Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 18




Editor: Vện

Các đệ tử giật mình, tuy chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lập tức làm theo lệnh Mạnh Trần, nín thở niệm Thanh Tâm Quyết.

Thanh Tâm Quyết là khẩu quyết cơ bản bắt buộc phải thuộc lòng của Thái Huyền Tông, các đệ tử niệm xong thì đầu óc tỉnh táo hẳn ra, bấy giờ mới thấy vô số bóng đen ẩn mình trong màn sương dày.

Có đệ tử nhận ra, hoảng sợ kêu lên, “Là… Thích ma!”

Mọi người nghe vậy thì xanh mặt, Thích ma là một loại ma vật chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, thân mọc đầy gai độc sắc nhọn. Cấp bậc chúng nó không cao nhưng thường đi theo đàn, cực kỳ khó đối phó.

“Tiết Lãng, chỉ huy đội lập trận phòng ngự!” Trong đêm tối, giọng Mạnh Trần vẫn điềm tĩnh, có sức mạnh trấn an lòng người, giúp các đệ tử đang hoảng loạn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đừng sợ, lực công kích của Thích ma không cao, chỉ cần trận phòng ngự không vỡ thì sẽ không nguy hiểm đâu.”

Tiết Lãng trầm giọng đáp ứng, cấp tốc chỉ huy chín đệ tử đứng tựa lưng thành vòng tròn, dựa theo bài tập thường ngày, vừa đọc khẩu quyết vừa bắt thủ ấn. Ngay sau đó, một cái lồng ánh sáng trắng ngà dần hình thành, bao lấy họ. Thích ma kéo bè xông lên, vừa mới chạm vào lồng ánh sáng thì bị hất văng, tứ chi co quắp không gượng dậy nổi. Các đệ tử thấy trận pháp có tác dụng thì yên tâm, tập trung truyền linh lực duy trì lồng ánh sáng.

Tiết Lãng đứng trong trận, thấy Mạnh Trần không định vào thì hớt hải quát lên, “Huynh đứng đó làm gì? Còn không mau vào đây! Chúng nó đông lắm, lỡ bị gai đâm trúng thì không đùa được đâu!!”

Mạnh Trần không trả lời mà điềm nhiên nhìn xoáy vào màn sương, “Các hạ đang núp sau màn sương, tưởng không ai nhìn ra à?”

Tiết Lãng hết hồn, thả thần thức ra nhìn thì thấy màn sương dày và bầy Thích ma dạt sang hai bên, một gã đàn ông áo đen thong dong bước ra.

Là ma tu!

Thật ra tu tiên hay tu ma gì cũng đều là tu đạo, chỉ là chí hướng khác nhau. Đạo tâm và chiêu thức của ma tu độc ác tàn nhẫn hơn chính đạo rất nhiều, thế nên không phải ma tu nào cũng ác, nhưng phần trăm gặp kẻ ác là cực cao.

Ví dụ như cái tên trước mắt đây.

“Thú cưng của ta đói, khó khăn lắm mới gặp được mấy bạn nhỏ tươi ngon mọng nước, không ăn thì tiếc quá.” Ma tu nói hết sức chân thành, “Tu vi Trúc Cơ không kiên trì được lâu đâu, từ bỏ đi.”

“E là các hạ phải thất vọng rồi.” Mạnh Trần rút trường kiếm bên hông, thân kiếm trong như tuyết, vầng sáng từ từ lan tỏa giữa đêm đen, “Đệ tử Thái Huyền Tông ta không phải thức ăn cho thú cưng của các hạ.”

“Thái Huyền Tông?” Ma tu nhướng mày, nổi hứng thú quan sát Mạnh Trần, “Ta biết rồi, ngươi là thiên tài tu tiên mới hai mấy đã đột phá Nguyên Anh phải không?”

Giọng của gã đậm ý tán thưởng, nhưng giây tiếp theo đã biến thành lạnh lùng thâm hiểm, “Cơ mà thiên tài thì đã sao? Chỉ có hai chữ thực lực mới có thể quyết định vận mệnh…”

Dư âm chưa dứt, gã đã biến mất rồi xuất hiện cách Mạnh Trần chưa tới mười thước, nâng tay chưởng vào ngực y!

