Họa Phố

Quyển 10 - Chương 20




Một tiếng gào của Vệ Đông làm lỗ tai của cả đám chấn động.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn bóng người đang hiện trên vách tường, sau đó lại quay đầu so sánh với phiên bản Kha Tầm đời thật, rồi lại quay đầu nhìn chăm chăm hình ảnh, đắn đo cân nhắc, rồi lại quay đầu phân tích Kha Tầm phiên bản trực tiếp…

Kha Tầm tối qua đã nghe được Mục Dịch Nhiên phân tích về tấm phim âm bản này, nên bản thân cậu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy bóng người “khổ lồng” vốn là chính mình hiện ra trên tường thì vẫn thấy có chút là lạ: “Gần quá, chụp đến mà béo cả người…”

Mọi người “…”

“Bây giờ mọi việc giống như biến thành một mớ bòng bong.” Tào Hữu Ninh bắt đầu đi qua đi lại ở trong phòng, mỗi lần bước ngang qua màn sáng trên vách tường, cái bóng to béo của hắn lập tức xuất hiện trên màn sáng, tựa như đang muốn so kè ai cao hơn ai béo hơn với Kha Tầm đang xuất hiện trên vách tường, “Thời gian rõ là rối hết cả lên, rành rành chụp cùng một thời điểm, tại sao lại biến thành lúc đang dùng cơm, lúc thì không thấy ai, rồi lúc thì lại chụp tới Kha Tầm vừa vào cửa sau khi dập đèn? Kha Tầm đang ôm con mèo là Tâm Xuân đúng không? Cái tấm bên cửa sổ có hai đốm sáng hẳn là mắt mèo cũng là Tâm Xuân đúng không? Với cả cái tấm mọi người đang ngồi ăn bên cạnh con mèo…”

“Chó.” La Bộ nhịn hết nổi, “Tâm Xuân là chó.”

“Ồ, phải phải, là chó.” Tào Hữu Ninh dừng lại trước màn sáng, bóng người Kha Tầm trên phim âm bản trùm cả lên người hắn, hai đốm mắt phản sáng của Tâm Xuân ở trước ngực có chút trùng hợp chồng lên mắt Tào Hữu Ninh, “Nói chung là rối bòng bong, không có miếng quy luật nào hết!”

Mạch Bồng vươn tay kéo đồng bạn của mình rời khỏi màn sáng, quay sang nhìn vẻ mặt bình tĩnh trấn định của nhóm người cũ: “Tôi nghĩ Mục tiên sinh hẳn là đã đoán ra được nguyên nhân của việc này.”

“Đúng đó Mục tiên sinh, mau mau nói cho cả bọn biết đi.” Kha Tầm đưa mắt chờ mong nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên đốt sáng ngọn đèn đặt ở bên cạnh mình, màn sáng cùng những hình ảnh trên tường nháy mắt bị ánh đèn màu cam ấm áp hòa tan: “Nơi này quả thực có quy luật, hơn nữa là quy luật thời gian cực kỳ tiêu chuẩn.”

Vẻ mặt của mọi người lúc này thể hiện không giống nhau, có người như đã nghĩ ra được đáp án, có người lại hiểu mà chưa hết, cũng có người chẳng hiểu gì cả.

Vệ Đông lẫn La Bộ đều thuộc nhóm chưa hiểu ra, Vệ Đông lúc này đang hết sức cẩn thận cất cuộn phim vào, sau đó cầm máy chiếu phóng đại bỏ vào ngăn tủ để đồ chung.

Toàn bộ đèn trong phòng được thắp sáng, Mục Dịch Nhiên cầm một tờ giấy, viết lên đó mấy con số đơn giản: “Nếu chiếu theo thời gian mà chúng ta tính ra hôm qua để suy tính, thì thời gian lúc ăn trưa đại khái là 13:00, thời gian dập đèn đại khái vào khoảng 14:00, sau khi dập đèn độ khoảng một tiếng thì Mạch Bồng bắt đầu chụp ảnh, chúng ta giả thiết thời gian khi ấy là 15:00.”

