Hàn Cẩm Dao ôm chặt lấy cổ anh, mặc bàn tay anh đùa nghịch khắp cơ thể của cô, đến khi cô cảm nhận được chiếc váy của cô đang bị bàn tay anh vén lên đến hông cô mới nắm lấy tay anh, kéo váy xuống, đẩy anh ra, “Minh Viễn, đừng.”
Thẩm Minh Viễn rời khỏi môi cô, nhìn cô, bật cười: “Xấu hổ à?”
Hàn Cẩm Dao nhăn nhó mặt, nói: “Đây là công ty, anh nên biết điều một chút đi.”
Thẩm Minh Viễn chống tay lên cửa, tủm tỉm cười, “À, anh hiểu rồi.”
Hàn Cẩm Dao hỏi lại: “Anh hiểu cái gì?”
Thẩm Minh Viễn: “Em muốn biết không?” Anh ghé sát lại gần, nói nhỏ vào tai cô gì đó khiến cho cô đỏ cả mặt, cứng họng không nói được gì mà lập tức quay người bỏ đi.
Thẩm Minh Viễn liếʍ môi, đứng trong phòng cười một mình.
Một lúc sau, Hà Dương Chi đột nhiên đến, cô ta vừa mở cửa bước vào đã chất vấn anh: “Sao Hàn Cẩm Dao lại đến đây? Cô ta vẫn dây dưa với anh có đúng không?”
Thẩm Minh Viễn không thèm nhìn cô ta, anh vẫn chăm chú xem tài liệu, trả lời hờ hững: “Cô ấy đến đây thì có liên quan gì đến cô. Hơn nữa, sao lại là vẫn dây dưa được, cô nói câu này nghe không thấy buồn cười à? Tôi và cô ấy là người yêu cũ của nhau, gặp nhau có khi lại gương vỡ lại lành, cô nên vui mừng cho tôi mới đúng chứ?”
Hà Dương Chi tức tới xanh mặt: “Anh muốn quay lại với cô ta?”
Thẩm Minh Viễn: “Ừ. Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Hà Dương Chi lại chất vấn anh: 'Vậy còn em thì sao? Hôn lễ của chúng ta thì sao?"
Thẩm Minh Viễn liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Cô như thế nào thì tôi không quan tâm. Cô muốn cưới ai thì cưới, còn tôi thì nhất định sẽ không cưới cô.”
Hà Dương Chi nghiến răng, hai mắt đỏ hoe, giọng nói đe dọa: “Anh quên chuyện năm xưa rồi sao?”
Thẩm Minh Viễn đập mạnh chiếc bút xuống bàn, đứng dậy đút tay vào túi áo, nhìn người đối diện mà cười khẩy: “Tôi không quên, cũng không quên người đã tính kế với tôi khi đó.”
Hà Dương Chi đột nhiên run rẩy, cô ta lắp bắp nói: “Anh nói gì vậy? Em không hiểu.”
Thẩm Minh Viễn lấy trong ngăn tủ một vài bức ảnh đặt lên bàn, “Cô tưởng tôi ngu ngốc tin vào chuyện năm xưa hay sao? Nếu không phải cô tính kế hãm hại tôi, thì năm đó tôi và cô sẽ không dây dưa đến tận bây giờ.”
Hà Dương Chi bước tới, cầm những tấm ảnh lên xem, nhìn người trong ảnh mà sững người trong vài giây, bước chân không vững mà lùi về sau một bước, cô ta vẫn cố gắng lật xem những tấm ảnh còn lại, trong ảnh là một nam một nữ, người con gái đó đang đỡ một người đàn ông bất tỉnh đi vào trong khách sạn, bức ảnh cuối còn khiến cô ta ngỡ ngàng hơn đó là cảnh người con gái ấy bất chấp tất cả mặc cho người đàn ông đó bất tỉnh mà kéo anh lên giường, cởi hết đồ trên người của cả hai. Hà Dương Chi nhớ rõ bức ảnh cuối cùng chỉ có mình cô ta và người bạn Triệu Na Y biết với nhau, nhưng sao người này lại có được cả bức ảnh này? Hà Dương Chi nhớ một tháng trước, có một người cầm bức ảnh này đến đòi tiền cô, khi đó Hà Dương Chi cũng đã đề nghị sẽ cho anh ta khoản tiền kha khá nhưng chỉ tiếc số tiền mà cô đưa cho anh ta không đáp ứng được yêu cầu nên anh ta không đưa ảnh cho cô, khi đó cô tức giận đã đâm anh ta, anh ta bị thương nặng nằm viện rất lâu nhưng chưa tỉnh lại. Vậy người đưa những bức ảnh này cho Thẩm Minh Viễn này là ai?
