Ở Đại Yên chỉ có nơi ở của Phong Tiểu Nhã trồng hoa khương để làm vui lòng tân phu nhân Thu Khương của y.
Có một độ Tạ Trường Yến vì ghen tuông nên cố tình đi nghe ngóng về Thu Khương.
"Thu Khương, xinh đẹp hoạt bát, giỏi ủ rượu, thông kinh phật."
Tuy chỉ tìm hiểu được bấy nhiêu nhưng từ hương hoa khương rồi liên tưởng đến tăng y và hành vi theo dõi Mạnh Bất Ly của nàng ấy, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Nhưng theo đó là nhiều điều khó hiểu hơn: tại sao Thu Khương muốn ám sát nàng? Vì sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Bệ hạ từng nói Phong Tiểu Nhã mất tích nghi là có liên quan đến Thu Khương, vậy nên đêm tuyết dưới trăng chàng mới gấp gáp đuổi theo. Vậy, hiện giờ đã tìm thấy Phong Tiểu Nhã chưa? Bệ hạ vẫn đang tìm Thu Khương chứ?
Nghĩ đến thấy thì đầu óc cũng thông suốt, cuối cùng nàng cũng tìm ra chút manh mối trong đống rối bời này.
Tạ Trường Yến cau mày nhìn Thu Khương vẫn đứng im bất động: "Ta không còn là hoàng hậu, không có giá trị gì với cô nữa, thế nhưng cô vẫn tốn thì giờ công sức ở đây kéo dài thời gian với ta... Cô đang trốn? Hơn hết còn bị giữ chân ở cảng Vị Lăng, đúng không?"
Cô gái tăng y nhìn nàng mãi một hồi, cuối cùng thở dài: "Tiểu cô nương, thông minh quá không sống thọ đâu."
Xem như mặc nhận rồi.
Nàng ấy quả nhiên là Thu Khương!
Tạ Trường Yến không kiềm được nhìn nàng ấy thêm mấy cái. Thu Khương cười vang rồi giơ tay xoa mặt nàng; "Ta đã nói đừng có nhìn người khác như vậy mà, nhìn đến người ta không chịu nổi..."
Tạ Trường Yến hất tay nàng ấy ra.
Thu Khương buông ra, thổi thổi bàn tay mình: "Sao ngươi cũng giống con chim bệnh đó vậy, chẳng cho người khác đụng chạm gì cả..."
Chim bệnh? Này là... chỉ Hạc Công ư?
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì? Nàng ta gả cho Phong Tiểu Nhã hẳn là vì mục đích khác nhỉ? Còn...
Chuyện trước mắt rối như tơ vò, Tạ Trường Yến vội ngăn cản suy nghĩ của mình lại, thầm nhủ mọi chuyện ở Ngọc Kinh đã không còn liên quan đến nàng. Phong Tiểu Nhã ra sao, bệ hạ thế nào đều chẳng còn liên can gì tới nàng.
Tạ Trường Yến nghiêm mặt nói: "Ta đoán trúng rồi, thế quà đâu?"
Thu Khương đảo mắt: "Quà là... cái này." Nàng ấy xoay nhánh mai đưa ra trước mặt Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến cạn lời. Vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn đòi quà thật, người này rất kỳ quặc, cố gắng tránh xa vẫn tốt hơn. Bỗng ngay lúc này, mặt Thu Khương biến sắc.
Sau đó, nhánh mai rơi bịch xuống đất, còn nàng ấy đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Biến mất ngay tại chỗ!
Tạ Trường Yến dụi mắt, ngỡ như mình bị mù rồi. "Vừa nãy mình có chớp mắt sao?" Không nghe thấy tiếng gió, cũng không có tiếng loạt soạt của quần áo, thậm chí mùi hoa khương vẫn còn vương vấn, thế mà Thu Khương thì đã biến mất tăm.
Đây là thuật pháp gì vậy?