“Vào lúc 15:00, Mạch Bồng đã chụp 3 tấm ảnh, tấm thứ 1 chụp được hình ảnh là nửa căn phòng trống rỗng không một bóng người, chỉ có Tâm Xuân xuất hiện gần cửa sổ, đây là một mốc thời gian khiến người ta không thể tính ra được là lúc nào. Tấm thứ 2 chụp được hình ảnh với nội dung vô cùng rõ ràng, là hình ảnh chúng ta ăn cơm trưa lúc 13:00. Tấm thứ 3 chụp lại chính là sau khi dập đèn tức 14:00, hình ảnh Kha Tầm ôm Tâm Xuân chuẩn bị đi vào phòng.”

“Tốc độ màn trập của máy ảnh sử dụng khi chụp tấm thứ 2 là 1/60s, chụp đến hình ảnh ăn cơm 13:00; Tấm thứ 3 tốc độ màn trập là 1/30s, chụp được hình ảnh lúc 14:00 vừa mới dập đèn. Mà tấm ảnh đầu tiên sử dụng tốc độ màn trập nhanh nhất, cũng tức là 1/250s, chụp ra hình ảnh chúng ta trước đó chưa từng trải qua bao giờ —— Tâm Xuân đứng một mình cạnh cửa sổ, hai mắt phát sáng, rõ ràng thời điểm là sau khi dập đèn.”

Tần Tứ không kềm được lên tiếng nói: “Tôi chính là không rõ ở điểm này, nếu như dùng 1/60s cùng 1/30s chụp được những tình cảnh đã xảy ra, hơn nữa mỗi một mốc thời gian đều cách nhau 1 tiếng, vậy 1/250s chụp được lại vào thời điểm nào?”

Tầm mắt mang theo vấn đề nghi hoặc của mọi người lại đổ về phía Mục Dịch Nhiên, ánh mắt của Mục Dịch Nhiên lại nhìn qua cửa sổ, sau đó nhìn Tâm Xuân, nói “Mới nãy trên ảnh chụp có một con chó giống hệt như Tâm Xuân, xuất hiện ở bên kia cửa sổ.”

Tâm Xuân giống như nghe hiểu được lời hắn, “âu âu âu” kêu lên mấy tiếng sau đó nhảy lên cạnh cửa sổ, giống như muốn tìm ra con chó đã giả mạo mình.

Phương Phỉ thấy vậy giật mình hít ngược một hơi: “Tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua quả thực đã từng xảy ra một lần như vậy. Ngay khi cuộn phim vừa được tráng rửa ra, đám người chúng ta đều tụ tập ở cái bàn bên kia nhìn phim âm bản, Tâm Xuân thấy tấm phim kia lập tức hoảng sợ, khi ấy nó đang ngồi trên bàn đứng dậy nhảy phốc lên giường, sau đó lại chạy tới cửa sổ, giống như muốn tìm ra con chó đã bắt chước mình —— Giống hệt như biểu hiện mới nãy của nó vậy.”

Phương Phỉ không quen với việc nói nhiều như vậy, thế nên vừa dứt lời liền trầm mặc.

Nhưng nghe Phương Phỉ nhắc nhở, phần lớn mọi người đều nhớ lại tình cảnh lúc tối qua, La Bộ giật mình thông ra: “Thảo nào trong ảnh không chụp được người nào đang ngồi trên giường cả, bởi vì khi ấy mọi người đều tụ tập quanh cái bàn bên kia xem phim âm bản, chỉ có mỗi Tâm Xuân chạy đến cửa sổ! Chính là cảnh tượng lúc ấy, chẳng ngờ lại bị máy ảnh chụp lại, kinh thật chứ…”

“Nhưng lúc ấy cuộn phim đã được tráng rửa ra, cũng tức là thời điểm xảy ra chuyện đó là sau khi chụp ảnh,” Thiệu Lăng cũng bắt đầu dần dần hiểu ra, “Khi ấy sau khi chụp ảnh xong, mọi người đều tập trung giúp đỡ chuẩn bị để tráng rửa phim âm bản, khi ấy nhiều nhất cũng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ, nếu thời gian chụp ảnh là 15:00, như vậy lúc mọi người tụ ở bên nhau xem phim âm bản hẳn là 16:00.”

