Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy

Chương 65: Nghỉ tết thôi






- Mới có 18 tuổi đầu mà kêu già

- Thế mà đứa nào đó kêu anh già đấy

- À…thì…

Đang loay hoay không biết trả lời thế nào, Lam Linh nhận được câu hỏi:

- Nay đi chơi đâu chưa e

- Em đi được hai chỗ ròi

- Mà họ hàng cứ hỏi mấy câu không muốn

trả lời luôn

- Nào là năm nay được học sinh giỏi không

- Lên được lớp không

- Học lớp mấy rồi

- Có người yêu chưa

- Nào lấy chồng:))

- Đau cả đầu luôn anh

- Anh trả lời câu có ny chưa thôi còn đâu không nói gì

- Bố e còn đang rủ đi chơi tiếp

- Đi cho vui e, ở nhà làm gì

- Đi còn chán hơn á

- Cứ đi đi, nhận lì xì

- Anh có việc rồi tí nhắn nha

- Vâgggg

- Bye anhh /sticker/

- Bye e

Vừa xem tin nhắn xong, dưới nhà vang lên tiếng nói:

“Đi tắm đi Linh!”

“Vâng~”

Sáng hôm sau, Lam Linh vẫn say giấc trên giường chưa gì cánh cửa phòng bật mở.

“LINH!!! DẬY!”

Suy nghĩ của cô bây giờ chỉ có câu: lại nữa hả trời. Khó chịu mở mắt ra, bóng dáng mẹ xuất hiện. Mẹ thấy cô tỉnh rồi thì bảo:

“Dậy nấu cơm để thắp hương.”

“Vâng~~”

“Ở đấy mà vâng, năm phút nữa phải thấy ở bếp.”

“…”

Thở dài một hơi, bảo là năm phút nhưng con gái có đứa năm phút chỉ là cái chớp mắt. Phải skincare các kiểu, dạo này thức khuya trên trán cô xuất hiện cục mụn làm Lam Linh hết hồn.

Chờ thời gian trôi qua, cô ngồi trên sofa ngẩn người. Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, đống bài tập tết mình chưa động cái gì hết cả!!! Thôi kệ, nào đến ngày khai bút thì làm cũng chưa muộn, còn đống bài tập của cô Hương nữa mà.

Lướt tik tok thấy mấy người livestream chơi đua xe, Lam Linh cắn miếng bánh mà xót thương. Đến bây giờ cô vẫn chưa lấy lại được acc zing của mình.

“Lát nữa đi ngoại hả mẹ?”_Đình Thái hỏi

Mẹ đang sắp xếp quần áo nghe vậy nói:

“Chờ ba đi chơi về đã.”

“Vâng.”

“Lấy cho tao cái điều khiển Thái.”

“Chị tự lấy đi.”

“Mày gần hơn.”

Đứa nào gần hơn đứa đó lấy. Đình Thái ngậm ngùi đứng dậy lấy điều khiển. Lam Linh lại tiếp tục cày phim anime của mình. Hôm qua mò được bộ anime mới ra, cô chưa kịp xem.

Trải qua cuộc hành trình dài, cuối cùng gia đình cô cũng đi ngoại thành công. Nhìn ngôi nhà quen thuộc, Lam Linh bước vào gọi:

“Bà ngoại ơi.”

“Ơi, ai đấy ra liền.”

Bóng dáng thân thuộc dù rất lâu rồi chưa gặp, Lam Linh vẫn nhận ra đó là bà ngoại của cô.

“Con nèee”

“Về lúc nào thế hả. Sao không báo một tiếng? Bà chưa nấu gì cho chúng mày hết.”

Giọng nói vui sướng, mừng rỡ hối hả vang lên. Mái tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng nụ cười trách móc, Lam Linh cảm nhận được sự ấm áp tận xương tuỷ.

Mẹ của cô cầm túi quà mang vào trong nhà theo sau là ba và Đình Thái.

