Cảnh Hành.
Người qua lại đông như vậy, vốn dĩ cô không nên nhìn thấy anh. Cho dù anh xuất hiện ở nơi này, cô cũng không thể liếc mắt một cái là đã nhìn thấy anh. Ai bảo anh cao như vậy, đứng ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy, như hạc trong bầy gà. Ai bảo anh đẹp trai như vậy, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Kiều Gia Thuần thấy Lục Cảnh Hành nở nụ cười mỉa mai. Anh đang cười cái gì, là cười cô ngây thơ sao?
Đúng vậy, từ trước đến nay, Lục Cảnh Hành đều chê cười cô ngây thơ, luôn nói cô quá nhỏ tuổi so với anh, thật ra thì cũng không nhỏ lắm. Luôn chê cười cô ngây thơ cho nên sẽ luôn không muốn cùng cô đi chơi công viên, cũng không muốn cùng cô chụp ảnh.
Lý Tuấn thấy Kiều Gia Thuần sững sờ nhìn về phía xa, anh liền nhìn theo tầm mắt của cô.
Trí nhớ của anh rất tốt cho nên đối với người đàn ông phía đối diện này, anh rất có ấn tượng. Trước đây anh đã từng nhìn thấy Gia Thuần và anh ta cùng ăn cơm với nhau trong một nhà hàng, lúc đó cô ấy nói anh ta là bạn trai của cô.
Lý Tuấn muốn mở miệng nói thì Kiều Gia Thuần kéo cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi, em muốn chơi trò trượt nước.”
Lý Tuấn bị Kiều Gia Thuần kéo đi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Lục Cảnh Hành. Lý Tuấn không ngốc, nhìn ánh mắt của hai người này anh cũng có thể đoán ra được có chuyện gì đó. Trước kia Kiều Gia Thuần cự tuyệt anh thì cô nói cô đã có nguwoif mình thích, anh đại khái cũng có thể biết một ít, chỉ là anh không muốn nói thẳng ra với cô mà thôi.
Lúc Lục Cảnh Hành nhìn bóng người Kiều Gia Thuần biến mất trong đám đông, thì Viên Mộng dắt Bối Bối trở lại, trên tay Bối Bối cầm một cây xúc xích nướng, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nhìn ăn rất ngon.
Thật ra Viên Mộng cũng nhìn thấy Kiều Gia Thuần nhưng cô cố ý đứng đợi ở phía xa rồi mới đi đến. Cô thấy mình là một người phụ nữ hiểu biết, sẽ không làm cho mọi người tăng thêm sự lúng túng.
Viên Mộng vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Lục Cảnh Hành hồi hồn: “Không có gì.”
Bối Bối đang nghiêm túc ăn xúc xích nướng thì ngẩn đầu nói: “Mẹ, con muốn chơi nhà nhún.”
Viên Mộng đưa con trai đi chơi nhà nhún, Lục Cảnh Hành ngồi trên ghế dài chờ.
Anh nhớ tới lúc nãy Kiều Gia Thuần nhìn anh một cái rồi kéo người đàn ông kia đi, dáng vẻ giống như giận không chỗ phát tiết. Anh cầm di động lên rồi lại buông xuống. Cuối cùng giống như đã quyết định xong, anh cầm điện thoại lên bấm gọi cho Kiều Gia Thuần. Qua một lúc lâu, lúc mà anh cho là Kiều Gia Thuần sẽ không bắt máy thì điện thoại thông.
“A lô.” Là thanh âm của Kiều Gia Thuần.
“Em lúc nào thì đến lấy đồ của mình đi?”
Nghe thanh âm của Lục Cảnh Hành giống như anh đang tức giận, Kiều Gia Thuần không biết ai lại đi chọc giận anh. Bất quá anh dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô, cô cảm thấy có chút mất hứng.
Chuyện chuyển đồ đi, lúc đầu do không có tâm tình, lại sợ tức cảnh sinh tình mà thêm khổ sở, sau nhớ đến chuyện này, suy nghĩ khi nào thì qua dọn đồ đi thì lại đột ngột lên núi chơi, sau đó lại bận rộn chuẩn bị hôn lễ, nên cô liền đem chuyện này quên mất. Tính ra cũng một thời gian rồi, lâu như vậy mà không đến dọn đồ cũng không nói gì, vì vậy Kiều Gia Thuần nói: “Vậy lúc nào thì có thể đến?”
“Hai ngày nữa, trước khi qua thì gọi điện thoại cho anh.”
Kiều Gia Thuần muốn mở miệng nói được thì đầu bên kia đã dập máy.
—
Viên Mộng rửa sạch trái vải, dùng dĩa thủy tinh đựng chúng rồi đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng khách.
Lục Cảnh Hành đang nghe điện thoại: “Vâng, gần đây có chút bận, không thể qua thăm bà… Hai ngày nữa con sẽ đến, bà có muốn ăn gì không …Ừ, không sao …. Tốt … Ừ.”
Lục Cảnh Hành cúp điện thoại, Viên Mộng hỏi: “Là bà nội sao?”