Tạ Trường Yến đang kinh ngạc không thôi thì ngoài cửa loáng thoáng có tiếng xe lăn bánh.
Tạ Trường Yến quay đầu, trông thấy hình ảnh quen thuộc mèo nằm trên vai trái.
Mạnh Bất Ly dừng xe ngựa trước cửa viện, trên một góc xe vẽ hình tiên hạc trắng. Tạ Trường Yến nhận ra, đây là xe ngựa của Phong Tiểu Nhã.
Vậy, người trong xe là ai? Phong Tiểu Nhã hay là... "chàng"?
Hô hấp của Tạ Trường Yến nghẽn lại. Nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nàng chực tỉnh, không phải Chương Hoa.
Bởi vì, thân phận chàng đã bại lộ, sẽ không có chuyện mượn vỏ bọc này xuất hiện nữa.
Xe ngựa ngừng hẳn, cửa xe mở ra, người nhảy từ trên xe xuống là Tiêu Bất Khí. Hắn và Mạnh Bất Ly nhanh nhẹn lấy một chiếc cáng tre ra, sau đó ôm một người từ trong xe ra đặt lên cáng xe. Khung cảnh giống y như lần Chương Hoa xuất hiện ở thư phòng Tri Chỉ Cư lại một nữa tái hiện trước mặt Tạ Trường Yến.
Cuối cùng Tạ Trường Yến cũng được gặp Phong Tiểu Nhã, Phong Tiểu Nhã thật sự.
Hoá ra Phong Tiểu Nhã thật sự trông thế này...
Y ngồi thoải mái trên cáng tre nhưng lại đem đến cho nàng cảm giác như đang treo lơ lửng trên vách núi, lo lắng không phút này buông lơi, chỉ sợ y sẽ rơi xuống dưới.
Dung mạo y rất đẹp rất u sầu, mang lại nét chán chường đặc biệt mà không ai có thể mô phỏng được, dường như không có chuyện gì trên đời làm y nổi hứng, càng không có chuyện gì có thể khiến y vui vẻ.
Tạ Trường Yến nghĩ thầm, may thay lúc đó người dạy học cho nàng là bệ hạ, nếu đổi lại vị mỹ nhân sứ chạm cái là vỡ này thì nàng thật không đỡ nổi.
Mạnh Bất Ly và Tiêu Bất Khí khiêng Phong Tiểu Nhã vào phòng. Việc đầu tiên của Phong Tiểu Nhã là nhìn lên trần nhà.
Tạ Trường Yến cũng thuận thế nhìn theo. Chẳng biết từ lúc nào trên mái nhà đã xuất hiện một lỗ thủng nhỏ chừng miệng bát.
Lẽ nào Thu Khương chui ra từ cái lỗ này? Trừ phi nàng ấy biết thuật thúc cốt(*), không thì chẳng thể nào chui lọt qua cái lỗ nhỏ xíu thế này.
(*) Rút cho xương nhỏ lại.
Phong Tiểu Nhã nhìn thoáng qua một cái rồi dời tầm mắt nhìn sang Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến thấy hơi căng thẳng. Nếu không phải trời xui đất khiến thì vị này mới là thầy giáo của nàng.
"Ta tới tìm Thu Khương."
Phong Tiểu Nhã cất lời.
Tạ Trường Yến nghĩ: Woa! Thẳng thắn thế à!
"Làm phiền rồi." Đây là câu thứ hai.
Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ nửa buổi trời, đành đáp: "Không, không phiền đâu."
"Nếu gặp lại nàng, xin hãy thay mặt chuyển lời." Phong Tiểu Nhã dừng lại một lát, không biết đang nghĩ gì mà nét ưu tư giữa hàng mày đậm hơn, "Quyển phổ nàng muốn ta có, nếu muốn nghe, giờ Tí mùng một tháng giêng gặp nhau chỗ cũ."