Vừa rồi gã cù cưa mãi không đánh rồi đột ngột ra tay ngay lúc không ai ngờ đến, bấy giờ mọi người mới phát hiện gã ma tu này là cao thủ Nguyên Anh tầng năm!

“Mạnh sư huynh!!”

Có đệ tử không nhịn được hét lên. Họ biết Mạnh Trần lợi hại nhưng y mới đột phá Nguyên Anh có một năm, giờ vẫn còn ở Nguyên Anh tầng một. Chưa kể con đường tu luyện của ma tu bất đồng, thực lực thường mạnh hơn tu sĩ chính đạo đến hai tầng, Mạnh Trần làm sao đánh lại.

Tiết Lãng lòng như lửa đốt, hận không thể xông ra, nhưng nhìn bầy Thích ma rục rịch ngóc đầu, nhớ mình còn nhiệm vụ mà Mạnh Trần giao, đành phải cố nén xúc động, vừa vận chuyển linh lực duy trì trận pháp vừa dõi theo chiến trường.

Tuy ma tu đánh úp bất ngờ nhưng Mạnh Trần cứ như đoán được trước, nhoáng cái đã tránh được, y dùng chiêu Đạp Lưu Ba, bước chân uyển chuyển né một chưởng của ma tu, đồng thời xoay cổ tay chĩa kiếm về phía cổ gã.

Ma tu khe khẽ “ồ” một tiếng, hiển nhiên cũng bất ngờ, lại càng tiếc nuối. Mạnh Trần không hổ là thiên tài, tiếc là thiên phú trác tuyệt nhường ấy lại sắp phải chết trong tay gã.

Gã không có kiên nhẫn chơi với tiểu bối này nữa, ma khí quanh thân bốc ngùn ngụt, chặn đường lui của Mạnh Trần. Cụm khí đen ngưng tụ trong lòng bàn tay gã, ma tu dùng tám phần công lực chụp một chưởng xuống đỉnh đầu Mạnh Trần!

Ma khí đặc quánh, cuồn cuộn như đại dương, Mạnh Trần chẳng khác gì thuyền đơn giữa biển, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Tay áo xanh và mái tóc đen dài phất phơ trong gió, y đứng hiên ngang, ánh mắt rực rỡ như sao trời.

Ánh kiếm xé gió bay lên.

Ma khí quay cuồng đột ngột ngưng đọng, trong nháy mắt, vô số ánh kiếm đâm thủng lồng giam ma khí, sau đó hội tụ thành một quầng sáng đâm về phía ma tu.

Lần này ma tu sợ thật, cuống quýt giơ tay đỡ, tay áo dài bị cắt mất một góc, trên cánh tay thêm mấy vết thương sâu tận xương. Sau khi hoàn hồn, gã nổi cơn thịnh nộ, dùng toàn lực đánh Mạnh Trần. Nhưng điều khiến gã kinh hãi là y không thèm tránh, thậm chí không cần kiếm mà tung chưởng cứng chọi cứng với gã.

Ngay cả Tiết Lãng cũng cho rằng y điên rồi, trán hắn nổi gân xanh, hoảng hốt gào lên, “Mạnh Trần—“

Sau đó, mọi người chứng kiến cảnh tượng chấn động.

Cổ tay gầy gò thoạt nhìn có thể bẻ gãy dễ dàng của Mạnh Trần thế mà đỡ được một chiêu toàn lực của ma tu. Không khí như ngưng đọng, thế giới chìm vào thinh lặng, một giây sau, hai chưởng va chạm sinh ra vụ nổ kinh thiên động địa, ma tu bị hất văng!

Tiết Lãng ngớ người.

Mạnh Trần không dừng tay, y phóng lên trời như bạch hạc, ánh kiếm tụ trong tay phải đâm xuyên cơ thể ma tu giữa không trung, chiêu thức vừa chuẩn vừa hiểm.

Mãi đến khi gục xuống, ma tu vẫn còn ngơ ngác, mắt trợn trừng, không thể tin mà nhìn thanh niên trước mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại thua.