Lục Cảnh Hành nói ừ.
Viên Mộng mỉm cười hỏi: “Bà nội gần đây có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Bà nội ở một mình có tịch mịch không?”
“Bà mỗi ngày đều chăm sóc hoa, nghiên cứu đồ cổ, có lúc thì tự mình nấu cơm, làm sao thấy tịch mịch?”
Viên Mộng tiếp tục mỉm cười: “Cậu cùng Hành Chỉ ai cũng không chịu kết hôn, bà nội không thúc giục sao? Tớ biết bây giờ người già đều thúc giục vãn bối nhanh nhanh kết hôn, vãn bối không kết hôn, buổi tối họ đều ngủ không ngon.”
“Bà nội không giống như những người già kia.” Lục Cảnh Hành nói xong thì lấy máy tính xách tay bên cạnh qua, bắt đầu đem công việc còn thừa lại làm cho xong.
“Như vậy a.” Vẻ mặt Viên Mộng có chút lúng túng. Chuyện kết hôn cô đã ám chỉ đến mức độ này chắc Lục Cảnh Hành hẳn cũng rõ ràng đi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của anh, tựa hồ như anh không nhận ra.
Viên Mộng biết bây giờ đàn ông càng có tiền thì càng không muốn kết hôn, có lẽ Lục Cảnh Hành cũng như vậy.
Rất nhiều cô gái gặp phải kiểu người đàn ông như thế này thì sẽ mù quáng tự tin rằng bản thân mình là ngoại lệ, mình có thể làm thay đổi ý định của anh ta, tự cho bản thân mình có điều đặc biệt, để cho anh ta cam tâm tình nguyện đi đến hôn nhân. Nhưng Viên Mộng không phải là một tiểu cô nương mơ mộng, cô thanh tỉnh và thực tế. Cô sẽ không ngây thơ cho rằng một người đàn ông ưu tú lúc gặp gỡ thì không muốn kết hôn nhưng mười năm sau lại cùng kết hôn với cô.
Nếu quả thật muốn chờ mười năm, chờ đến lúc anh ta muốn kết hôn thì lúc đó cô đã già yếu, làm sao có thể so sánh với một tiểu cô nương phấn nộn được.
Trong phòng bếp, Viên Mộng lấy điện thoại di dộng bỏ trong tạp dề ra, một lần nữa xem tin nhắn weixin mà chồng cũ gửi cho cô.
“Mộng Mộng, bây giờ anh rất nhớ em, nhớ Bối Bối. Anh đã chia tay người phụ nữ kia, bây giờ anh mới biết cô ta là một người đàn bà hư hỏng. Mộng Mộng, lúc nào có thể cho anh gặp Bối Bối một lần được không? Anh rất nhớ Bối Bối, nhớ em. Anh rất hối hận, thật, anh hận không thể đánh chính bản thân mình lúc trước bị ma quỷ ám.”
Dù sao trước đây cũng là người cùng chung chăn gối với mình, Viên Mộng có chút xúc động sau khi đọc tin nhắn của chồng trước.
Nhớ đến những việc nhỏ cùng chung sống trước đó, nhớ đến lúc anh ta biết cô mang thai thì thập phần cao hứng ôm cô, cũng từng cẩn thận bồi cô lúc cô sinh con, còn anh lúc nhìn đứa bé ra đời thì mừng rỡ như điên, cười khúc khích suốt ngày. Lòng người cũng là thịt, Viên Mộng có chút dao động. Cô nhớ đến lời mẹ cô nói, dù anh ta có vô liêm sỉ như thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn là cha của Bối Bối, là người đàn ông tốt nhất trong lòng Bối Bối. Nghĩ đến Bối Bối, nghĩ đến con trai bảo bối của cô, lòng Viên Mộng mềm mại hơn.
“Mẹ.” Trong phòng ngủ truyền đến thanh âm của đứa bé.
Viên Mộng đi vào. Bối Bối đang cầm một quyển truyện cổ tích đứng cạnh giường. Cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ Bối Bối phải nghe kể chuyện mới ngủ được.
Viên Mộng dựa người vào đầu giường, đem con ôm vào ngực, bắt đầu đọc truyện cổ tích cho nó nghe, dỗ nó ngủ. Lúc Viên Mộng đọc đến câu chuyện thứ hai thì đứa bé đã ngủ.
Viên Mộng dè dặt đặt con nằm trên giường, kê gối và đắp chăn lại cho nó, sau đó rón rén rời khỏi giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Lục Cảnh Hành cũng vừa mới hoàn thành công việc, anh đem máy tính xách tay đóng lại.
Viên Mộng đi đến, ôm lấy Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành hỏi: “Bối Bối đã ngủ chưa?”
“Ừ.” Viên Mộng nói, đồng thời cô buông tay ra.
Lục Cảnh Hành cúi đầu, hai người từ từ tiến sát gần nhau, hai tay anh đặt trên vai Viên Mộng.
