Hoa Nguyên

Chương 11




Tống Minh Hoa đã hiểu rõ.

Nàng liền biết. Thời đại này hôn nhân hoàn toàn là do phụ mẫu mai mối, con cái về căn bản là không có quyền xen mồm vào. Nam nữ trên bảy tuổi mà lén lút gặp riêng trao nhận khi chưa có hôn phối, càng bị cho là đồi phong bại tục, bại hoại thanh danh, ô nhục gia môn. Như Triệu đại công tử trong lần bọn họ đi dâng hương, cũng chỉ là nhìn thấy sườn mặt Đại tỷ tỷ sau lớp mạng che mặt. Tống Minh Hoa kì thực rất tò mò. Nàng đã biết cái mạng che mặt đó. Nó không như những cái mạng che mặt trong phim cổ trang, mỏng như cánh ve, người ta đeo lên chủ yếu là để làm màu, mà nó là tấm vải dày đục hàng thật giá thật, độ dày và đậm màu đủ để người ta chỉ có thể nhìn mắt của nhau, tuyệt nhiên không thể nhìn rõ bên dưới ngũ quan nó vuông tròn ra làm sao. Chỉ nhìn một cái sườn mặt mơ hồ, thế mà đã đem lòng yêu mến? Tống Minh Hoa sâu sắc hoài nghi khả năng đáng tin cậy của loại yêu mến này.

Dương quốc coi trọng quy củ từ xưa đến nay. Nam nữ xa lạ không huyết thống chí thân trên bảy tuổi, trừ việc bên nữ phải che mặt bằng mạng che mặt ra, còn phải thêm một cây quạt tròn che lên mặt và cách nhau khoảnh cách tầm hai mét. Dưới một đám luật lệ hà khắc như vậy, bỗng nhiên lòi ra Triệu đại công tử "nhìn thấy sườn mặt từ xa, đem lòng yêu mến", cũng là dị loại. Tống Minh Loan đoán, Triệu đại nhân làm người tương đối khai sáng, thấy nhi tử gặp được người thương, mà người thương này có gia thế xuất thân cũng không tệ lắm, bèn dứt khoát đồng ý. Trái lại, Bình Dương quận chúa làm một người đủ tiêu chuẩn phụ nữ cổ đại, đối với cái "nhất kiến chung tình" của Triệu đại công tử không quá tán đồng, lại đã sắp đặt một mối hôn sự cho nhi tử từ trước, nàng không ngay lập tức phản đối, mà nói là sẽ suy xét suy xét, coi như cũng đã nể mặt ý kiến của Triệu đại công tử.

Diệp phu nhân lại nói tiếp.

"Sinh thần Vĩnh Lạc Hương quân, là vào ngày mùng năm tháng hai, tức là ba hôm nữa. Cha của ngươi, ta, lão thái thái, đại ca ca của ngươi, tất cả chúng ta đã điều tra kĩ càng, cuối cùng nhất trí cho rằng mối hôn sự với Triệu gia công tử là một mối hôn sự không tồi. Ta nói trước cho ngươi chuyện này, không phải bảo ngươi hôm đó phải biểu hiện thật tốt để lọt vào mắt xanh của Bình Dương quận chúa. Ta nói cho ngươi chuyện này, là muốn ngươi đến hôm đó tự mình cảm nhận, sau đó lại dùng phán đoán của mình để đưa ra quyết định."

Tống Minh Hoa không cảm thấy bất ngờ lắm. Từ khi cuộc trò chuyện này bắt đầu nói đến Bình Dương quận chúa, nàng cũng đã mơ hồ đoán ra mục đích của Diệp phu nhân.

Tuy nói là hôn nhân do cha mẹ mai mối, Triệu gia cũng rõ ràng là một mối hôn sự tốt, nhưng rốt cuộc, tình yêu và sự tin tưởng của Diệp phu nhân dành cho Tam tỷ tỷ vẫn lớn hơn tất cả. Quy củ là chết, người là sống, chuyện này cũng không phải là pháp luật ép con người ta phải tuân theo một trăm phần trăm.

Tống Minh Loan hơi hơi mỉm cười đáp.