“Đơn giản thôi mà, như vừa rồi ngươi đã nói.” Mạnh Trần như nhìn ra nghi ngờ của gã, y rút trường kiếm từ trong tim ma tu, vẩy sạch máu, nhẹ giọng nói, “Chỉ có thực lực mới có thể quyết định vận mệnh.”

Ma tu há miệng, chưa kịp phát ra tiếng nào đã tắt thở.

Bầy Thích ma do ma tu điều khiển, ma tu chết rồi, bọn nó cũng ngừng tấn công mà bỏ chạy tán loạn. Mạnh Trần thu kiếm, xoay người đi về phía các đệ tử.

“Mạnh sư huynh đỉnh quá!!”

“Mạnh sư huynh giết đại ma đầu Nguyên Anh dễ dàng thế? Tu vi của huynh lên cấp rồi sao?!”

“Chẳng lẽ Mạnh sư huynh cũng đến Nguyên Anh tầng năm rồi? Tốc độ tu luyện dễ sợ quá rồi đó!”

Các đệ tử hưng phấn đỏ cả mặt, luôn miệng cảm thán, chỉ có Tiết Lãng đứng ngồi không yên, cau có chụp tay Mạnh Trần kéo y qua một bên hỏi nhỏ, “Tu vi của huynh xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Trần chớp mắt, “Hả?”

“Bớt giả nai! Rõ ràng tu vi của huynh mới ở Nguyên Anh tầng một, không thể nào giết ma tu kia chóng vánh như vậy!” Tiết Lãng nghiến răng, ấn lên mạch y dò xét, “Huynh tu tà công gì phải không?!”

Mạnh Trần tỏ vẻ không biết làm sao, “Hết vu khống ta thả Huyết ma yêu, giờ lại nói ta theo tà ma ngoại đạo. Sư đệ à, đệ ghét ta lắm phải không?”

Tiết Lãng phát hiện bình thường Mạnh Trần luôn gọi thẳng tên mình, chỉ khi trêu ghẹo mới gọi hắn là “sư đệ”.

Tiết Lãng vờ như không nghe nhịp tim như trống của mình, tập trung chẩn mạch. Mạch đập bình thường, nhịp thở ổn định, không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hắn quan sát sắc mặt Mạnh Trần, cũng không phát hiện điều gì bất thường. Phán đoán ban đầu của hắn bắt đầu dao động, “Huynh… không tu tà công thật phải không?”

“Tu tà công là rơi vào ma đạo, linh lực sẽ mang theo ma khí, nếu ta theo tà đạo thì sao các trưởng lão lại không phát hiện?” Mạnh Trần rút tay về, gõ trán thiếu niên, “Đừng nghĩ vớ vẩn.”

Tiết Lãng vẫn không yên tâm, “Vậy tại sao…”

Mạnh Trần, “Ma tu kia chỉ được cảnh giới cao thôi, có lẽ buông thả lười biếng đã lâu nên thực lực sụt giảm nhiều, không mạnh như đệ nghĩ đâu.”

Cũng có khả năng này, cuối cùng Tiết Lãng cũng xóa bỏ nghi ngờ, hơi hơi vững dạ.

Bấy giờ hắn mới nhận ra biểu hiện của mình là quan tâm quá mức, thầm nghĩ chết dở, bèn chống chế, “Huynh chớ hiểu lầm, chúng ta cùng ở Thiên Cực Phong, huynh theo tà đạo thì ta cũng khó thoát tội. Ta không muốn đến Chấp Pháp Đường nữa, huynh cứ liệu đấy, đừng có chọc vào ta!”

Rõ ràng hắn mới là đầu sỏ gây sự, vậy mà không biết ngượng đổ ngược cho người ta. Mạnh Trần bị đổ tội còn dung túng hắn, cười bảo, “Biết rồi.”

Tiết Lãng “hứ” một tiếng thật kêu rồi quay đầu bỏ đi.

Mạnh Trần đi sau, nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ giấu bàn tay run run vào tay áo, cố nhịn cơn đau như xé nơi lồng ngực, âm thầm nuốt máu xuống.