Lúc này từ trong phòng phủ tuyền đến tiếng khóc vang dội. Viên Mộng giống như lính cứu hỏa phản ứng nhanh nhạy, cơ hồ trong tích tắc xoay người chạy vào phòng ngủ.
Hai tay Lục Cảnh Hành vốn đang khoác lên vai Viên Mộng giờ rủ xuống, anh đỡ trán, chút tâm tư lúc nãy giờ hoàn toàn biến mất, không khí mờ ám lúc nãy giờ không còn.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Viên Mộng: “Cục cưng, sao vậy?”
“Mẹ, con mơ thấy ác mộng.”
Sau đó là thanh âm Viên Mộng nhẹ nhàng dỗ con trai.
Mười lăm phút sau, Viên Mộng đi ra.
Lục Cảnh Hành đứng lên: “Anh đi về đây.”
Viên Mộng giữ lại: “Hôm nay đừng về, trễ như vậy mà.”
Lục Cảnh Hành nói: “Có lẽ anh nên trở về.”
“Vậy cũng tốt.” Viên Mộng có chút tiếc nuối.
Lục Cảnh Hành ôm Viên Mộng một chút rồi rời đi.
Anh về nhà, tắm, sau đó đi ngủ.
Trong giấc mơ, anh ôm một người phụ nữ da nhẵn bóng, môi của người đó rất mềm, giống như quả dâu tây vậy. Hai tay của anh đặt trên ngực của người phụ nữ đó, một cảm giác tê dại kích thích thần kinh của anh. Eo của người phụ nữ đó rất nhỏ, anh nắm eo của người phụ nữ đó, chuẩn bị tiến vào.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, anh bị thức tỉnh.
Tiếng sấm lại vang lên hai tiếng, sau đó là tiếng mưa rơi rất to.
Lục Cảnh Hành không nhịn được mắng thành tiếng.
Anh sờ lên trán mình, toàn là mồ hôi hột, cả người anh cũng dính dính ẩm ẩm mồ hôi.
Đèn nhỏ trong góc phòng trước đó anh quên tắt, bây giờ anh lười mở đèn phòng lên, nên men theo chút ánh sáng yếu ớt từ đèn nhỏ ngồi dậy, đi đến tủ áo quần. Anh muốn đổi một bộ quần áo khác.
Màu đỏ, màu vàng, màu xanh dương, còn có họa tiết hoa nho nhỏ, quần áo treo trong tủ màu sắc phong phú mà diễm lệ. Không, đây không phải là tủ quần áo của anh. Đây là tủ quần áo của Kiều Gia Thuần.
Đối diện với ánh mắt của anh là một cái váy màu đỏ bằng lụa rũ xuống. Lục Cảnh Hành lấy cái váy này ra, anh nhận ra đây là cái váy mà Kiều Gia Thuần hay mặc lúc ngủ.
Anh nhớ đến dáng vẻ của Kiều Gia Thuần lúc mặc nó. Váy dài đến ngang giữa đùi của cô, lúc cô mặc nó sẽ mang theo một kiểu quyến rũ thành thục nhưng cũng có mấy phần khí tức của thiếu nữ trẻ trung. Anh sờ cô một chút thì cô liền cười khanh khách kêu nhột. Lúc anh tiến vào cô thì cô anh ninh, không biết là bởi vì đau đớn hay vui vẻ.
Anh nhớ tới biểu tình của cô lúc ở trên giường, quyến rũ mà ngây thơ. Anh nhớ đến lúc anh ở bên trong cô, vì anh luật động, cô chống đỡ hết nổi mà thở dồn dập. Anh nhớ lúc cô thở hổn hển hỏi anh xong chưa, anh nhớ lúc cô cau mày cầu xin anh nhẹ một chút.
Nghĩ vậy, anh liền cứng.
Lục Cảnh Hành đứng trước tủ quần áo, trong tay cầm cái váy kia, không biết đang do dự cái gì.
Một lúc sau, anh cuối cùng cũng đóng cửa tủ áo quần lại, thời gian lâu như vậy quần áo trên người anh cũng khô rồi.
Nắm chặt cái váy ngủ kia, anh khó khăn mở miệng tự an ủi tiểu đệ đệ của anh.
Thật may, thật may ánh đèn mờ tối — bóng tối có thể che giấu hết thảy.
Cùng lúc đó, Kiều Gia Thuần về nhà.
Đêm đã khuya, cô mới vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô nằm dài trên giường, dùng chăn mỏng bao lấy mình.
Cô sờ sờ gò má, tựa hồ có chút nóng.
Cô nhớ tới lúc lái xe trở về, nửa đường thì trời mưa, thật may lúc đó mưa không lớn, chỉ mưa nhỏ nhỏ nhưng không ngừng. Cô về đến nhà thì cảm thấy mặt nóng bừng, lén lén lút lút mở cửa vào nhà, cô không muốn đêm hôm khuya khoắc còn đánh thức bố mẹ. Có điều lúc cô đi từ nhà vệ sinh ra đang lên lầu thì mẹ cô đã tỉnh dậy phát hiện ra cô rồi.