Cô ta run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, vội vàng chạy tới níu kéo tay anh: “Minh Viễn, em biết em sai, nhưng mà em yêu anh là thật, em muốn kết hôn với anh cũng là thật, tất cả em làm đều vì tình yêu của em với anh mà thôi.”
Thẩm Minh Viễn hất mạnh bàn tay cô ta không một chút thương tiếc, anh đẩy cô ta sang mang một bên, ánh mắt vô cảm nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Loại đàn bà như cô không phải người mà Thẩm Minh Viễn tôi cần.”
Nói rồi, Thẩm Minh Viễn bỏ lại bóng lưng lạnh lùng cho người phía sau mà rời khỏi văn phòng.
Chuyện mà anh biết được năm xưa anh bị Hà Dương Chi tính kể cũng phải kể đến là một ngày trước khi anh sang Đức.
Tối đó, vì tức giận những lời mà Hàn Cẩm Dao đã nói với mình, anh đã đến quán bar uống rất nhiều rượu. Khi đó, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện ngồi xuống cạnh anh, uống rượu với anh còn nói những lời khó nghe với anh: “Nghe nói, cậu chủ nhà họ Thẩm sắp kết kết hôn với vị tiểu thư danh giá nào đó là thật sao?”
Thẩm Minh Viễn nhìn anh ta, nhưng không trả lời gì mà quay sang tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông đó thấy mình bị anh ngó lơ, anh ta cười nhếch mép: “Không ngờ hai người cuối cùng cũng kết hôn thật.”
Thẩm Minh Viễn nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Anh muốn gì?”
Anh ta đặt cốc rượu xuống bàn, lấy trong túi áo ra một xấp ảnh, úp ngược ảnh đặt xuống bàn, tay anh ta giữ chặt trên xếp ảnh, “200 triệu, tôi cho anh hết số ảnh này.”
Thẩm Minh Viễn cười khẩy: “Anh đang chơi trò trẻ con đấy à? Chỉ vài bức ảnh mà 200 triệu.”
Anh ta tỏ vẻ khó chịu, thu lại những xấp ảnh đó về: “Được thôi, nếu cả anh và cô ta không cần tôi lại bán cho người khác vậy.”
Người đàn ông đó vừa mới quay người bước đi thì lại bị người phía sau gọi lại: “Đợi đã.”
Anh ta quay lại hỏi: “Hối hận rồi à?”
““Cô ta” mà anh nói là ai vậy?” Thẩm Minh Viễn không trả lời anh ta, mà ngược lại còn quay sang chất vấn lại anh ta.
Anh ta như thể biết được sắp đạt được mục đích mà chỉ trả lời cho có: “Chỉ cần đưa tôi 200 triệu, rồi anh sẽ biết “cô ta” mà tôi nói là ai.”
Thẩm Minh Viễn quay lại nhìn người đàn ông đó, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ mua những tấm ảnh đó.”
Thế là một cuộc dao dịch đã diễn ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Thẩm Minh Viễn ngồi nhìn những tấm ảnh đó, có lúc hơi cau mày, quay sang hỏi người bên cạnh: “Sao anh lại có những tấm ảnh này.”
Anh ta cười khẩy đá, “Muốn có thì đơn giản ấy mà.”
Trần Dật là tay săn ảnh, anh ta dùng nghề này để kiếm sống, hễ đánh hơi thấy ở đâu có cặp nổi tiếng đến thì anh ta lập tức phi đến đó, mà bức ảnh chụp được Thẩm Minh Viễn bị người phụ nữ đó đưa vào khách sạn chỉ là ngoài ý muốn của anh ta.
Đêm đó, Trần Dật hay tin có một cặp diễn viên nổi tiếng đang yêu nhau, anh ta bám đuôi bọn họ nhiều ngày vẫn không săn được tin tức gì, đúng hôm đó lại thấy bọn họ dẫn nhau vào khách sạn, anh ta nghĩ hôm nay đã thu được thành quả, lúc đã lấy được ảnh rồi anh ta lại nhìn thấy có một người đàn ông trông như là say rượu bị một người hụ nữ đưa vào khách sạn, Trần Dật giơ máy ảnh lên ngắm cho rõ thì giật mình nhận ra người đàn ông đang được người phụ nữ kia đưa vào khách sạn ấy chẳng phải là cậu chủ nhà họ Thẩm hay sao? Tuy hình ảnh của cậu chủ này ít xuất hiện trên mạng, nhưng qua bức ảnh được đăng tải khi cậu chủ cùng bố của mình tham gia một sự kiện gần đây thì anh ta nhớ rất rõ gương mặt này. Thế là ngày hôm đó, Trần Dật không những săn được thứ mình cần mà lại lời thêm một khoản tiền khác nữa.
