Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 14




Mẫn Dao đẩy cửa xe taxi, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, cô ôm chặt áo khoác màu xanh đậm trong tay, ngước mắt một chút đã nhìn thấy ba người đứng ở cổng say mê, người đàn ông ở giữa kia đang tựa lưng trên tường, tay áo sơ mi lam nhạt bị anh cuốn lên đến gần nơi khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay màu mật ong và anh đang dùng tay kia xoa lông mày của mình.

Cô nhếch môi ôm quần áo bước nhanh về phía trước, lặng lẽ đưa tay luồn qua tay của anh kéo một cái làm cho anh hướng về phía trước, Mạc Cảnh Sơ nhìn cô mặt lạnh nhón chân lên cố hết sức đem áo khoác trong tay khoác lên trên người anh, cái áo khoác dài bị cô ôm vào trong ngực một lúc lâu, trên đó đều là nhiệt độ trên người cô, mùi hương trầm quen thuộc lúc tắm rửa với anh, nhàn nhạt, lại có phần hơi ngọt cứ quanh quẩn xung quanh anh, tràn ngập hơi thở chỉ thuộc về cô.

“Anh là đồ ngốc à? Sốt rồi mà còn đứng hóng gió ở bên ngoài, đúng là không biết suy nghĩ?” Mẫn Dao kéo chặt áo khoác cho anh, nghiến răng giận dữ mắng mỏ. Mạc Cảnh Sơ nghe vậy cười cười, không hề áy náy chút nào, ánh mắt còn có phần mê ly, như quả cầu pha lê bị sương mù phủ lên, bị bao trùm bởi một tầng sương mù thật mỏng.

“Dao Dao em đến rồi.” Anh cười, híp mắt đưa tay sờ sờ hai má của cô, đầu ngón tay bị gió thổi lạnh chạm vào hai gò má mềm mềm ấm áp của cô, Mẫn Dao hơi nhíu mày, đưa tay bắt lấy tay anh, nắm thật chặt: “Tại sao lại lạnh như vậy?” Cô lại đưa tay sờ trán của anh, mấp máy môi: “Không có cảm giác sốt cao… Chúng ta về nhanh thôi, nếu còn đứng hóng gió thì ngày mai anh không thể đến trường học được nữa.” Cô nắm lấy Mạc Cảnh Sơ rồi xoay người, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Tề Vị và Mạnh Lân Yến nhìn chằm chằm vào bọn họ, cô ngây người, sắc mặt thoáng chút đã đỏ lên.

“Ôi, thật xin lỗi… em không nhìn thấy các anh… Em là Mẫn Dao…” Cô nói với sắc mặt ửng đỏ và vô cùng cảm thấy có lỗi vì hành vi xem nhẹ hai người của mình. Tề Vị nghe thấy lời nói của cô thì cười cười, khoát tay tỏ vẻ không sao: “Không có gì đâu, anh biết em là bạn gái của Cảnh Sơ.” Anh ấy đưa tay: “Chào em, anh là Tề Vị, em chắc là chưa từng gặp anh, anh là bạn học cấp 3 của Cảnh Sơ, sau đó đã ra nước ngoài… và mới về nước gần đây.” Mẫn Dao bắt lấy tay của anh ấy mỉm cười, xem như lời chào hỏi.

“Anh nghe nói về em đã lâu, anh là Mạnh Lân Yến, em chắc đã gặp anh rồi?” Mạnh Lân Yến thấy Mẫn Dao buông tay xuống, không chút do dự mà vươn tay ra nắm tay cô.

Mẫn Dao nhìn mặt mũi của anh ấy nửa ngày, lại nghĩ đến tên của anh ấy, dường như nhớ đến cái gì đó rồi bỗng nhiên cười. Cô bắt lại tay của anh ấy: “Anh là Kỳ Lân nhỉ. Cảnh Sơ từng nhắc đến anh, cuối cùng hôm nay đã được gặp.”

“Bọn anh cũng biết em, thanh mai nhỏ của Cảnh Sơ, đàn em gái năm dưới của anh.” Mạnh Lân Yến cười hì hì bắt tay của cô nói, một giây sau tay của anh ấy bất ngờ bị đẩy ra, anh ấy bị đau hít hà một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt hung tợn với Mạc Cảnh Sơ đang yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn mình: “Sao lại đánh tôi!”

Mạc Cảnh Sơ híp mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống bên người của Mẫn Dao, sau đó vuốt ve một lúc lâu rồi nắm thật chặt. Anh nhíu mày, nhìn thẳng vào Mạnh Lân Yến: “Nắm lâu quá, cô ấy là của tôi.” Tề Vị nghe thấy thì cười ha ha: “Cậu không thấy tôi không dám nắm quá lâu à, lúc bắt tay thì Cảnh Sơ đã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm khiến tôi nào dám nắm lâu thế, cậu lại là tên ngốc luôn cứ cầm tay người ta mãi.”