Vệ Đông nghe mà đực cả người, quay sang nói với Phương Phỉ bên cạnh: “Không ngờ máy ảnh lại chụp được cả chuyện chưa xảy ra, thần kỳ vãi.”

Phương Phỉ gật đầu, vốn không tính lên tiếng, nhưng thấy Vệ Đông cứ nhìn mình chằm chằm, bèn nói: “Mặc dù có hơi rối, nhưng chỉ cần tìm được trọng điểm hẳn là sẽ mò ra được quy luật.”

“Đúng rồi đúng rồi.” Vệ Đông gật đầu, sau đó lại cùng Phương Phỉ bắn ánh mắt mang theo chờ mong về phía Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên cũng không để mọi người thất vọng, nói tiếp: “Tôi không rành chuyện nhiếp ảnh, song tôi ước đoán trong tốc độ màn trập của máy ảnh, giữa 1/250s cùng 1/60 hẳn là còn một nấc tốc độ nữa đúng không? Tốc độ này rất có thể là tốc độ thường được sử dụng nhất.”

Mạch Bồng đón lời nói: “Đúng thế, là 1/125s, tốc độ này thông thường được sử dụng để chụp người đi bộ tốc độ thường trong những ngày nắng, là một tốc độ hay được sử dụng, nhất là đối với những người mới bắt đầu chụp ảnh, đều sẽ để tốc độ màn trập ở vào 1/125s, bởi vì chỉ cần không chụp những đối tượng đặc thù thì tốc độ màn trập như vậy sẽ rất hiếm khi chụp lỗi.”

Mục Dịch Nhiên dùng bút viết lên giấy con số 1/125s, lại nói: “Tốc độ này có lẽ chính là tâm điểm như lời Phương Phỉ vừa nói lúc nãy. Nếu như tôi đoán không lầm thì máy ảnh dùng tốc độ này hẳn là sẽ chụp ra hình ảnh tức thời bình thường nhất, tiếc là hôm qua cả 4 tấm ảnh được chụp đều không dùng tốc độ này, thế nên mới khiến mọi người hoang mang mờ mịt.”

Thiệu Lăng đưa mắt nhìn một đám con số biểu thị tốc độ trên giây mà Mục Dịch Nhiên viết trên giấy: “Như vậy tức là, lấy 1/125 làm tâm điểm, khi tốc độ nhanh hơn tâm điểm sẽ chụp được hình ảnh tương lai của địa điểm ấy, còn khi tốc độ chậm hơn tâm điểm ắt sẽ chụp tình cảnh đã diễn ra trong quá khứ cũng tại địa điểm ấy.”

1/125s giống như thời hiện tại tiếp diễn, tốc độ chậm hơn nó sẽ chụp được quá khứ, mà tốc độ nhanh hơn nó sẽ chụp đến tương lai.

Mạch Bồng mắt nhìn máy ảnh treo trước ngực mình, thật sự không dám tin tưởng một cái máy ảnh bình thường vậy mà lại được giao cho công dụng thần kỳ đến thế trong thế giới này.

