Họa Phố

Quyển 10 - Chương 13




“Dập đèn ——”

Âm thanh kia không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ rõ ràng truyền vào tai từng người trong Đăng Lữ.

So với việc đốt đèn cần người đi từng tầng từng tầng châm lửa, thì dập đèn đỡ tốn công tốn sức hơn nhiều, toàn bộ đèn lồng như nhận lấy mệnh lệnh “dập đèn”, từ tầng dưới chót tòa lầu chạy dài lên trên, từng tầng từng tầng tắt đi theo thứ tự.

Tình cảnh trước mắt cảm tưởng như một nghi thức đầy thần thánh, khiến tất cả mọi người bỗng chốc đều im lặng, dõi mắt nhìn theo ánh sáng từ dưới chân lên đỉnh đầu dần dần biến mất, tự mình nếm trải quá trình bị bóng tối vây lấy.

Cũng không biết qua bao lâu, La Bộ mới lắp bắp lên tiếng: “Anh hai, anh rể, hai người còn đó không?”

Kha Tầm còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, đã cảm giác được một bàn tay nóng hôi hổi tóm lấy tay mình: “Hai người vẫn còn nha, may ghê!” Nói vậy cũng đủ hiểu người này một tay nắm anh hai, một tay nắm “anh rể” rồi.

Nhưng lạ một điều là, bốn phía xung quanh tuy tối nhưng lại không tối tới mức đưa tay cũng không thấy năm ngón, cảm giác như có một chút ánh sáng mỏng manh vẫn đang soi rọi.

“Tân Xuân… Oaaa ha aaha a a a a…”  La Bộ mất khống chế rú lên một hơi.

Tâm Xuân vẻ mặt vô tội đáng thương hai chân bấu trên vai của chủ nhân, giống như có thể rớt xuống đất bất cứ lúc nào, cặp mắt của nó lúc này tựa như hai hòn đá quý đang lập lòe phát sáng.

Kha Tầm ôm lấy Tâm Xuân, ngắm kỹ ánh mắt của nó: “Mắt chó trong đêm đều sáng lên như vậy à?”

“Việc này rất bất thường.” Mục Dịch Nhiên cũng bước tới xem, một bên tay vẫn bị La Bộ níu lấy thật chặt, giọng hắn thều thào vẳng sang “Sợ ghê, tui cứ tưởng Tâm Xuân biến thành quái thú rồi chứ…”

“Trước về phòng đã.” Mục Dịch Nhiên phát hiện toàn bộ Đăng Lữ đều chìm vào bóng tối, chỉ có ánh mắt của Tâm Xuân như hai điểm phát sáng, cực kỳ bắt mắt.

Ba người men theo ánh sáng mắt chó, trở về phòng mình.

Kha Tầm lúc vào phòng dùng tay che lại mắt của Tâm Xuân, nói: “Mọi người chuẩn bị tâm lý sẵn nha, mắt của Tâm Xuân tỏa sáng trong bóng đêm đó.”

Dù đã được Kha Tầm báo trước, nhưng khi hai con mắt của Tâm Xuân một lần nữa tỏa ra ánh sáng, nhóm người trong phòng vẫn là không nén được phát ra tiếng kinh hô.

Tâm Xuân được đặt ở trên bàn, bị coi như một cái đèn bàn hình chó…

Ánh mắt của nó tuy sáng lên, nhưng độ sáng có hạn, không thể nào so sánh với ánh đèn, tính ra cũng chỉ sáng hơn di động của bọn họ một chút mà thôi.

“Kỳ lạ thật, tại sao lúc chúng ta vừa mới đến đây, ánh mắt của nó lại không phát sáng như vậy, rõ ràng khi đó xung quanh cũng tối om.” Thiệu Lăng ngồi ở cạnh bàn, nghiên cứu ánh mắt của Tâm Xuân, “Chẳng lẽ mắt của nó cũng tương tự như một loại đá nào đó, chỉ khi hấp thụ đủ ánh sáng mới phát sáng trong đêm?”

Lời giải thích này được mọi người âm thầm đồng ý, tiếp theo tới lượt Chu Hạo Văn đổi đề tài cực kỳ trắng trợn: “Hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất là, nơi này dập đèn vào lúc nào, tại sao thời gian sáng đèn lại ngắn đến như vậy; thứ hai là, đèn dập bằng cách nào, tại sao nó lại tự động dập tắt.”