Sắc mặt Mẫn Dao đỏ bừng lắc lắc tay của anh, quay đầu nhìn anh chằm chằm đầy hờn dỗi. Mạc Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn ánh mắt của cô vừa ngượng ngùng lại hờn dỗi, chỉ cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ xù lông, cho dù tức giận thì cũng không có khả năng đe dọa gì. Tề Vị nhìn bọn họ một một lúc đột ngột cười một tiếng, lắc đầu: “Em mau đưa Cảnh Sơ về đi, nếu không lỡ như cậu ấy lại bị sốt nghiêm trọng thì em cũng sẽ lo lắng đấy.”

“Ai lo lắng cho anh ấy…” Mẫn Dao nhỏ giọng thầm thì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Vị và Mạnh Lân Yến cười cười: “Vậy em đưa anh ấy về trước ạ, hôm khác anh ấy khoẻ hơn thì sẽ hẹn các anh nhé.” Trước mặt cô bị ánh sáng muôn màu của bảng hiệu chợt lóe lên, nét mặt không thay đổi ngước nhìn, chợt hướng về bọn họ cười cười, nụ cười kỳ lạ như có điều nói không nên lời.

“Nhưng lần sau… Hi vọng các anh chọn nơi đến đừng là nơi này… Nơi ăn chơi đàng điếm.”

Tề Vị nhíu mày, có chút hứng thú nhìn nhìn Mẫn Dao. Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt và hai bên cũng không phải là rất thân thiết, nhưng cô lại đưa ra yêu cầu này đối với bạn tốt của bạn trai mình… là do ỷ lại vào việc được yêu chiều nên kiêu căng à?

Mẫn Dao nhìn thấy ánh mắt của anh ấy liền biết anh ấy hiểu lầm điều gì, cô lại không hề giấu diếm mà nói: “Dạ dày anh ấy khá mẫn cảm, những thứ như rượu thì nên uống ít đi sẽ tốt hơn ạ.” Cô trừng mắt nhìn, không hề e dè mà ra lệnh: “Đến quán bar cũng được nhưng mà mọi người để mắt giúp em nhé, đừng để anh ấy uống nhiều quá, không tốt cho dạ dày.”

Mạnh Lân Yến nghe vậy thì cười lên tiếng, Tề Vị cũng giương môi cười cười, Mạc Cảnh Sơ vẫn luôn cầm tay cô thưởng thức lại đột nhiên mở miệng: “Dao Dao nói không thích… thì anh sẽ không đến…” Anh ngẩng đầu nhìn hai người bạn tốt trước mặt: “Lần sau hẹn nơi khác, đừng đến quán bar.” Tề Vị nghe thấy vậy khoát khoát tay, vẻ mặt không biết làm sao: “Được rồi được rồi, tôi đã biết, về nhanh đi. Tôi là người cô đơn nhìn hai người bày tỏ yêu thương như thế này không quen.”

Mẫn Dao nắm Mạc Cảnh Sơ rồi vẫy tay tạm biệt với bọn họ, quay người vẫy một chiếc taxi lên ngồi. Khi lên xe anh vẫn một mực nắm tay của cô, trong lòng bàn tay cô có chút mồ hôi ẩm ướt, cũng không biết có phải nhiệt độ trong lòng bàn tay bị anh làm cho càng ngày càng nóng hay không.

Cô không yên tâm đưa tay sờ trán của anh, nhíu mày lại, hỏi anh: “Muốn đến bệnh viện không?” Mạc Cảnh Sơ lắc đầu: “Chẳng phải trong nhà có thuốc hạ sốt rồi sao, cái đó cũng được.”

Cô không nói gì, sau khi về đến nhà thì để anh ngồi yên trên ghế sô pha, lúc quay đầu định đi thì nhìn thấy trên tay anh luôn cầm một ly nước, Mẫn Dao ngẩn người, vừa rồi ở bên ngoài dưới tình trạng ánh đèn mờ tối nên dường như cô không hề phát hiện trên tay anh vẫn cầm cái ly nước nóng mà cô đưa đến.

“Tại sao anh không uống?” Thấy băng dán trên đầu còn dính cô liền biết anh vẫn chưa tháo ra, rõ ràng là đã chọn hương vị mà anh thích… Mạc Cảnh Sơ ngước mắt nhìn thẳng cô, im lặng nửa ngày mới trả lời: “ Không nỡ…” Cô nghe vậy thì ngẩn người, rồi sau đó vừa cười vừa quay người đi đến ngăn tủ bên kia tìm thuốc hạ sốt, cô ngồi xổm ở đấy, tóc dài đen như mực bị cô buộc thành cái đuôi ngựa rũ xuống sau lưng, phần da thịt trắng noãn ở cổ của cô tựa như sợi tơ lúc ẩn lúc hiện dưới tóc đen, giống như ánh nắng nhảy nhót ở trên biển, khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp.