"Ta cũng muốn nghe..." Tạ Trường Yến lơ đễnh nói nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, khua khua tay, "À, à không, nếu ta gặp lại Thu cô... phu nhân nhất định sẽ chuyển lời."
Phong Tiểu Nhã bỗng bật cười.
Lúc không cười, y giống như một món đồ gốm sứ trưng bày trên giá cổ. Lúc y cười, món đồ gốm ấy được dời sang chỗ có ánh mặt trời, nắng sáng bóng loáng rực rỡ khiến người ta không tài nào rời mắt.
Cuối cùng Tạ Trường Yến cũng biết vì sao mỹ nam ở Ngọc Kinh nhiều đến thế nhưng vị này có thể chiếm vị trí đầu bảng, danh xưng đệ nhất người trong mộng của các khuê nữ. Y khiến người ta muốn bảo vệ, muốn yêu thương, muốn mang thứ tốt đẹp nhất trên thế gian dâng đến vì một nụ cười của y, cũng khiến người ta muốn huỷ hoại, muốn chà đạp khiến y rơi nước mắt.
Món đồ gốm tuyệt thế, có người cẩn thận bảo vệ từng li từng tí, không nỡ lòng thấy một vết xước, có người tận hưởng cảm giác cầm rìu to búa lớn huỷ hoại nó, đập nát thành từng mảnh vụn.
Theo quan sát của Tạ Trường Yến, Thương Thanh Tước là người thứ nhất, còn Thu Khương tà khí đầy mình kia là người thứ hai.
Phong Tiểu Nhã cười, rút một vật từ trong tay áo ra đưa cho nàng.
Tạ Trường Yến nhận lấy. Đó là một nhánh lông chim hạc.
"Quà gặp mặt." Phong Tiểu Nhã nhìn thấy nét mặt nghi hoặc của nàng bèn giải thích, "Bệ hạ và ta đều do gia phụ dạy dỗ, cùng một thầy mà ra. Tuy hôn ước của ngươi đã huỷ nhưng danh nghĩa sư đồ vẫn còn, tính ra ngươi cũng là sư muội của ta. Nếu có việc cần cứ kèm nhánh lông này theo thư gửi đi."
Tạ Trường Yến vội vàng cảm tạ.
Phong Tiểu Nhã không nhiều lời thêm, Mạnh Bất Ly và Tiêu Bất Khí khiêng cáng tre rời đi.
Tạ Trường Yến tiễn đến cửa viện rồi mới quay về. Sau khi vào phòng nàng giơ nhánh lông hạc lên xem lần nữa.
Bất chợt, một cánh tay thò ra giành lấy lông hạc.
Tác phong quen thuộc như thế, Tạ Trường Yến không cần quay đầu cũng biết là ai. Nàng thầm thở dài ngao ngán.
Người nọ nghịch lông hạc trong tay, tự động bước lên trước mặt nàng, quả nhiên là Thu Khương.
"Sao cô quay lại rồi?"
Thu Khương mím môi cười: "Sai, là ta chưa hề đi."
Ngoài khách điếm Bách Tường, Tiêu Bất Khí rót đầy chén trà đưa cho Phong Tiểu Nhã.
Phong Tiểu Nhã đang ngồi nhắm mắt, y giơ tay đón lấy chén trà rồi mở mắt ra, đôi mắt hiện đầy vẻ mệt mỏi.
"Ban nãy lúc công tử nói chuyện với Tạ cô nương, phu nhân trốn ở sau rèm."
"Ta biết."
Tiêu Bất Khí hơi khó hiểu: "Tại sao không trực tiếp bắt người ạ?"
"Nàng muốn trốn thì trốn đi." Phong Tiểu Nhã nhấm một ngụm trà, "Dù sao mùng một tháng giêng nàng chắc chắn sẽ quay lại."