Năm đó Trần Dật từng cầm những bức ảnh đó đến đe doạ Hà Dương Chi, khi đó để chuyện này được giấu kĩ, cô ta đã đồng ý mua lại số ảnh này với giá cao.
Nhưng cách đây không lâu, người em trai ham mê cờ bạc của anh ta phát hiện được những tấm ảnh này ở trong tủ đồ bí mật của Trần Dật, cậu ta tìm hiểu người trong ảnh rất lâu rồi cũng tìm đến được chỗ Hà Dương Chi, đe doạ cô ta nhưng số tiền cô ta cho cậu ta không đáp ứng được yêu cầu nên cậu ta đã không giao ảnh cho cô ta. Lúc Trần Dật phát hiện ra những bức ảnh đó đã bị mất thì anh ta lại nhận được điện thoại của bệnh viện rằng em trai mình đang cấp cứu trong bệnh viện.
Thẩm Minh Viễn lái xe rời khỏi công ty, trên đường về nhà đột nhiên anh lại nhớ đến người đó, anh lập tức chuyển hướng lái, vòng xe quay đầu lái xe về hướng ngược lại.
Trời sẩm sẩm tối, Thẩm Minh Viễn lái xe dừng dưới chung cư của Hàn Cẩm Dao. Anh xuống xe, lập tức đi thẳng vào tòa chung cư.
Hàn Cẩm Dao lúc này vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mặc chiếc áo tắm, mái tóc còn ướt sũng vừa mới lau qua. Cô đang đứng lau tóc trong nhà tắm, bên ngoài chuông cửa vang lên, cô đi ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy Thẩm Minh Viễn đứng ngoài cô lập tức mở cửa.
“Sao anh lại đến đây?” Hàn Cẩm Dao vừa mở cửa ra đã hỏi anh, nhưng anh lại không nói gì mà lách qua chỗ trống bên cạnh cô đi vào nhà.
Anh quay người, ôm lấy eo cô, đưa tay đóng cửa, “Vì anh nhớ em nên sau khi tan làm anh đã đến đây luôn.”
Hàn Cẩm Dao chỉ “ừ” lại với anh một tiếng, anh cau mày khó chịu hỏi: “Sao em lại chỉ ừ với anh thôi thế? Lẽ ra phải nói thêm câu gì đó mới phải chứ!”
Cô mỉm cười, đẩy anh ra, xoa xoa mái tóc đang ướt vừa đi vừa nói: “Sếp Thẩm rảnh rỗi sinh nông nổi không có chuyện gì làm nữa à?”
Thẩm Minh Viễn bước theo sau cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, anh cúi xuống, dúi mặt vào mái tóc ướt của cô, ngửi mùi hương trên mái tóc và cơ thể cô, “Có chứ, việc nhớ em không phải cũng là một chuyện quan trọng à?”
Hàn Cẩm Dao bật cười thành tiếng, cô không nói gì mà gỡ bàn tay của anh đang ôm chặt eo cô, đi vào phòng sấy tóc. Thẩm Minh Viễn đứng chống tay ngoài cửa phòng ngủ nhìn cô, cười nói: “Em để một người đàn ông vào nhà em buổi tối thế này không sợ anh làm gì em sao?”
Hàn Cẩm Dao đang sấy tóc cũng phải dừng lại, ngoảnh lại trả lời anh: “Vậy anh về đi, ban ngày hẵng đến.”
Thẩm Minh Viễn cười mà như khóc, không ngờ cô lại nhẫn tâm thẳng thừng đuổi anh đi như vậy. Anh giả vờ như chưa nghe thấy lời nói này của cô, anh bước vào trong phòng, đi tới vòng tay ôm cô từ hía sau, nói nhỏ vào tai cô: “Chúng ta đâu phải là mới lần đầu ở với nhau đâu mà em sợ gì chứ?”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô, anh đưa lưỡi liếʍ vành tai cô, cô theo phản xạ rùng mình một cái rồi nghiêng đầu tránh né, “Em phải đi nấu cơm tối đây.”
Hàn Cẩm Dao đặt máy sấy xuống bàn, lập tức quay người bỏ chạy khỏi phòng.