Anh nhìn một lúc lâu, bất ngờ đứng lên bước về phía trước. Anh không mang dép lê, đi chân trần trên sàn nhà bằng gỗ, bước từng bước một, giống như người biểu diễn đi bằng dây kéo, không tiếng động lại cẩn thận.

Cho đến khi Mẫn Dao cảm thấy tia sáng trên đầu bị che mất, vất vả lắm mới tìm được thuốc hạ suốt, cô vừa ngẩng đầu thì sững sờ nhìn thấy Mạc Cảnh Sơ đang đứng sau lưng cô và che hết đi ánh sáng, vì trong tình trạng khuất sáng nên khiến cho cô không nhìn rõ hai mắt của anh, càng không thể thấy được lúc này anh đang trầm mặc là có ý gì.

“Tại sao anh không ngồi đi?” Cô đứng lên thì cảm thấy hai chân hơi tê do ngồi xổm, nhíu đôi mày thanh tú lại, trong lúc nhất thời không cách nào động đậy. Thoáng cái anh đã tiến lên một bước, Mẫn Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thì lúc này mới phát hiện khoảng cách của hai người đã gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương từ lâu rồi. Cô vô thức ngừng hô hấp lại, có phần luống cuống siết chặt lấy hộp giấy trong tay rồi nở một nụ cười với anh, dịu dàng hỏi anh: “Sao thế anh?”

Ai ngờ một tiếng này như đã mở chốt khoá của anh ra, vòng eo của cô bỗng nhiên bị xiết chặt, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lấy eo rồi đặt lên tủ, anh đưa tay đỡ lấy hai bên chân của cô, giam cô ở giữa cánh tay anh như một nhà tù. Toàn thân Mẫn Dao run lên, hộp thuốc trong tay rơi lạch cạch một tiếng trên mặt đất, cô nhìn hộp thuốc lặng yên nằm dưới đất rồi sợ sệt mà đưa tay đẩy ngực của anh, dù cách một tầng áo sơmi thật mỏng… nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi cao của lồng ngực anh.

“Làm gì vậy… Phải cho anh uống thuốc…” Khoảng cách này khiến cô vô cùng xấu hổ, thêm vào đó giọng nói cũng bắt đầu xen lẫn sự nũng nịu yếu đuối mà chính cô cũng không nhận ra, lại còn cả gan đẩy vào lồng ngực anh, lần này anh bắt lấy tay cô rồi đưa thứ trắng nõn mềm mại đó đến bên môi, hôn lên từng chút một. Cô hốt hoảng nhìn anh hôn tay mình đầy trong sáng, đang định mở miệng thì cổ tay bỗng nhiên run lên vì bị anh cắn một cái, cô bỗng nhiên sợ run cả người rồi ngước mắt nhìn anh đầy xấu hổ, trong nháy mắt đối diện với hai mắt của anh, cô sững sờ một lúc.

Chỉ vì trong mắt của anh mông lung rời rạc, giống như sương mù trộn lẫn với hơi nước, nhưng cũng… phảng phất sự điên cuồng sắp phá kén mà chui ra.

“Cảnh Sơ…” Mẫn Dao giật môi ngập ngừng gọi anh một tiếng, lại thấy anh không quan tâm mà liếm tay của cô, sau một lúc mới mở miệng trong ánh mắt vừa xấu hổ vừa khẩn trương của cô, giọng nói trầm khàn: “Em nắm tay người đàn ông khác…”

Mẫn Dao nghe vậy thì dở khóc dở cười nhìn anh: “Đó là bạn của anh.” Mạc Cảnh Sơ nghe vậy lắc đầu, miệng cắn đầu ngón tay trắng nõn của cô, ở trên đó để lại một cái dấu răng nhàn nhạt.

“Phải khử độc thôi.”

Anh bỗng cúi đầu, vừa hôn vừa liếm lên đôi môi của cô, giữa lúc cô “ưm” thì ngậm lấy hai cánh môi mềm non mà hút, giống con báo ăn không no, đang ngậm con mồi vô cùng đáng thương mà liếm cắn đùa giỡn. Mẫn Dao nghẹn ngào lên tiếng, hai tay không có sức mà khoác lên trước ngực của anh, đôi môi của anh nóng quá, giống nhân sôcôla trong bánh gato vừa ra lò vậy, khi cắn ra lại có nước sô cô la nóng bỏng chảy ra, đổ vào lòng cô như ngọn lửa nóng bỏng, ngọt ngào.