Đây cũng chính là điều mà mọi người đang nghi hoặc nhất. Chu Hạo Văn lại hỏi tiếp: “Mọi người cảm thấy hiện tại đang là mấy giờ? Vui lòng dựa theo trực giác của bản thân nói ra. Trong cơ thể của chúng ta đều tồn tại đồng hồ sinh học, chúng ta đến thế giới này vẫn chưa bao lâu, có lẽ vẫn còn chưa bị đồng hóa với nó.”

Đồng hóa —— Hai chữ này khiến mọi người bất giác kinh hãi, Vệ Đông men theo ánh sáng mờ nhạt nhìn xung quanh, lại đưa tay sờ sờ bụng của mình: “Tui cảm thấy hồi nãy lúc chúng ta ăn cơm chắc là cỡ một giờ mấy trưa, còn bây giờ chắc là hai giờ mấy.”

Tần Tứ gật đầu: “Tôi cũng có cảm giác tương tự như vậy, chúng ta vào bảo tàng lúc chín giờ mười phút, khi ấy tôi có nhìn đồng hồ, thời gian vào tranh đại khái tầm chín giờ ba mươi đến chín giờ năm mươi, nếu dựa theo mốc thời gian kia mà tính thì hiện tại chắc đang vào khoảng buổi chiều hai giờ mấy.”

“Nhưng mà thời gian ở ngoài tranh với trong tranh có giống nhau không?” Đỗ Linh Vũ nghi ngờ: “Mấy bức tranh trước mọi người trải qua thế nào?”

Tần Tứ: “Cũng chưa hẳn là giống nhau, thông thường có khi buổi sáng vào tranh, nhưng vào tranh lại là buổi chiều, thậm chí có lúc đã là hoàng hôn.”

“Chúng ta nhất định phải phân biệt rõ thời gian, nhất là mốc giờ, hiện tại nếu dựa theo thời gian ở thế giới bên ngoài tính thì thời gian chúng ta vào tranh là mười giờ, dựa theo thời gian tiêu hóa của dạ dày cơ thể người, qua mười hai giờ hơn cơ thể đều tự động cảm thấy đói khát, thời gian dùng bữa trưa đổ vào tầm một giờ, sau khi ăn xong lại qua hơn một giờ liền dập đèn, cũng chính là lúc nãy phỏng đoán, hai giờ.”

“Từ mười giờ sáng đến hai giờ đầu buổi chiều, tổng cộng bốn tiếng, từ đốt đèn đến dập đèn, thời gian chỉ có bốn tiếng.”

Mọi người nghe vậy lại trầm mặc.

Tầm Xuân hai mắt chớp nháy, toàn bộ không gian lúc sáng lúc tối, khi đen khi trắng.

“Một ngày của thế giới này sao lại ngắn đến thế.” Hề Thịnh Nam thở dài, cô đang ngồi dựa vào tấm bình phong, cả người đều ỉu xìu, “Nếu như một ngày không đủ 24 giờ, vậy kỳ hạn của chúng ta trong thế giới này vẫn là bảy ngày sao? Vậy chẳng phải thời gian tìm ra chữ ký sẽ bị ngắn đi sao?

Vừa nghe lời này, thần kinh của mọi người lập tức căng thẳng.

“Dựa theo lệ thường thì thời gian bên trong tranh cùng bên ngoài sẽ không khác nhau, một ngày vẫn sẽ là 24 giờ.” Thiệu Lăng nói, “Nhưng mà nếu nơi này ban ngày chỉ vỏn vẹn có 4 giờ, vậy cũng có nghĩa là ban đêm sẽ bị kéo dài ra, chúng ta phải trải qua một đêm dài đến 20 tiếng. Mà càng gay go hơn là, nguy hiểm thường thường xảy ra vào ban đêm.”

“Sao… sao mà khó khăn quá vậy.” Đỗ Linh Vũ xoay mặt vào bóng tối, lén lút lau đi nước mắt.

Tào Hữu Ninh đột nhiên ngáp một cái: “Xin lỗi xin lỗi, tính tôi đó giờ là vậy á, căng da bụng là chùng da mắt, với lại tôi có thói quen hay ngủ buổi trưa, chỉ hi vọng mới nãy tắt đèn là để mọi người ngủ một giấc trưa, không chừng hai tiếng nữa đèn sẽ đốt lên lại.”

Mục Dịch Nhiên khẽ cụp mắt, đành phải nói ra phát hiện của mình: “Trời tối rồi.”

“Trời?” Tào Hữu Ninh ngây ra.

“Cậu không cảm thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã trở nên tối om rồi sao?” Thiệu Lăng nói, “Lúc chúng ta vừa mới tới, khi ấy trời đang dần dần rạng sáng, mặc dù sáng nhất cũng vẫn cảm giác âm u mờ mịt, nhưng cũng chứng minh đấy là đang ban ngày, hiện tại trời đã hoàn toàn tối đen rồi.”

