Hoa Nguyên

Chương 6




Tống gia có cả thảy một vị phu nhân, ba vị tiểu thiếp, bảy vị tiểu thư, ba vị công tử. Tuy là nhà không có tước vị để mà tranh giành quyền kế thừa, cũng có gia sản tích cóp hai đời, vẫn có ích lợi để mà tranh đấu.

Ví dụ như phân lệ mỗi tháng trong nhà của thứ nữ là một lượng bạc, đích nữ là ba lượng bạc, di nương là 33 quan tiền, phu nhân là năm lượng bạc, thứ tử là hai lượng bạc, đích tử là năm lượng bạc. Trường An thành có bốn nhà làm trang sức nổi tiếng nhất: Linh Lung Thất, Vạn Bảo Các, Tuyên Minh Các, Ngọc Chương Thất. Tống Minh Chi vào đầu năm qua lễ cập kê, Xuân di nương đã đặc biệt đặt mua một bộ trang sức bằng bạc ở trong Linh Lung Thất, giá hai trăm lượng bạc để tặng cho nàng. Xuân di nương mới lên làm di nương được mười lăm năm. Với phân lệ tháng nào cũng lấy đều đều của nàng, cứ cho là hồi còn làm nha hoàn có tích cóp thêm đi chăng nữa, cũng không thể nào có hai trăm lượng bạc trong vòng mười lăm năm. Đó là còn chưa kể một đống y phục đồ trang sức đồ trang điểm mà nàng ta mặc hằng ngày, những thứ đó đều là tiền, nhưng tiền có thể kiếm được ở đâu ra?

Đương nhiên là từ sự sủng ái của Tống Phong, tra cha.

Tống Phong lão cha tuy rằng mới được thăng quan lên hàm Tòng ngũ phẩm năm ngoái, nhưng là hắn cũng đã làm quan Chính lục phẩm, Tòng lục phẩm lần lượt là ba năm và hai năm. Quan Chính lục phẩm và Tòng lục phẩm mỗi tháng có lương lần lượt là sáu mươi và năm mươi lăm lượng bạc, cộng thêm gia sản từ đời trước lão thái công Tống Hoàn để lại, cành mẹ đẻ cành con buôn bán thêm vào, rõ ràng là cũng rất giàu. Tống Phong lão cha tuy rằng không có tiếng keo kiệt, nhưng hắn cũng sẽ không vung tiền như nước, còn có tật có mới nới cũ. Thẩm di nương và Xuân di nương cùng Lộ di nương có thể nói là dùng ra cả người thủ đoạn để tranh giành sủng ái, tăng địa vị trong nhà, moi tiền.

Nhưng cũng chưa từng thực sự xảy ra chuyện lớn gì, ít nhất là Đại phòng. Mẫu thân của nàng xuất thân cao quý, con cái đầy đủ, còn được Tống lão thái thái yêu mến, cho dù Tống Phong lão cha đã sớm không đến phòng của mẫu thân ngoài mùng một và mười lăm, thân phận và địa vị của Đại phòng vẫn sừng sững không ngã. Nhị phòng Xuân di nương, Tam phòng Thẩm di nương và Tứ phòng Lộ di nương sau nhiều năm đấu đá giờ cũng đã hình thành thế vạc ba chân kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Mẫu thân của Tống Minh Hoa vừa nói xong, Lộ di nương đã vẻ mặt cung kính nói.

"Đa tạ phu nhân quan tâm, nô tì chăm sóc tiểu Sương là việc hẳn là."

Ở Tống gia, địa vị ở trong nhà của Đại phu nhân là tuyệt đối. Di nương, cho dù có được sủng ái hay không cũng phải tự xưng nô tì, lấy làm tôn kính.

Lộ di nương đáp xong, mọi người lại ai nấy ngồi ở chỗ mình mà im lặng. Trong phòng không có một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt của mọi người. Tống Minh Hoa có chút nhàm chán chống tay vào cằm.

"Trong nhà ta năm nay có tới ba vị cô nương đều đã qua lễ cập kê." Mẫu thân của nàng vẫy vẫy tay. Năm cái nha hoàn hành lễ lui ra. "Còn tiểu Sương cũng là một tháng nữa liền đã là cô nương lớn, mọi người đều đã trưởng thành, sắp thành gia lập thất hết rồi, nhìn các ngươi ai nấy đều thông minh hiểu lễ nghĩa, ta cũng thấy rất yên tâm."

Mẫu thân của nàng vừa dứt lời, ngồi ở trong phòng các di nương tiểu thư đều nhu thuận mỉm cười, Thẩm di nương cầm quạt tròn yêu kiều che miệng cười nói.



"Nhờ phu nhân quan tâm dạy dỗ, việc hôn sự của Kiều nhi, còn cần phu nhân nhọc lòng rồi."

Lộ di nương cũng đi theo phụ họa.

"Thẩm tỷ tỷ như đang nói hộ lòng nô tì vậy, phu nhân nhân đức hiền hậu, là phúc lớn của chúng nô tì và bọn nhỏ."

Chỉ có Xuân di nương là không nói gì, nhu nhược yếu đuối nắm khăn tay ngồi ở ghế, thẹn thùng xấu hổ, liễu yếu đào tơ.

Các vị tiểu thư thấy mẫu thân của mình đều đã mở miệng vuốt mông ngựa, ai nấy đều vẻ mặt ngoan ngoãn nhu thuận hơi hơi cúi đầu, hai tay để ở đùi. Tống Minh Loan tuy không nằm trong số đó, nhưng nàng xưa nay lễ nghi không từng buông lơi, cũng là sống lưng thẳng tắp, khóe môi ngậm cười, chỉ có Tống Minh Hoa ỷ vào đang ở địa bàn của mình, vẫn là bộ dáng thả lỏng như ban đầu.

Từ gian nhà trong đi ra năm cái nha hoàn khi nãy vừa đi vào. Mỗi người cầm một cái khay, trong đó có ba người cầm cái khay đựng hai tách trà, hai người bưng cái khay có một tách trà. Tách trà nào cũng có kích thước và hình dạng như nhau: bằng sứ men xanh, có nắp đậy, được đặt trên một cái đĩa tròn màu trắng sứ. Bọn họ bưng trà lên, lại đặt vào từng bàn một. Tống Minh Hoa cũng được một tách trà. Nàng bưng lên mở nắp ra, liền thấy bên trong tách trà là màu hồng đục tỏa ra hương thơm béo ngậy, rõ là không phải những thứ trà mà mọi người hay uống, là dành riêng cho nàng trà sữa.

Tống Minh Hoa cười tủm tỉm uống lên một ngụm. Vị trà hơi đắng hòa quyện với vị sữa beo béo, thêm vị ngọt ngào vừa phải của đường, tuy không có nhiều topping kèm theo như ở hiện đại, nhưng hương vị cũng là không thể bắt bẻ.

Thật ngon.

Ngồi ở bên cạnh Tống Minh Hoa Tống Minh Loan uống một ngụm trà rồi đặt xuống bàn nhỏ bên cạnh. Vì người ở trong phòng không ai nói chuyện, nàng có thời gian rảnh rỗi quay sang ngắm Tống Minh Hoa.

Chỉ thấy thiếu nữ nhỏ vẻ mặt hưởng thụ uống trà, một đôi mắt mèo hơi hơi nheo lại, hai má phúng phính nho nhỏ phồng lên, đáng yêu cực kỳ.

Tống Minh Loan hơi hơi mỉm cười mà nhìn muội muội, ánh mắt trìu mến.