"Mẫu thân yên tâm. Nữ nhi nhất định sẽ đưa ra quyết định đúng đắn."

Diệp phu nhân ôn hòa mỉm cười. Tống Minh Hoa cũng tự mình mỉm cười một cách hài lòng.

Sau đó, lớp học lại buồn tẻ bắt đầu. Diệp phu nhân và Tống Minh Loan hết viết sách lại đàm đạo văn chương. Tống Minh Hoa thì đánh đàn một hồi, vẽ tranh một hồi, cuối cùng còn chạy ra cửa sổ mưu toan bắt chim. Tất nhiên là không sờ được cái đuôi con chim, chứ đừng nói là bắt được hay không. Cuối cùng, nàng là nghe tỷ tỷ và mẫu thân đàm đạo văn chương mà ngủ gật mất.

Diệp phu nhân nhìn ngủ ngon lành trên bàn tiểu nữ nhi, ngước lên liền bắt gặp đại nữ nhi đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, động tác mềm nhẹ giúp tiểu nữ nhi chỉnh sửa động tác sao cho khi tỉnh dậy không bị tê tay mỏi cổ nhiều.

Đại nữ nhi và tiểu nữ nhi vẫn luôn có một mối quan hệ tốt, nàng là biết đến. Diệp phu nhân ở trong lòng nhẹ nhàng uất thiếp.

Nàng nhìn đại nữ nhi mặt mày ôn nhu trìu mến, lại bất giác nghĩ đến thời còn ở khuê phòng của mình. Tỷ tỷ cùng phụ cùng mẫu của nàng từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, thứ muội thứ tỷ lại chỉ biết nịnh nọt vô nghĩa, cuộc sống trôi qua cũng không có cái gọi là thích ý thoải mái. Đến khi lấy chồng thành thân, chỉ được vài năm đầu miễn cưỡng coi như hạnh phúc viên mãn, còn lại từ khi sinh ra Anh nhi, nàng lại trở lại cái cuộc sống bí bách khó chịu y hệt hồi còn là Bá phủ đích nữ. May mắn sau này nàng lại mang thai Loan nhi và Hoa nhi. Ba đứa con có thể nói là điều đắc ý nhất của nàng. Đại nhi tử tài mạo đủ cả, ổn trọng chăm chỉ, nỗ lực học tập. Đại nữ nhi lại như một phiên bản thu nhỏ của đại nhi tử, cơ hồ là không cần nàng nhọc lòng. Chỉ có tiểu nữ nhi, không biết giống ai, từ nhỏ đã hiếu động nghịch ngợm, lớn lên cũng thông minh hiểu chuyện, nhưng cũng không phải "hiểu chuyện" của đại nữ nhi, mà là "hiểu chuyện" của riêng con bé. Con bé bề ngoài vẫn làm tạm đủ quy tắc lễ nghi, nhưng ở địa bàn của mình thì không chút nào khách khí lộ ra bản tính của mình. Tác phong tuy tiết chế nhưng nơi chốn lộ ra tiêu sái phóng khoáng. Diệp phu nhân vốn dĩ nên ngăn cản và uốn nắn ngay từ đầu, nhưng khi nhìn tiểu nữ nhi béo nộn nộn khuôn mặt nhỏ, nàng lại chần chờ.

Cuộc đời của một tiểu thư khuê các buồn tẻ nhạt nhẽo, bị trói buộc và đè nén tứ phía, giống như nàng, cả đời căn bản không từng khi nào thực sự tự tại thoải mái. Nếu tiểu nữ nhi đã có lối sống tiêu sái vui sướng như vậy, cớ gì nàng phải thay đổi?

Nàng không bảo hộ được cuộc đời của chính mình vui vẻ tự do, vậy thì bảo hộ được cuộc đời của tiểu nữ nhi cũng tốt, không cần phải nhọc lòng bận tâm đến cái quy củ quy tắc mệt mỏi đó. Diệp phu nhân thậm chí còn lạc quan mà nghĩ, tiểu nữ nhi đã tốt hơn nhiều so với tỷ tỷ ruột thịt kiêu ngạo ương ngạnh của nàng.