Tào Hữu Ninh tuy rằng rất sợ, nhưng thực sự không kềm được mình ngáp dài một cái: “Xin lỗi, tại người tôi quen rồi, cứ hễ phòng tối xuống là cả người đều mệt rã rời.”

“Nếu cậu thấy mệt thì cứ đi ngủ đi, khoảng một tiếng sau chúng tôi sẽ đánh thức cậu dậy.” Thiệu Lăng nói, “Những người còn lại cố gắng giữ tỉnh táo, hiện tại đối với chúng ta đang là hai giờ chiều, xin nhớ kỹ mốc thời gian này, đừng để mình bị đồng hóa với thế giới này.”

Kha Tầm “Chúng ta không thể ngồi chờ không như vậy được, hiện tại không thích hợp ra ngoài tìm chữ ký, kính lúp cũng tạm thời chưa kiếm ra, nhưng chúng ta có thể làm thứ gì đó khác.”

“Tráng phim!” Người lên tiếng chính là Mạch Bồng, giọng của hắn bởi vì cảm cúm nặng nên rất dễ phân biệt ra, “Chúng ta có nước, có phích nước nóng được bọc túi giữ nhiệt, có mấy thứ này là có thể tráng rửa phim được rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người bỗng có chút kích động, nói xong liền làm, Lục Hằng đứng dậy lấy hộp rửa phim từ trong ngăn tủ ra “Mọi người mở di động ra đi, cho sáng một chút, lát nữa còn phải pha thuốc hiện ảnh, thuốc hãm ảnh nữa.”

Mục Dịch Nhiên hỏi: “Mỗi lần dùng hộp rửa tráng phim bắt buộc phải tráng cả cuộn phim sao? Máy ảnh của mấy cậu hiện tại đã chụp được bao nhiêu tấm rồi?”

Mạch Bồng có chút chần chừ, rõ ràng là vì kích động mà quên mất vấn đề này: “Máy ảnh của tôi có hiển thị số phim đã dùng, đại khái mới chụp khoảng mười tấm đổ lại. Nếu bây giờ lấy ra, thì hai mươi tấm phim còn lại coi như vứt đi, ngộ nhỡ mấy ngày sau chúng ta còn cần đến phim để chụp ảnh thì tiêu.”

Lục Hằng đi lấy máy ảnh của mình: “Còn ba người, ai từng chụp ảnh trong thế giới này?”

“Tôi không dám chụp,” Đỗ Linh Vũ nói, “Phim trong máy ảnh của tôi vẫn còn mới tinh, chắc là do tối qua tôi truyền mấy tấm ảnh trong máy ảnh sang pc hết rồi xóa bộ nhớ, nên bây giờ nó biến thành mới tinh luôn.”

“Tôi cũng không chụp.” Hề Thịnh Nam nói: “Nhưng phim trong máy ảnh đã cuốn hơn mười tấm rồi, trước đó hình như có chụp mấy tấm đường phố và kiến trúc trước bảo tàng, với một chút tác phẩm bên trong.”

Tào Hữu Ninh lại ngáp dài một cái, cả người đã nằm trên giường: “Tôi cũng không dám chụp…”

“Vậy tráng cuộn của tôi đi,” Lục Hằng nói, “Cuộn của tôi chụp hết 33 tấm, cũng gần đủ rồi.”

“Ủa 33 tấm là sao?” La Bộ xen ngang hỏi.

“Thông thường mỗi cuộn phim tiêu chuẩn đều sẽ có 36 tấm, nếu chỉ chụp vài tấm đã lôi ra tráng thì mấy tấm còn lại đều sẽ vứt đi hết,” Lục Hằng giải thích, “Cuộn này của tôi 36 tấm, đã chụp 33 tấm rồi, có lãng phí 3 tấm cũng chẳng sao cả.”

“Ủa vậy lãng phí chi trời, chụp cho hết luôn đi.” La Bộ thừa nhận trong người mình chảy xuôi dòng máu con buôn, có đôi lúc rất là biết tận dụng mọi tài nguyên.

Vệ Đông nghe vậy cũng gật gù đồng ý: “Củ Cải nói rất đúng, 3 tấm còn lại chụp hết luôn đi.”

Giọng của Lục Hằng có chút run lên: “Chụp… Chụp cái gì bây giờ?”