“Bà ngoại”_Đình Thái

“Mẹ”_ba Lam Linh

“Mẹ”_mẹ Lam Linh

“Ừm, ừm vào nhà ngồi đi.”

Lam Linh đã dẫn đầu đi trước cả mẹ cô nhảy vào nhà ngồi từ lâu.

“Anh Hưng đâu rồi mẹ?”_ba Lam Linh hỏi

“Nó với con kia đi sang ngoại rồi.”

Nếu có người khác ở đây có lẽ sẽ thấy bà ngoại này chán ghét con dâu. Nhưng không thật ra đó là người con dâu thứ hai của anh trai mẹ Lam Linh. Người này là tuesday khiến gia đình con trai bà đổ vỡ, khiến đứa con trai bà luôn tự hào trở thành người đàn ông tồi tệ.

Lam Linh nghe vậy nhíu mày không nói gì. Từ sau khi ly hôn với bá Thanh con chó đó càng hiên ngang coi đây là nhà của mình. Ngay từ đầu Lam Linh đã thấy nó không ưa. Nói với mẹ thì mẹ bảo nói ngoa điêu. Hừ! Bây giờ sáng mắt! Tội nghiệp mỗi hai anh trai họ và chị họ của cô. Một người mới sinh chưa được tám tháng, một người có dấu hiệu tự kỉ năm tuổi và chị gái bằng tuổi với Đình Thái.

Ba mẹ cô lại đi có việc, hừm chắc lại lên nhà mấy bà hàng xóm ở đây. Đoán chuẩn thật, ba mẹ Lam Linh đi chơi tết mấy nhà ở đây. Nói không điêu thì những hộ gia đình hàng xóm đều có hiềm khích với gia đình bác cô. Đang mải suy nghĩ có người gọi cô:

“Linh! Linhhh!”

“À…dạ?”

“Ở đây chơi với bà mấy hôm.”

“Con phải về để học rồi. Thi cấp ba xong con chơi.”

“Ừm, cố gắng mà thi nhé.”

“Vânggg~~”

“Ăn cái gì không? Bánh kẹo, nước ngọt, dưa dấu, táo,…”

“Bà cứ để đó lát con ăn.”

Nhiệt tình quá Lam Linh hơi sợ nha, thôi thì hưởng thụ cảm giác này vậy. Vừa lôi được điện thoại ra khỏi túi áo, Lam Linh đã thấy bóng dáng một nhà ba người ở ngoài sân. Ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, chậc một tiếng cô đứng dậy đi ra ngoài.

“Bác! Bá!”

“Linh hả? Về lúc nào thế? Sao không báo một tiếng để bá ở nhà.”_giọng nói phụ nữ vang lên

“Mới về sáng ạ.”

“Bố đâu?”_bác Hưng hỏi

“Ba cháu đi chơi rồi.”

“Ừ.”

Hừ! Nhìn thấy ghét, nếu không phải bác là anh của mẹ không thì Lam Linh đã nhảy vào liều chết với người này rồi. 😃))

“Anh Minh!”

“…”

Người anh này của cô có triệu chứng tự kỉ mà hai phụ huynh không quan tâm. Cô tiến tới bế ông anh họ năm tuổi của mình lên. Đi vào nhà, đặt xuống ghế Lam Linh bóc một cái bánh gạo đưa cho anh họ nhỏ của mình ăn. Bản thân mình cầm quả táo lên cắn miếng cho đợ cục tức.

Tận giữa trưa ba mẹ cô mới về. Đình Thái chăm ông anh họ này cũng được phết. Nếu mà nó lớn lên làm những việc như bác nó có lẽ người chị tốt đẹp này đánh em trai thân yêu cả đời không rời khỏi viện đi ha~~. Suy nghĩ thật tàn độc, Đình Thái bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát.

chapter content



Chờ đợi một lời xin lỗi từ người lớn điều đó dường như là không thể…