“Ưm… Đừng…” Anh hôn một mạch xuống, khiến cho cô hơi nghiêng đầu lộ ra cái cổ trắng nõn mịn màng, anh lại hôn lên trên rồi cắn một cái để lại một dấu hồng đỏ để tỏ rõ dục vọng của anh. Mạc Cảnh Sơ nghe cô thở dốc hổn hển, cúi đầu thở vào bên cổ cô rồi liếm láp chiếc cổ cô, ngửi lấy mùi hương hơi thở của cô, thấp giọng nói: “Dao Dao… em thơm quá…”

Anh không còn kiên nhẫn mà đưa tay bắt đầu cởi cúc áo len của cô ra, sau đó nắm lấy nó giật xuống khỏi vai của cô, để lộ ra b/ộ n/g/ự/c trắng nõn bên trong, anh thở hổn hển trầm thấp, dịu dàng mà đưa tay đem hai con thỏ trắng gộp lại một chỗ, buông mắt ngước nhìn cô đang xấu hổ, sợ sệt, lo lắng nhưng không hề có không muốn.

Yết hầu của anh di chuyển, không kiên nhẫn nữa mà há miệng cắn lên một cái, ánh mắt ảm đạm đang khánh chịu lấy dục vọng khó mà chịu được của cô.

“Đừng… Không được… Anh đang phát sốt…” Mẫn Dao vừa yếu đuối mà thở dốc, vừa yếu ớt từ chối anh, anh làm như không nghe, đưa tay giữ chặt cánh tay mềm mại không có sức của cô, khẽ nhấc người ngắm nghía thân thể trắng nõn của cô.

Thấy trên đầu b/ầ/u n/g/ự/c của cô có dấu răng thuộc về mình thì anh không chịu được mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nóng rực đảo qua từng tấc da thịt toàn thân trên dưới cô, cô bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn mà xấu hổ, không nhịn được mà rụt thân thể lại theo bản năng, vẫn cố chấp dùng giọng điệu mềm mại như trước nói: “Anh… đang sốt mà…”

“Đúng… Anh đang phát sốt…” Anh thừa nhận, lại cúi đầu cắn xương tai của cô, không nói lời nào bàn tay lớn đã nhào nặn trên ngực của cô.  Hô hấp Mẫn Dao dần dần trở nên gấp rút, cô đỏ mặt đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của anh đang tàn phá bừa bãi trên ngực cô, ghé vào lỗ tai anh thở hổn hển, mềm mại nói: “Phải… Phải uống thuốc…”

“Không cần… không cần… Anh đã đổi ý định…” Mạc Cảnh Sơ liếm liếm vành tai của cô, đưa tay ra sau lưng tìm được nút áo nội y của cô, bộp một tiếng, móc kim loại mở ra, thêm vào đó b/ộ n/g/ự/c đầy đặn của cô nảy lên một cái, b/ầ/u n/g/ự/c không bị trói buộc cứ như thỏ trắng đang nhảy trên tuyết, vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ mê người. Anh giật nội y của cô xuống đầy thô bạo, đưa tay nắm vuốt thân thể mềm mại như không xương của cô khiến cho cô ưỡn b/ộ n/g/ự/c hùng vĩ lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm trên hai điểm đỏ mê người, lưu manh mà liếm môi.

“Ân ái với em chính là liều thuốc hiệu quả nhất đối với anh…”

Mạc Cảnh Sơ nhìn sâu vào hai mắt đầy xấu hổ của cô, ánh mắt tối tăm tựa như hoa hồng đen nở trên vách đá, thần bí mà thâm thúy, quyến rũ mà mê người.

“Dao Dao… em, chính là thuốc giải của anh.”

Ý thức cô mơ hồ nghe anh nói, còn chưa kịp phản ứng thì ngực của cô đã bị anh ngậm lấy và dùng lực hút. Cô nũng nịu rên rỉ khiến anh không chịu nỗi mà bế cô lên, nâng mông của cô đi về phía trước để cô chống ở trên tường, lúc này bàn chân trần trụi đạp lên hộp thuốc mới vừa rơi xuống, đầu n/h/ũ h/o/a của cô lại bị anh đưa vào miệng một lần nữa. Môi anh dịu dàng ngậm chặt lấy b/ộ n/g/ự/c của cô, hai má co lại ra sức hút lấy đầu nhũ mê người có mang theo vị ngọt của cô.

Nó giống với một đóa hoa anh đào ngậm lấy sẽ tan, lặng yên nở rộ ở trong cái miệng ấm áp của anh.