"Vậy lời Phong... ừm... sư huynh nói cô cũng nghe rồi đó, ta không cần chuyển lời nữa nhé." Tạ Trường Yến nói.
Thu Khương thờ ơ nhìn nàng, sau đó chợt nghĩ ra điều gì, nàng ấy đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt rồi nhìn nhánh lông hạc trên tay, "Con chim bệnh đó không bao giờ làm chuyện dư thừa, cũng chẳng phải người trọng tình trọng nghĩa gì..."
Hả? Con chim bệnh mà nàng ấy nói là chỉ Phong Tiểu Nhã thật đấy à?
"Hắn đưa một nhánh lông hạc quan trọng thế này cho ngươi..." Thu Khương nheo mắt, "Cho thấy ngươi vẫn còn tác dụng với hắn về sau này... Lẽ nào, chuyện từ hôn là giả?"
Cái gì cơ? Nàng ta nói gì thế này? Tạ Trường Yến lấy làm lạ.
"Ê, ngươi nói nhỏ cho ta nghe đi, hôn ước của ngươi với bệ hạ thật ra vẫn còn đúng không?" Thu Khương sáp tới gần, cười hi hi hỏi.
Tạ Trường Yến lấy lại lông hạc: "Ta không biết cô đang nói gì cả."
Thu Khương tỏ ra như thể đã hiểu: "Được được được, ta biết mà, làm dáng cho bọn người của công chúa xà tinh coi ấy mà."
Công chúa xà tinh là ai nữa? Trưởng công chúa sao? Người ta tên Ngọc Thanh đó biết không?!
Giọng Tạ Trường Yến trầm xuống: "Ta thật sự không biết cô đang nói cái gì. Vua không nói đùa, vả lại hôn sự là chuyện lớn, sao có thể thay đổi xoành xoạch như thế?"
"Nhưng ta thấy trong mắt ngươi toàn là không nỡ kia kìa."
Tạ Trường Yến sửng sốt.
Thu Khương phì cười: "Ta nói rồi mà, trên đời làm gì có cô gái nào không muốn làm hoàng hậu đâu chứ?"
Tạ Trường Yến im lặng. Cảm giác bên trong thật sự khó lòng bày tỏ với người khác, huống chi là người không có ý tốt như này.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tại sao còn chưa đi? Phong sư huynh hẹn cô mùng một tháng giêng gặp mặt, cô không đi chuẩn bị à?"
Thu Khương mỉm cười: "Chuẩn bị cái gì? Còn lâu ta mới đi."
Tạ Trường Yến lại sửng sốt.
"Về việc vì sao ta còn chưa đi..." Thu Khương nói đoạn thì sáp qua ôm eo nàng, thân thiết tựa đầu lên vai nàng, "Bởi vì ta muốn ra biển với ngươi đó."
Tạ Trường Yến hoá đá.
Nàng có dự cảm rằng bản thân có lẽ, có thể, có khả năng, chắc là, e là... không thể về nhà một cách thuận lợi rồi.
Đến bữa cơm tối thì Trịnh thị biết chuyện Thu Khương ở trong phòng nàng.
Tạ Trường Yến còn đang suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này với mẹ thế nào thì thấy Thu Khương bưng mâm đi vào phòng Trịnh thị. Một cái chụp to đập kín trên mâm, bên trong vang tiếng lốc ca lốc cốc.
"Xin chào bá mẫu, tiểu nữ là Thu Nhi, gặp Trường Yến ngỡ như cố nhân, đúng lúc con cũng muốn ra biển nên cả hai hẹn nhau cùng đồng hành. Nếu có chỗ nào quấy rầy xin bá mẫu lượng thứ." Thu Khương nói như đúng rồi làm đầu Tạ Trường Yến sắp phình to như cái đấu.
Trịnh thị ngạc nhiên nhìn con gái một cái, lịch sự đáp: "Cô nương khách sáo rồi, đồng hành là duyên, mời ngồi."