Cái loại chuyện chụp ảnh giữa bóng đêm như này nghe thôi là đủ thấy ghê rồi, cứ có cảm giác như nhất định sẽ chụp được thứ gì đó mắt thường nhìn không thấy…

Người được công nhận là nhát gan nhất nhóm La Bộ lúc này lại rất bình tĩnh nói: “Hồi trước tui hay nghe bà ngoại tui nói, chó mèo thường có thể cảm nhận được mấy thứ kia, nếu trong phòng chúng ta có cái gì, Tâm Xuân nhất định sẽ cảm giác ra được, tuyệt đối sẽ không im lặng như gà thế này đâu.”

“Âu…” Tâm Xuân có vẻ rất không hài lòng vì bị so sánh với gà.

“Được rồi, im như gái zin.”(*)

Tâm Xuân cả người úp sấp xuống bàn, giống như chẳng buồn để ý tới chủ nhân mình nữa.

Lục Hằng giống như tự bơm thêm can đảm cho chính mình, nói: “Ở quê tôi cũng có cách nói về chó giống như vậy, nói là nếu nửa đêm mà chó đột nhiên sủa lên, có thể tùy theo mức độ cùng tốc độ sủa của nó mà phân biệt “ai” đang đi ngang nhà mình, nhớ hình như là: gấp cắn người, chậm cắn thần, không chậm không gấp là cắn quỷ hồn.”

Lục Hằng càng nói càng tự thấy sợ.

“Chụp đi, chúng ta vốn là muốn dùng máy ảnh tóm lấy những manh mối mà mắt thường nhìn không thấy. Nếu chụp được là cảnh đêm bình thường, vậy xem như vô dụng.” Mạch Bồng bình tĩnh hơn Lục Hằng rất nhiều: “Chụp đi.”

Lục Hằng tay nâng máy ảnh, khẽ run rẩy.

Mạch Bồng thấy thế, bỗng nói: “Anh có chịu cho tôi mượn Ricoh của anh dùng không?”

Lục Hằng nghe vậy mừng rỡ: “Chịu, chịu, Mạch thần, cậu chụp đi!”

Mạch Bồng cầm lấy máy ảnh của Lục Hằng, trước hết kề mắt vào kính ngắm nhìn một lát, cực kỳ thành thạo bắt đầu điều chỉnh ống kính, sau đó tới lui trong phòng lựa góc độ, mỗi người khi bị ống kính máy ảnh “nhìn vào” đều có chút bối rối quay mặt đi chỗ khác, giống như không muốn bản thân mình bị chụp vào.

“Tôi chuẩn bị mở đèn flash, mọi người nhớ chú ý coi chừng bị đèn chói mắt đấy.” Mạch Bồng cảnh báo xong, liền chụp một tấm ngay tại chỗ, sau đó lại đổi một góc khác chụp thêm một tấm, lần này tiếng “cách” nghe có vẻ kéo dài hơn lúc nãy một chút.

Mạch Bồng duy trì tư thế một lát mới dời mặt khỏi máy ảnh: “Kỳ lạ thật, mới nãy trong nháy mắt ảnh được chụp, tôi cảm giác cảnh tượng trong kính ngắm giống như.. hoàn toàn thay đổi?”

Mọi người nghe vậy lập tức đều khẩn trương lên, Thiệu Lăng hỏi: “Thay đổi như thế nào? Cậu thấy rõ ràng không?”

“Thấy không rõ lắm, xung quanh tối mù, đèn flash vừa nháy lên lập tức chói sáng quá mức, nhưng tôi cảm giác con chó kia giống như thay đổi vị trí.” Mạch Bồng nói.

“Gì chứ…” La Bộ dọa đến mức ôm chặt Tâm Xuân.

“Rõ ràng nó đang ngồi trên bàn, nhưng mới nãy ngay khoảnh khắc tôi ấn nút chụp thì lại nhìn thấy… nó đang ở cửa sổ bên kia… Bởi vì mắt của nó rất sáng nên tôi nghĩ là mình không hoa mắt đầu, bên kia cửa sổ có hai cái đốm sáng lên.” Mạch Bồng khẳng định nói.

“Chẳng lẽ… cửa sổ bên kia cũng có một con chó?” Đỗ Linh Vũ ngập ngừng nói, “Hay… một con gì đó khác…”

__________

Chú thích

(*) Từ gốc là “tĩnh như xử nữ”, đây là một thành ngữ, nguyên câu là “tĩnh như xử nữ, động như thoát thỏ”, ý là so sánh thứ gì đó khi chưa hành động thì im lặng như xử nữ (chỉ con gái chưa lấy chồng thường im lặng trầm tĩnh), khi chạy thì nhanh như con thỏ chạy trốn vậy.