Đỗ Linh Vũ cũng dần dần ngộ ra được việc này: “Nếu dựa theo thời gian 15:00 tối qua Mạch Bồng chụp ảnh mà tính thì, cũng tương đương khi ấy nếu Mạch Bồng dùng tốc độ 1/125 chụp ảnh, sẽ chụp được hình ảnh diễn ra ngay lúc 15:00—— Nhưng Mạch Bồng lại chọn 1/250s, liền đẩy thời gian đi đến 16:00, chụp ra được hình ảnh mọi người đang cùng nhau xem phim âm bản nên không ai xuất hiện trong hình ảnh; rồi khi Mạch Bồng chỉnh lại 1/60s, chậm hơn tâm điểm 1/125s một nấc, thế nên thời gian liền bị lùi về trước đó một tiếng, chụp được hình ảnh lúc 14:00 lúc vừa dập đèn, Kha Tầm ôm Tâm Xuân chuẩn bị trở về phòng; sau đó lại chọn 1/30s, cũng tức là chậm hơn tâm điểm hai nấc, thời gian liền bị đẩy lùi về trước đó hai tiếng, chụp được tình cảnh cách đó hai tiếng cũng tức là lúc 13:00 khi mọi người đang cùng nhau ăn cơm trưa.”

Đỗ Linh Vũ nói xong phân tích của chính mình, biểu cảm không quá tự tin nhìn sang Mục Dịch Nhiên: “Cũng không biết tôi nói có đúng không.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Không sai chút nào.”

Để mọi người có thể hiểu rõ hơn, Mục Dịch Nhiên liền viết lên giấy thời gian đối ứng với mỗi một tốc độ màn trập:

1/125s: Thời gian hiện tại

1/60s: Lùi về 1 tiếng

1/30s: Lùi về 2 tiếng

1/250s: Đi tới 1 tiếng

Lục Hằng lúc này cũng dần dần hiểu rõ, thanh âm có hơi ấp úng nói “Vậy còn… tấm ảnh tôi đã chụp thì sao, tấm ảnh chụp ở nơi phát hiện thi thể của Hà Ngọc ấy, khi đó tôi dùng tốc độ 1/16s.”

“Tấm ấy thời gian càng sớm hơn rất nhiều, chúng ta vừa mới vào tranh khi ấy, thời gian đại khái là khoảng 10:00 sáng, mọi người cùng nhau đi xuống lầu hai xem tình huống, ước chừng là vào khoảng 11:00 sáng, ở mốc thời gian ấy, nếu dùng tốc độ 1/16s để chụp ảnh…” Mục Dịch Nhiên viết vào giấy con số 1/16s trước, mới hỏi “Tôi muốn hỏi một việc, giữa 1/30s và 1/16s còn có tốc độ chắn giữa nào khác hay không?

Lục Hằng đáp: “Không có, ít nhất là máy ảnh tôi đang dùng không có.”

“Thời gian tăng tiến ở đây có thể là tăng dần theo từng tiếng, ví dụ như căn cứ theo các nấc tốc độ để đẩy tới hoặc lùi về một tiếng, nếu cách tính này là đúng, vậy thì tốc độ 1/16s sẽ chụp đến tình cảnh đã xảy ra vào ba tiếng trước đó, ba tiếng trước 11:00 chính là 8:00.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Thời gian này chắc là đúng rồi đó, 10:00 chúng ta mới vào đây, 8:00 khi ấy vẫn còn chưa đi vào thế giới này, Hà Ngọc rất có thể đã gặp chuyện vào thời điểm ấy.” Lục Hằng phân tích.

“Còn có một khả năng khác nữa,” Mục Dịch Nhiên ở bên cạnh đường đẩy thời gian lại vạch ra một đường khác, “Thời gian tăng tiến không phải dựa theo từng tiếng, mà được tính tăng theo gấp bội, lấy 1/125 là tâm điểm, 1/60 là trước đó 1 tiếng, 1/30 là trước đó 2 tiếng, 1/16s là trước đó 4 tiếng, 1/8s là trước đó 8 tiếng, 1/4s là trước đó 16 tiếng…”

Mỗi người lắng nghe từng câu từng chữ, Vệ Đông bất giác há hốc cả mồm “Nếu thật sự là như thế, vậy tức là chúng ta có thể chụp được chuyện thật lâu về trước và cả thật lâu về sau rồi?”